Chương 1: "Cái Bóng"
Ánh trăng lấp ló từ những bảng hiệu rực rỡ bên ngoài hắt những vệt màu lạnh lẽo lên khung cửa sổ văn phòng, nơi trung sĩ Thẩm Đoan đang đối mặt với màn đêm đặc quánh của Sài Gòn. Tiếng còi xe cấp cứu từ xa vọng lại như một lời than khóc yếu ớt của một đô thị không bao giờ ngủ. Lướt mình nhanh cùng trang báo cáo dưới đôi kính trần sau cuộc góp mặt vào cuộc điều tra, thông tin về cái chết của Thái Khải Phong - vị doanh nhân công nghệ lẫy lừng, người nổi tiếng đã thành công trong lĩnh vực thâu tóm tiền ảo - hiện lên, như một vết mực đen lem nhem trên trang giấy bạc triệu của giới thượng lưu.
Dõi theo những dòng thông tin gọn gàn được viết một cách kĩ lưỡng tại đây, thi thể của nạn nhân được phát hiện đã tử vong vào lúc rạng sáng ngày 4 tháng 6 lúc 3 giờ 32 phút do một cô bướm đêm kết thúc ca làm và đang dừng chân bên bờ sông gồ ghề đầy đá và rễ cây chằng chịt, khi đến nơi cảnh sát ghi nhận nạn nhân còn mặc đủ bộ vest đen vào cuối ngày nhưng các phần thi thể nằm rải rác một cách đáng sợ. Da nạn nhân, một màu trắng xám tái nhợt dưới ánh đèn lạnh lẽo, đã nhăn nheo và căng cứng do ngấm nước quá 12 giờ, điều này được các pháp y tỉ mỉ cho rằng có lẽ lúc diễn ra vụ án là vào lúc rạng sáng khoảng từ 1-3 giờ sáng ngày hôm 3 tháng 6. Và điều đặc biệt rùng rợn là cách các bộ phận bị phân chia. Không phải là những vết thương do tác động thô bạo, mà là những nhát cắt gọn gàng, dứt khoát đến từng thớ thịt, từng khớp xương. Dường như người thực hiện hành vi này không chỉ có một con dao sắc bén mà còn có một sự hiểu biết đáng kinh ngạc về giải phẫu học con người.
Có những phần thi thể bị cắt rời hoàn toàn, chẳng hạn như cánh tay hay cẳng chân, với các đầu xương lộ ra một cách rõ ràng. Trên thân hình, những vết rạch không phải ngẫu nhiên mà có lẽ như được thực hiện một cách có chủ đích, gợi ý đến việc phanh thây để lấy đi nội tạng hoặc để thử nghiệm điều gì đó. Không có dấu hiệu của sự trương phình rõ ràng thường thấy ở các thi thể ngâm nước lâu ngày, điều này càng làm nổi bật sự "nghiên cứu" và kiểm soát của hung thủ. Sự méo mó, biến dạng trên các phần còn lại không phải do quá trình phân hủy tự nhiên mà là do sự sắp đặt lạnh lùng của kẻ sát nhân. Khung cảnh ấy không chỉ nói lên một cái chết bi thảm mà còn hé lộ một tâm trí bệnh hoạn, một kẻ giết người có kiến thức sâu rộng, biến hiện trường thành một cuộc trưng bày kinh hoàng đầy ẩn ý.
Họ còn phát hiện thêm trên cơ thể mục rữa ấy cùng bộ vest bị cắt ở nhiều phần có một tấm hình ướt sũng về một thiếu nữ trong bộ áo trắng và chiếc quần ống loe cổ điển, họ nghi vấn là một người đặc biệt thân cận của nạn nhân.
Sau đó, hàng trăm bức ảnh được chụp tỉ mỉ mọi góc cạnh của hiện trường vụ án trước khi có bất kì xê dịch nào, tạo nên một bản sao ảnh chuẩn chỉnh. Cùng với kính lúp và đèn chuyên dụng, họ rà soát từng millimet trên sàn nhà để tìm ra từng mẫu vân tay, ADN nào còn sót lại. Mọi thứ được đánh số, ghi chép cẩn thận vào biên bản hiện trường và đóng gói kỹ lưỡng trong túi chuyên dụng, đảm bảo tính toàn vẹn cho quá trình phân tích sâu sau này tại phòng thí nghiệm. Song đó, các cán bộ điều tra bắt đầu phỏng vấn những người đầu tiên phát hiện sự việc để thu thập lời khai ban đầu và họ được biết rằng nạn nhân đã dần thay đổi phong cách của bản thân theo hướng cổ điển trong vòng 9 tháng và khi được hỏi, ông lại đưa ra những câu trả lời mơ hồ về một người phụ nữ có tên Diệp Mộng hoàn toàn cách xa những công cụ hiện đại số, không tài khoản, không điện thoại, sử dụng đồ cũ và hơn hết, người này rất có ý nghĩa với ông. Điều này góp phần là những mảnh ghép rời rạc, quý báu về những gì họ nghe thấy và biết được ở nạn nhân.
Cùng lúc với công tác hiện trường, các bác sĩ pháp y là những người đóng vai trò then chốt trong việc giải mã từ lời câm lặng của thi thể. Họ tỉ mỉ khám nghiệm thi thể Thái Khải Phong để tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi cốt lõi: thời gian tử vong chính xác là khi nào, và quan trọng hơn cả, nguyên nhân và cách thức tử vong. Các mẫu DNA khác nhau được tìm thấy trong nhà riêng của nạn nhân và những nơi nạn nhân thường lui tới đều chỉ ra hung thủ có thể là một phụ nữ, độ tuổi từ 20-30.
Tuy nhiên, điều khiến các bác sĩ pháp y đặc biệt chú ý và đi đến những phán đoán gây sốc nhất chính là tính chất của hung khí và kỹ năng của hung thủ. Báo cáo nhấn mạnh những vết cắt trên thi thể Thái Khải Phong cực kỳ sắc nhọn, gọn gàn và dứt khoát đến lạ thường, không giống với những vết đâm chém vội vã trong các vụ án bộc phát hay tội ác do cảm tính. Chúng có vẻ như được thực hiện bằng một dụng cụ chuyên dụng, với kỹ năng và sự chính xác gần như phẫu thuật. Có những vết cắt rất sâu nhưng lại được định vị chuẩn xác, tách rời các mô cơ một cách "sạch sẽ" đến kinh ngạc, không gây ra quá nhiều tổn thương phụ. Một số vết thương thậm chí chỉ xuất hiện ở các vị trí không hiểm yếu, nhưng lại cho thấy sự am hiểu sâu sắc về cấu trúc giải phẫu người, hoặc ít nhất là về cách phân tách các bộ phận.
Từ những đặc điểm rợn người này, các pháp y đưa ra một phán đoán ngày càng chắc chắn hơn về nghề nghiệp của hung thủ: đó có thể là một bác sĩ phẫu thuật lành nghề, hoặc một người bán thịt chuyên nghiệp - những cá nhân có kinh nghiệm dày dặn trong việc sử dụng dao sắc để phân chia các khối cơ và xương một cách chính xác.
Thế nhưng, đây lại là lúc vụ án rơi vào một nghịch lý khó hiểu. Khi điều tra viên rà soát tất cả các mối quan hệ thân thiết và mật thiết của vị doanh nhân xấu số, từ đối tác kinh doanh đến bạn bè thân cận, thậm chí là bác sĩ riêng hay đầu bếp riêng, không ai trong số họ có vẻ ngoài hoặc hồ sơ cá nhân khớp với phán đoán của pháp y. Họ đều là những người thuộc giới tài chính, công nghệ, hoặc phục vụ chuyên nghiệp, vốn chỉ đến nhà Thái Khải Phong vào đúng giờ ăn hay khám bệnh định kỳ. Họ đơn giản không biết gì về vụ án, và đương nhiên, không hề có liên quan đến nơi thi thể được phát hiện - tại một con sông nhỏ ở Nhà Bè-quận 7, cách xa dinh thự của ông Phong.
Tất cả những dữ liệu từ hiện trường, lời khai ban đầu và kết quả khám nghiệm tử thi được tổng hợp lại thành một báo cáo sơ bộ chi tiết. Chính bản báo cáo này, với những dòng lạnh lẽo về cái chết của Khải Phong và sự biến mất bí ẩn của Diệp Mộng, cùng với phán đoán rợn người về hung thủ và nghịch lý của các mối quan hệ nạn nhân, đã nằm gọn trên chiếc bàn vốn đang nặng trĩu của Trung sĩ Thẩm Đoan. Nhưng thứ khiến cô, một người đã quen với những mặt tối ẩn khuất của thành phố này, phải bật dậy khỏi ghế chính là một dòng ghi chú ngắn gọn, súc tích đến rợn người: "Nghi vấn liên quan đến sự mất tích của Diệp Mộng, nữ họa sĩ, tri kỷ của nạn nhân. Không có dấu vết hay hình ảnh chính thức nào được ghi nhận." Dòng chữ ấy không chỉ là một thông tin, mà là một tiếng chuông cảnh báo về một sự trống rỗng cố ý, một lỗ hổng đen ngòm trong bức tranh vụ án, buộc Thẩm Đoan phải đối mặt với một kẻ thù vô hình, tinh vi hơn bất kỳ ai cô từng chạm trán.
Không có dấu vết? Không có hình ảnh chính thức được ghi nhận? Thẩm Đoan nhíu mày, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, không phải vì cái chết, mà vì sự trống rỗng đến khó tin này. Tri kỷ? Trong thế giới của những kẻ lắm tiền nhiều của, cái danh xưng "tri kỷ" thường là vỏ bọc hào nhoáng cho những mối quan hệ mờ ám, giống hệt lớp sơn bóng loáng cố gắng che đậy những vết nứt sâu hoắm trên những tòa nhà chọc trời đang vươn mình ra màn đêm kia. Nhưng Diệp Mộng lại không hề có bất kỳ "tung tích" nào ngoài cái tên. Cô ta dường như chưa từng tồn tại ngoài những bức tranh trừu tượng bị vứt xó, những mảnh màu u tối, hỗn loạn, phản ánh một tâm hồn ẩn dật và đầy ám ảnh.
Đáng chú ý hơn: Thái Khải Phong, một doanh nhân có tầm ảnh hưởng không nhỏ trong công cuộc nắm bắt những đồng tiền ảo, nhưng cuộc sống riêng tư lại kín đáo đến phi lý, bí ẩn tựa như những con hẻm nhỏ sâu hun hút, ẩn mình giữa lòng trung tâm thành phố ồn ào. Còn Diệp Mộng? Cô ta không phải là một bóng ma theo nghĩa bóng, cô ta thực sự đã bốc hơi. Không một bức ảnh chung trên mạng xã hội, không một dòng trạng thái, thậm chí là không một mảnh giấy ghi chú nào được tìm thấy về mối quan hệ "tri kỷ" này. Đoan đã thấy quá nhiều vụ án bị vẽ vời thành bi kịch lãng mạn, nhưng vụ này lại có một sự trống rỗng kỳ lạ, như một khoảng trắng cố tình bị bỏ lại trong một bức họa. Cô có linh cảm rằng, đây không phải một kịch bản phim hạng B được dựng lên giữa cái phồn hoa giả tạo của Sài Gòn, đây là một vở kịch ngầm, nơi một bóng ma vô hình đang nhảy múa trên địa đàng của cái chết. Và đó cũng là lí do chủ chốt vì sao Diệp Mộng đã thầm trở thành nghi phạm chính có tiềm năng cao từng là một bác sĩ lành nghề hay một nhà bán thịt chuyên nghiệp trong chính suy nghĩ vốn đã độc lập của Thẩm Đoan.
Khi ánh mắt cô quét qua hồ sơ, cố gắng tìm kiếm một manh mối nhỏ nhất về Diệp Mộng, Đoan biết rằng cuộc điều tra này sẽ không chỉ là hành trình tìm kiếm một kẻ sát nhân. Nó là một cuộc săn lùng một bóng ma, một người phụ nữ dường như chưa từng tồn tại, đã hoàn toàn biến mất như làn khói mỏng sau cơn mưa. Cuộc điều tra này, Đoan linh cảm, sẽ là cuộc lật mở những lớp màn giả dối, nơi bóng tối của dục vọng, sự phản bội, và cả những linh hồn lạc lối đang đợi chờ, ngay dưới ánh đèn rực rỡ, hào nhoáng của bức tranh tình yêu u tối đầy sương mù.
Ngay sáng hôm sau, vụ án Thái Khải Phong chính thức được khởi động dưới sự chỉ đạo của Đại tá Lê. Trung sĩ Thẩm Đoan được giao phó trọng trách đội trưởng đội điều tra đặc biệt, bởi cô có cái nhìn khác biệt và khả năng "đọc" được những khoảng trống. Nhiệm vụ đầu tiên là xác định mức độ "vô hình" của Diệp Mộng. Đoan cho rà soát tất cả các hệ thống công cộng, từ đăng ký dân sự, thuế, lịch sử y tế, đến danh sách khách hàng của các dịch vụ cơ bản. Cô muốn một bản phác thảo chi tiết về những gì Diệp Mộng không có, vẽ nên một bức chân dung từ sự vắng mặt.
Đoan cũng chỉ đạo truy vết qua các mối quan hệ của Thái Khải Phong. Mặc dù Diệp Mộng không có dấu vết công khai, nhưng liệu Khải Phong có bao giờ đề cập đến cô ta với ai ngoài một số nhân viên đã phỏng vẫn trước đó không? đối tác kinh doanh thân thiết, trợ lý cá nhân, và cả gia đình Khải Phong sẽ được thẩm vấn kỹ lưỡng. Đoan tìm kiếm những lời thì thầm, những cái nhìn lén lút, những câu chuyện không đầu không cuối có thể hé lộ sự tồn tại của Diệp Mộng. Đồng thời, với thông tin Diệp Mộng là họa sĩ trừu tượng ít tiếng tăm, Đoan cử người thâm nhập vào các cộng đồng nghệ thuật độc lập, những phòng trưng bày nhỏ, các nhóm họa sĩ sống kín tiếng ở quận 3 hay quận Bình Thạnh, nơi tiền mặt và sự ẩn danh được ưa chuộng hơn danh tiếng.
Dù hiện trường được đánh giá là "sạch sẽ", Đoan vẫn tin rằng Diệp Mộng chắc chắn đã để lại một điều gì đó, dù là nhỏ nhất. Một sợi tóc không khớp, một dấu vân tay mờ nhạt trên một vật dụng không đáng kể, một mùi hương thoang thoảng chỉ riêng cô cảm nhận được, hay thậm chí là sự sắp đặt bất thường của một vật dụng nào đó có thể hé lộ thói quen của Diệp Mộng, một dấu vết vô hình của một người đã hoà mình vào cái tĩnh mịch của bóng tối.
Hai ngày trôi qua, cuộc điều tra vẫn rơi vào bế tắc. Càng tìm kiếm, Diệp Mộng càng trở nên vô hình. Các dữ liệu kỹ thuật số về cô ta là con số 0 tròn trĩnh, như thể cô ta chưa từng tồn tại trên đời. Ngay cả Đại tá Lê, người từng xử lý nhiều vụ án khó nhằn, cũng bắt đầu cảm thấy nản.
Vào chiều ngày thứ sáu, một email lạ được gửi đến hòm thư công vụ của Đại tá Lê. Không địa chỉ người gửi, không tiêu đề, chỉ có một tập tin đính kèm duy nhất. Ông mở ra, và một dòng tin với cái tên quen thuộc vang lên trong đầu ông như một cái chuông âm ỉ: "Vụ Thái Khải Phong. Diệp Mộng là chìa khóa. Các ngài đang lãng phí thời gian với những gì có thể nhìn thấy. Hãy tìm kiếm những khoảng trống. Mời Diệt Thiên tham gia cuộc điều tra."
Đại tá Lê lập tức gọi điện cho Đoan. "Vẫn chưa có gì về Diệp Mộng à?"
"Không, đại tá. Cô ta như chưa từng tồn tại. Giống như một cái lỗ đen trong mọi hệ thống," Đoan đáp, giọng cô lộ rõ sự thất vọng hiếm thấy.
"Vậy thì tốt rồi. Cô sẽ có thêm một cộng sự,"
Đại tá Lê nói, giọng ông ta đầy vẻ bí ẩn.
"Một người... rất đặc biệt. Họ tự giới thiệu là Diệt Thiên. Cô ấy đã gửi một yêu cầu chính thức, muốn tham gia vào đội của cô. Không ai biết mặt cô ấy, nhưng danh tiếng của cô ấy thì lừng lẫy trong giới thám tử tư và thậm chí là trong một số tổ chức tình báo bí mật. Họ nói cô ấy có khả năng nhìn thấy những điều mà người khác bỏ qua. Điều duy nhất tôi biết là không ai có thể từ chối cô ấy khi cô ấy đã quyết định nhúng tay vào một vụ án. Cô ấy sẽ liên lạc với cô."
Đoan nhíu mày. Một thám tử tư huyền thoại, một cái tên chỉ tồn tại trong những lời thì thầm của giới ngầm, lại muốn tham gia vào một vụ án chính thức của cảnh sát? Điều này chưa từng có tiền lệ. Cô không biết mặt Diệt Thiên, càng không biết cô ta là ai, nhưng cái tên đó mang theo một trọng lượng nhất định. Một cuộc săn lùng bóng ma đã khó, giờ lại có thêm một "bóng ma" khác cùng tham gia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro