Chương 6 - Khu rừng xâm nhập dữ liệu người chơi
sau cuộc chạm trán với Sentinel ở khu tàn tích Trelis, Kaze và Aeon theo dấu tín hiệu dẫn đến Rừng Beryl, nơi ký ức chưa từng tồn tại bắt đầu vọng lại.
[Beryl - Khu rừng dữ liệu kí ức]
Ánh sáng màu chàm của cánh cổng dịch chuyển mờ dần phía sau lưng họ. Trước mặt, một không gian ngập tràn mùi nhựa cây, sương mỏng như tơ trôi lơ lửng giữa những thân cây cao thẳng đứng như trụ đá cổ. Rừng Beryl. Một vùng cấm kỳ quái trên bản đồ Ethelara, nơi mà cả hệ thống cũng chỉ đánh dấu bằng một ký hiệu trống rỗng — không tên, không dữ liệu.
"Cẩn thận. Nơi này có thứ gì đó... không đúng." Dr. Aeon khẽ nói, ánh mắt đảo quanh với sự căng thẳng của một người từng quen đối mặt với sự bất thường.
Kaze không đáp lại ngay. Từng bước chân hắn dẫm lên rêu mềm như lụa, không phát ra âm thanh. Kể từ sau vụ đối đầu với Sentinel, hắn cảm thấy có gì đó trong mình bắt đầu lệch đi. Những giấc mơ lạ lùng mỗi khi nhắm mắt. Những hình ảnh chưa từng thấy mà lại quen thuộc như thể chính hắn đã sống trong chúng. Một bầu trời ngược, một biển sao chết, một bàn tay rực lửa chìa ra từ một vùng tối vô tận.
Trong rừng, mọi thứ như được bọc trong một lớp thời gian khác. Không có tiếng chim. Không có gió. Mỗi bước đi như đang xé toạc một phần nào đó của không gian này. Rồi — đột ngột — Kaze dừng lại.
Ở giữa một khoảng rừng trống, có một cây cổ thụ màu bạc, tán lá xanh ngắt như bầu trời sắp mưa. Trên thân cây, là... ký hiệu. Không, không phải ký hiệu bình thường.
Đó là một đoạn mã vũ trụ học - định dạng đặc trưng chỉ xuất hiện trong hệ điều hành của các thế giới chủ. Nhưng điều khiến hắn lạnh sống lưng chính là... hắn đọc được nó. Không phải bằng cách dịch, mà bằng cách nhớ.
"'Dòng thời gian E-076. Nhánh phụ bị chặn. Ký ức lưu trữ: 49%'... Cái quái gì đây?" – Kaze thì thầm.
Dr. Aeon đi tới, quỳ xuống bên cạnh gốc cây. "Đây không phải dữ liệu hệ thống bình thường... Đây là ký ức vật lý hóa... nhưng từ một dòng thời gian chưa từng được xác nhận."
"Vậy nó... đến từ đâu?"
"Hoặc từ một nhánh vũ trụ đã bị xóa sổ. Hoặc... từ một thế giới không bao giờ có cơ hội được sinh ra." – Aeon nhìn lên, giọng chậm rãi.
Kaze đặt tay lên thân cây. Một luồng dữ liệu đổ vào ý thức hắn như một dòng lũ vỡ bờ — hình ảnh của chính hắn, nhưng với một con người khác. Hắn cười nhiều hơn. Hắn không chiến đấu. Hắn học trong một thư viện nổi giữa vũ trụ gọi là Unisevern. Một thế giới nơi trí tuệ là vũ khí duy nhất. Một Kaze... không từng chết.
Rồi tiếng thì thầm vang lên. Không lớn. Không rõ ràng. Nhưng... có ý nghĩa.
"Ngươi là ai... nếu chưa từng được tạo ra đúng cách?"
Hai người tiếp tục đi vào khu rừng.
Càng tiến sâu vào rừng, dữ liệu càng trở nên hỗn loạn. Hệ thống định vị nhảy loạn. Đồng hồ thời gian bắt đầu lặp ngược. Dr. Aeon phải dùng một loại thiết bị quantum thủ công để theo dõi định hướng, nhưng thậm chí đến cả thiết bị cũng bắt đầu... ghi nhớ những thứ không có thật.
"Kaze. Cậu thấy cái hồ kia không?"
"Không. Chỉ thấy... một khối đá..."
"...Chết tiệt." Aeon nheo mắt. "Chúng ta bắt đầu phân tách nhận thức."
Một vùng rừng đang kéo hai người họ tách nhau ra bằng nhận thức khác biệt. Không gian nơi này phản ứng với ký ức. Không phải hiện tại quyết định những gì đang thấy — mà là những gì từng tồn tại trong tiềm thức sẽ định hình thực tại.
Và nơi nào thực tại biến động theo ký ức... thì cũng là nơi ký ức có thể tạo ra quái vật.
Một bóng đen vừa thoáng qua góc mắt Kaze. Thấp thoáng... một đôi mắt không có tròng trắng, chỉ là hai hố sâu không đáy nhìn chằm chằm vào hắn từ giữa tán lá.
"Ngươi nhớ ta không?" – Tiếng nói vang lên từ phía sau — nhưng khi hắn quay lại, không có ai.
Cuối cùng, khi họ gặp lại nhau giữa một vòng tròn đá kỳ quái được chôn trong rừng, cả hai đều có vẻ... thay đổi. Mắt Kaze ánh lên một sắc lạnh không thường thấy. Còn Dr. Aeon... thì lẩm bẩm vài dòng phương trình không tồn tại.
"Chúng ta phải ra khỏi đây sớm." – Aeon nói. "Hoặc ký ức sẽ tiếp tục viết lại chính chúng ta."
Kaze gật đầu. Nhưng trong lòng hắn biết rõ... cái rừng này không chỉ đang đọc ký ức. Nó đang chọn lựa. Nó đang kiểm tra. Nó đang chỉnh sửa dữ liệu kí ức đó.
Và câu hỏi vẫn văng vẳng không dứt trong đầu:
"Nếu ký ức có thể bị tạo ra... thì liệu bản thân ta có từng là một ký ức bị viết lại?"
Dư âm của những lời thì thầm vẫn còn vương lại trong tâm trí Kaze khi cậu và Dr. Aeon tiến sâu hơn vào lòng rừng Beryl. Ánh sáng mờ nhòe như sương mù, xuyên qua những tán lá tím mờ ảo, khiến nơi này giống như một cõi mộng – nơi ký ức và thực tại chồng lấn lên nhau như những lớp dữ liệu chưa bao giờ được phân giải.
"Cậu cảm thấy gì không?" – Dr. Aeon hỏi, tay cầm thiết bị thu tín hiệu, mắt không rời khỏi những luồng dao động xoắn ốc hiển thị trước mặt.
Kaze khẽ gật. "Giống như... có ai đó đang cố kéo tôi về một thứ gì đó quen thuộc, nhưng đồng thời cũng rất xa lạ."
Dr. Aeon nhíu mày. "Năng lượng ký ức... đang hoạt động bất thường. Rừng này không chỉ là không gian thực vật. Nó là tầng đệm giữa dữ liệu cá nhân và không gian hệ thống của Ethelara."
Họ đi qua một hồ nước tĩnh lặng – nhưng mặt nước không phản chiếu hình ảnh của họ, mà là... những ký ức. Kaze cúi xuống và thấy một cậu bé với mái tóc trắng đang khóc bên cạnh xác một người phụ nữ bị che bởi mưa tro – khung cảnh từ một thời đại khác, một vũ trụ khác.
"Unisevern..." – cậu thì thầm.
Dr. Aeon dừng lại. "Cậu thấy được một mảnh?"
"Ừ... Một đoạn dữ liệu ký ức từ vũ trụ cũ của tôi. Nhưng tại sao nó lại ở đây? Tôi chưa từng nhớ đoạn đó."
"Có thể... những ký ức bị khóa không hoàn toàn biến mất. Chúng bị phân tách, mã hóa, và phát tán theo dạng dữ liệu rối loạn khắp hệ thống đa vũ trụ. Rừng Beryl có thể là nơi mà một vài đoạn bị lôi về do tương tác lạ giữa những người mang dữ liệu lỗi như cậu."
Câu nói khiến Kaze cảm thấy lạnh sống lưng. "Ý ông là... những ký ức không tự về với mình, mà được ai đó kéo về?"
"Hoặc thứ gì đó."
Họ đi tiếp, xuyên qua một cổng ánh sáng tựa như gương nứt. Cánh cổng vỡ ra sau lưng họ như thủy tinh, và thế giới phía trước bỗng thay đổi hoàn toàn. Không còn rừng cây, mà là một khu vực đổ nát của một thành phố – những tòa nhà vặn vẹo trong hình thù phi logic, những con đường uốn lượn như rễ cây, và âm thanh như vọng lại từ... chính bên trong đầu họ.
Một cánh cửa xuất hiện phía trước – gỗ đen, chạm khắc bằng ngôn ngữ không thể dịch được. Trên cửa có biểu tượng hình xoắn kép, gần giống một chuỗi DNA, nhưng thay vì nucleotide là các đoạn mã ký tự nhấp nháy.
"Là Cửa Giao Thoa." – Dr. Aeon thở ra. "Nó dẫn đến những vùng dữ liệu bị đứt đoạn, nơi không thuộc về bất kỳ vũ trụ nào. Chúng ta đã chạm tới tầng thứ hai của Rừng Beryl."
Kaze cảm thấy một sự run rẩy – không phải vì sợ hãi, mà vì cảm giác bị quan sát. Cậu quay đầu và thấy... chính mình – nhưng không phải phiên bản hiện tại.
Một Kaze khác – lớn hơn vài tuổi, ánh mắt u tối và chiếc áo choàng rách tả tơi, đứng trong bóng tối nhìn lại cậu với ánh mắt lạnh băng.
"Đó là ai?" – Kaze hỏi, giọng khô khốc.
Dr. Aeon quay nhìn rồi lập tức đặt tay lên vai cậu. "Một dạng phản chiếu ký ức từ tương lai hoặc vũ trụ phân nhánh. Cậu không thể tiếp xúc trực tiếp, nếu không dữ liệu thực thể sẽ bị nhiễu."
"Vậy hắn có ý nghĩa gì?"
"Có thể... một mảnh ký ức chưa từng được tạo ra, hoặc một phiên bản cậu đã chọn con đường khác." – Aeon đáp.
Cánh cửa từ từ hé mở, và một lực kéo dữ dội nhấn chìm cả hai vào không gian tiếp theo.
[Rừng Beryl - Tầng 2]
Đúng lúc đó, không gian bắt đầu rung chuyển nhẹ, như thể có thứ gì đó đang tìm cách chọc thủng tầng cấu trúc của cánh cửa ký ức.
Kaze chậm rãi quay đầu. Một vòng xoáy mờ hiện ra ở xa – không phải dạng cổng không gian quen thuộc, mà giống như một lỗ hổng rò rỉ dữ liệu. Các dòng mã bị lỗi lấp lánh đỏ lẫn vào ký ức trôi nổi, nhưng chưa kịp hợp thành hình thù rõ ràng.
Dr. Aeon vội rút ra thiết bị ổn định và chiếu một chùm tia ánh sáng vào vùng rò rỉ. "Chúng ta phải nhanh. Có một luồng dữ liệu hỗn loạn đang tìm cách truy cập vào tầng này. Có thể là một phản hồi tự động từ hệ thống... hoặc tàn dư của một thực thể dữ liệu chưa ổn định."
Kaze cau mày. "Chưa phải là một thực thể đầy đủ?"
"Không. Chỉ là... những đoạn mã lỗi lang thang, giống như bóng ma ký ức – nhưng nếu để lâu, nó có thể biến thành 'giao điểm độc lập'... và đó là khi một dữ liệu lỗi thật sự được sinh ra."
"Chúng ta có thể ngăn được chứ?"
"Chỉ tạm thời thôi. Nhưng đủ để thoát khỏi nơi này."
Dr. Aeon kích hoạt chuỗi mã dẫn lối – tạo ra một lối thoát xuyên qua vùng dữ liệu đang hỗn loạn. Kaze ngoái đầu lại nhìn lần cuối – một đoạn ký ức chớp lóe, như thể một ánh nhìn đỏ nhòe nhoẹt trong bóng tối, nhưng chỉ kéo dài một phần nghìn giây.
Cậu rùng mình.
"Cảm giác như có ai đó... đang nhìn mình từ bên kia ký ức." – Kaze lẩm bẩm.
Dr. Aeon đáp nhanh: "Chúng ta sẽ còn quay lại đây. Nhưng không phải bây giờ."
Họ nhảy qua cổng ánh sáng, rời khỏi tầng thứ hai của Rừng Beryl – mang theo một mảnh ký ức khôi phục... và lời thì thầm chưa hoàn tất.
[Bên ngoài rừng Beryl]
Một ngày đã trôi qua kể từ khi họ rời khỏi tầng ký ức của Rừng Beryl. Kaze và Dr. Aeon giờ đây đang trú tạm tại một khu tàn tích chìm giữa mảng rừng xanh xám của Ethelara. Không khí nơi này không lạnh, nhưng luôn mang theo một cảm giác ẩm ướt và u ám như thể từng lời thì thầm vẫn chưa kịp bay đi.
Kaze ngồi bất động bên gốc cây cổ thụ gãy đôi, tay xoay tròn mảnh thiết bị lưu trữ vừa khôi phục từ tầng ký ức. Đó là một chip tinh thể, bề mặt khắc một biểu tượng dạng xoắn kép – biểu tượng của Thư Viện Trí Tuệ, một cấu trúc lưu trữ kiến thức từ các vũ trụ đã từng sụp đổ.
Dr. Aeon đang dựng một mô hình không gian bằng tay, từ các ký hiệu ánh sáng phát ra từ thiết bị đeo trên cổ tay. Ông lẩm bẩm, ánh mắt căng thẳng:
"Thông tin trong chip không hoàn chỉnh... nhưng nó dẫn tới một tọa độ – khu vực trung tâm phía tây của lục địa Ethelara. Và nếu đúng như những gì tôi đoán, đó là nơi đặt trụ cột trí tuệ đầu tiên của hệ thống hỗ trợ người chơi."
Kaze ngước lên. "Trụ cột trí tuệ?"
"Ừ. Hệ thống ở thế giới chủ không chỉ dựa vào dữ liệu – nó sử dụng những trụ cột từ các thế giới trước để tạo ra vùng ổn định. Những trụ cột ấy là nơi mà trí tuệ từ các vũ trụ được lưu trữ lại như... ký ức sống. Nó có thể tương tác với người chơi, thậm chí phản hồi và dạy họ."
Cậu trầm ngâm. "Như vậy... nếu ta đến đó, có thể biết thêm về bản chất thật sự của hệ thống? Của trò chơi này?"
Aeon gật đầu, nhưng ánh mắt tối lại. "Nhưng cũng đồng nghĩa với việc chúng ta tiến gần hơn đến lõi trung tâm – nơi bảo mật nhất, nơi các 'quy tắc chưa được cho phép' có thể tồn tại."
Và như một tín hiệu đồng thuận, bản đồ ánh sáng của ông đột nhiên mờ đi, một phần mô hình sụp đổ ngay trước mắt họ. Một vệt dữ liệu đỏ cắt ngang – không phải lỗi hệ thống, mà là tác động từ một thực thể khác...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro