Chương 41: "Ngày Tốt Nghiệp - Và Một Lời Tạm Biệt Chưa Kịp Nói"
Sân trường hôm nay rực rỡ hơn mọi ngày. Ánh nắng mùa hè dịu nhẹ len lỏi qua từng tán cây, soi rọi lên bộ đồng phục trắng tinh khôi của các bạn học sinh. Tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi, xen lẫn tiếng máy ảnh chớp tắt và những lời chúc tụng. Tất cả tạo nên một không khí vừa náo nhiệt, vừa có chút bâng khuâng khó gọi tên.
Tôi đứng trước gương trong phòng vệ sinh nữ, tay khẽ vuốt lại tà áo dài trắng, cảm nhận từng đường vải mềm mại ôm sát thân mình. Mái tóc được buộc gọn, nhưng vài lọn nhỏ vẫn rơi xuống vai, khiến tôi cảm thấy vừa quen thuộc, vừa bỡ ngỡ. Cái cảm giác của những ngày cuối cùng ở ngôi trường này khiến tim tôi nhói lên một chút, như vừa muốn níu kéo, vừa phải buông tay.
Min Ji đã đứng ngoài cửa chờ từ lâu, giọng gọi khẽ: "Hae Won, cậu sẵn sàng rồi à? Mọi người đang tụ tập ở sân trường rồi đó."
Tôi mỉm cười, lắc đầu: "Chỉ là... không ngờ ngày này đến nhanh vậy thôi."
Cùng Min Ji bước ra sân trường, tôi cảm nhận từng bước chân như nặng hơn một chút. Cả quang cảnh xung quanh dường như đều mang một màu sắc khác lạ: cờ hoa rực rỡ, những tấm bảng ghi tên các lớp, cả những chiếc ghế được xếp ngay ngắn chờ đón buổi lễ. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa, hòa cùng tiếng nói cười của bạn bè, tạo nên một bản hòa ca của tuổi học trò sắp khép lại.
Giữa biển người, tôi thấy In-Yeop đứng ở một góc sân, dáng người thẳng, tay đút túi quần, ánh mắt dõi theo không gian rộng lớn trước mặt. Khi phát hiện tôi, cậu gật đầu nhẹ, nụ cười thoáng qua trên môi làm tim tôi chợt đập nhanh hơn. Có một điều gì đó trong ánh mắt ấy không còn là sự lạnh lùng thường ngày, mà dịu dàng hơn, ấm áp hơn. Tôi đáp lại bằng một nụ cười ngượng ngùng, tự nhủ rằng mình thật may mắn khi có cậu bên cạnh những ngày cuối cùng này.
Buổi lễ bắt đầu với lời phát biểu đầy cảm xúc của thầy hiệu trưởng. Tiếng vỗ tay vang lên khắp hội trường, xen lẫn những giọt nước mắt lặng lẽ nơi góc mắt của vài người. Tôi và Min Ji ngồi cạnh nhau, im lặng lắng nghe, cảm nhận từng câu từng chữ như thấm vào tim. Từng người học sinh bước lên nhận bằng tốt nghiệp, từng bước chân như kéo theo những kỷ niệm, những ước mơ và cả những lo lắng chưa thể nói ra.
Khi tôi bước lên sân khấu, ánh mắt không rời khỏi hàng ghế phía sau. In-Yeop đang nhìn tôi, đôi mắt ấy như truyền cho tôi một sức mạnh vô hình. Cậu mỉm cười – một nụ cười ấm áp và thật chân thành, khiến tôi muốn nắm lấy bàn tay ấy ngay lúc đó.
Sau buổi lễ, sân trường trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Ai cũng muốn tranh thủ ghi lại những khoảnh khắc cuối cùng bên nhau. Tôi cùng Min Ji đứng một góc, nhìn các bạn ôm nhau, trao những lời chúc, những cái ôm dài lâu như để giữ lại ký ức.
Nhưng tôi không thấy In-Yeop đâu.
Tôi bắt đầu tìm kiếm cậu trong đám đông. Tim tôi như thắt lại khi thấy bóng dáng quen thuộc của In-Yeop đứng cạnh chiếc điện thoại công cộng gần hành lang. Gương mặt cậu căng thẳng, ánh mắt không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Cậu vừa gác máy, và ngay khi tôi bước đến gần, cậu quay lại nhìn tôi, giọng nói khẽ nhưng rõ ràng: "Tôi phải về nhà gấp. Mẹ tôi không khỏe."
Lời nói ấy khiến tôi bàng hoàng. Tôi muốn hỏi thêm, muốn biết nhiều hơn, nhưng trong ánh mắt cậu có một vẻ kiên quyết khiến tôi không dám ép buộc.
Cậu tiến sát lại, giọng thì thầm như sợ ai nghe thấy: "Tôi sẽ gọi cho cậu tối nay. Đừng lo lắng. Tôi không bỏ chạy, cũng không bỏ rơi cậu."
Tôi chỉ biết gật đầu, trái tim như bị nghẹn lại, không thể thốt nên lời. Lúc đó, cậu đã quay đi, hòa vào dòng người đang tấp nập tại cổng trường.
Tôi đứng đó, lòng trống trải giữa tiếng cười nói rộn ràng. Ngày tốt nghiệp đã kết thúc như thế – không có lời tạm biệt dài lâu, chỉ còn lại một lời hứa mơ hồ và những cảm xúc chưa kịp gọi tên.
Tôi không biết liệu mọi chuyện sau này sẽ ra sao. Chỉ biết rằng, khoảnh khắc đó – ánh mắt, lời nói và khoảng cách giữa chúng tôi – sẽ mãi là dấu ấn không thể phai trong tim.
đừng ngại đóng góp ý kiến của bạn để mình cải thiện tình tiết của truyện hay hơn <3. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro