Chương 6: Tầng tầng lớp lớp bảo vệ

Tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi trong gara "Hùng Phát" giữa đêm khuya. Hùng nhấc máy, giọng khàn khàn của một gã bạn cũ vang lên: "Thằng Long bị bắt rồi, công an sắp khám gara mày." Hùng dùng tay dây mạnh hai đầu thái dương. Hắn biết Long yếu đuối, nhưng không ngờ nó sụp nhanh thế. Đốt giấy tờ, bán xe trộm, hay bỏ trốn – hàng loạt lựa chọn lướt qua đầu hắn. Nhưng rồi Hùng thở dài, cười lạnh: "Chạy thì chết chắc, đành ở lại đây xem sao".

Sáng hôm sau, Trung úy Lê Văn Hậu bước vào gara với lệnh khám xét trong tay, theo sau là hai trinh sát viên. Hùng đứng sẵn ở góc gara, tay cầm cờ lê, dáng vẻ bình thản như mọi ngày. "Chào anh Hậu," Hùng mở lời, giọng nhẹ nhàng. "Lại thăm tôi à? Lần này có gì mới không?"

Hậu không đáp, hơi ngạc nhiên vì Hùng vẫn còn làm việc bình thường. Hậu đưa lệnh khám xét ra. "Nguyễn Văn Hùng, chúng tôi có thông tin từ Nguyễn Thành Long. Hắn khai gara này là nơi mày dạy bọn nhóc bẻ khóa." Anh quan sát kỹ phản ứng của Hùng, nhưng gã chỉ nhún vai, cười nhạt.

"Long à? Thằng đó nghiện rượu, nói bậy quen rồi. Tôi là thợ sửa xe, không phải phường trộm cắp. Anh muốn khám thì cứ tự nhiên, nhưng đừng làm bừa gara tôi." Hùng bước qua, ngồi xuống ghế xoay, đôi mắt sắc lạnh theo dõi từng động tác của Hậu.

Đội trinh sát lục soát gara suốt hai tiếng, thùng dụng cụ, sàn nhà, giấy tờ xe, nhưng chẳng tìm thấy gì ngoài mấy chiếc xe cũ bị bung nắp và vài ổ khóa hỏng. Hùng đã có chuẩn bị, thứ cần che dấu, hắn đã dùng mọi cách để dấu đi từ vài tiếng trước. Hậu nắm chặt tay, cảm giác thất bại dâng lên. Không có bằng chứng, anh đành rút lui. Trước khi đi, anh quay lại nhìn Hùng: "Mày giỏi, nhưng tao không bỏ cuộc đâu."

Hùng không đáp. Khi bóng Hậu khuất sau cánh cửa, hắn thở phào, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Hắn biết Hậu không phải kẻ dễ từ bỏ.

Chiều hôm đó, Hậu vào phòng thăm gặp ở trường giáo dưỡng. Đôi mắt của thằng Tèo giờ đã bớt sợ hãi, thay vào đó là chút tự tin được rèn giũa trong mấy tháng qua. Hậu ngồi xuống, giọng trầm nhưng dứt khoát: "Tèo, tao vừa bắt được Nguyễn Thành Long. Nó khai hết rồi, cách Nguyễn Văn Hùng tìm đám nhóc cơ nhỡ như mày, nuôi ăn, dạy chữ, dạy nghề, rồi xúi tụi mày đi trộm. Mày còn định bao che cho nó nữa không?"

Tèo nhíu mày, ánh mắt dao động. Nó nhớ những ngày đói khát, khi Hùng cho nó tô mì gói và chỉ cách cầm cờ lê. Nhưng lời Hậu làm nó lung lay. "Long khai thật không?" Tèo hỏi, giọng thấp xuống.

"Thật," Hậu nói, dù chỉ đúng một phần, Long chỉ khai gara là nơi học bẻ khóa, còn lại là Hậu suy ra từ manh mối.

"Mày nghĩ Hùng tốt với mày, nhưng nó dùng mày thôi. Giờ nó vẫn nhởn nhơ ngoài kia, còn mày thì ở đây."

Tèo im lặng, tay siết chặt mép bàn. Một lúc sau, nó ngẩng lên, giọng rành rọt: "Anh Hùng dạy tao sửa xe, đúng là ở gara. Nhưng trộm cắp là tụi tao tự làm, không ai xúi cả. Anh ấy không liên quan." Nó nhìn thẳng vào Hậu, như thể đã luyện sẵn câu trả lời.

Hậu thở dài, đứng dậy. Anh biết Tèo nói dối, nhưng không có cách nào ép được nó. Lòng biết ơn của đám nhóc với Hùng sâu hơn anh tưởng. Khi rời khỏi trường, Hậu siết chặt nắm tay, tự nhủ: "Không bằng chứng trực tiếp, tao sẽ tìm bằng chứng gián tiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro