Q1: Chương 14: Tôi muốn giết anh

Edit: Jimixiao

—-o0o—–

"Lệ Hàn Phong, đừng gọi tôi như thể tôi là người hầu của anh. Món nợ còn lại của Khoáng Dã, biệt thự của Vu Chính Hùng và hàng chục chiếc xe thể thao của Vu Thắng Lôi gần như có thể trả được hết".

Sở Liệt đi theo Lệ Hàn Phong đến văn phòng Tổng giám đốc, vừa đi vừa không kiên nhẫn nói.

"Tôi đã thỏa thuận với Vu Thắng Lôi là sẽ không tịch thu biệt thự của Đổng gia và những chiếc xe thể thao của cậu ta". Lệ Hàn Phong ngồi xuống, sau đó tiếp tục nói.

"Đương nhiên, Vu Thắng Lôi cũng hứa với tôi sẽ cùng cậu làm việc tại Nguyên Soái trong 15 năm để trả nợ. Cậu cũng đừng lo, cho dù chỉ tiếp nhận vị trí làm việc chỉ bằng nửa vị trí trước kia ở Khoáng Dã, cậu và anh trai của cậu vẫn có thể sống sung sướng đến tận kiếp sau! "

"Cái này không phải là trọng điểm !!" Sở Liệt đập bàn, lớn tiếng quát "Lời hứa của Vu Thắng Lôi không liên quan gì đến tôi. Vài ngày nữa, tôi không còn là người của Vu gia nữa. Tất cả đều là thỏa thuận của anh với hắn ta. Không liên quan gì đến tôi!! "

"Thật sao?" Lệ Hàn Phong nhướng mày. Hắn cười xấu xa: "Thật ta tôi cũng không trông đợi gì vào thỏa thuận này có thể trói buộc được cậu. Tôi biết nợ nần của Khoáng Dã căn bản không làm gì được cậu vì cậu rất thông minh! Có lẽ cậu đã tìm được đường lui trước khi Khoáng Dã sụp đổ."

"Vậy thì sao?" Sở Liệt khoanh tay trước ngực, đắc ý nói.

Sở Liệt không phải con ruột của Vu Chính Hùng, từ bỏ họ Vu và khôi phục lại họ Sở là con đường tốt nhất để rút lui khỏi Khoáng Dã.

Nhưng khi Sở Liệt nhớ ra thủ tục chuyển đổi hộ khẩu lâu như vậy, anh không khỏi đau đầu, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì sao? Có lẽ anh phải sắp xếp thời gian đi hỏi một chút.

Lệ Hàn Phong đột nhiên đi tới trước mặt Sở Liệt, ánh mắt nguy hiểm.

"Rất dễ dàng để tôi có thể chặn đường lui của cậu. Nhưng tôi sẽ không làm như vậy. Cậu có biết tại sao không?"

"Tôi không có hứng thú muốn biết". Sở Liệt khó chịu dời mắt đi chỗ khác.

Thật sự thấy không thoải mái khi nhìn Lệ Hàn Phong!

"Bởi vì tôi sẽ khiến cậu yêu tôi!" Âm thanh nhẹ nhàng, trầm thấp của Lệ Hàn Phong thở ra, nghe có vẻ ái muội mười phần.

Lệ Hàn Phong vừa dứt lời, Sở Liệt đã nhanh chóng lùi về phía sau một bước.

"Chờ đã! Tôi là người đàn ông bình thường. Yêu anh? Trừ khi tôi bị thần kinh mà đi chuyển đổi giới tính." Nói xong, Sở Liệt dừng lại một chút, âm thầm quan sát Lệ Hàn Phong, sau đó tiếp tục hét lên: "Không! Trừ khi anh là phụ nữ!"

"....................." Đây là kiểu logic gì?

"Anh tránh xa tôi ra! Đừng làm tôi ghê tởm!" Sở Liệt lùi về phía sau mấy bước nói.

Những người bạn quen biết Sở Liệt đều biết Sở Liệt rất ghét người đồng tính, chính vì điều này mà việc Diệp Văn Sâm theo đuổi Kiều Tiến ở trước mặt Sở Liệt vô cùng kín đáo.

"Ghê tởm?" Vẻ mặt Lệ Hàn Phong lập tức trầm xuống: "Yêu một người đàn ông cậu cảm thấy rất ghê tởm?"

"Vớ vẩn! Đàn ông cùng đàn ông ở cùng nhau, anh không cảm thấy... Ừm..."

Anh chưa kịp nói xong, Lệ Hàn Phong đã kéo Sở Liệt lại gần, đè chặt Sở Liệt vào trong ngực mình, hung hăng hôn lên môi Sở Liệt.

Chưa kịp phản ứng lại, Sở Liệt đã bị Lệ Hàn Phong cưỡng hôn một cách ... mạnh mẽ!

Oành! Một tiếng sấm lớn nổ tung trong đầu Sở Liệt, sau đó một đợt chấn động cuồng bạo quét qua toàn thân anh, thân thể lập tức cứng đờ mất đi sức phản kháng.

Vì vậy, đại não của Sở Liệt cứ như thế mà chết máy.

Bị một người đàn ông mạnh mẽ cưỡng hôn! Không phải! Bị Lệ Hàn Phong cưỡng hôn! Không đúng! Lệ Hàn Phong là một người đàn ông! Không đúng! Hắn cũng là đàn ông! Cho nên! Đàn ông và đàn ông! Cái gì! ! ! !

Sở Liệt gục xuống ngay lập tức!

Nụ hôn của Lệ Hàn Phong không hề dịu dàng, mang theo sự phẫn nộ, bất khả xâm phạm cùng sự bá đạo của hắn ta.

Nhiều người biết Lệ Hàn Phong thích đàn ông, nhưng không ai dám đứng trước mặt hắn rống to đàn ông và đàn ông ở bên nhau thật là ghê tởm!

Cánh tay Lệ Hàn Phong theo eo của Sở Liệt dần dần đi xuống phía dưới.

Cảm giác được ngón tay lành lạnh chạm vào da thịt, não tàn chết máy của Sở Liệt đột nhiên có ý thức trở lại, vì thế không chút do dự cắn xuống môi Lệ Hàn Phong.

Gần như cùng lúc, cả hai đẩy nhau ra xa.

Lệ Hàn Phong lau vết máu trên môi, nhìn Sở Liệt xấu hổ trước mặt.

"Hương vị thật tuyệt! Không hổ là Nhị thiếu gia, mùi vị còn tuyệt hơn nhiều so với anh trai của cậu!"

"...... Khốn kiếp!" Sở Liệt cả người lửa giận, hung hăng nhìn chằm chằm Lệ Hàn Phong trước mặt, thân thể run lên vì xấu hổ cùng tức giận.

Xong rồi! Hình tượng hoàn toàn biến mất! Anh đã quên mất phản kháng khi bị cưỡng hôn, tùy ý để cho một người đàn ông..............., điều này thật sự quá nhục nhã muốn ném đến tận Thái Bình Dương!

"Phản ứng của cơ thể cậu cho tôi biết rằng cậu không bài xích đàn ông". Lệ Hàn Phong nhớ lại xúc cảm trên môi của Sở Liệt, cười xấu xa nói: "Cậu sẽ yêu tôi, Sở Liệt! Chắc chắn! "

".................. Lệ Hàn Phong ............ Tôi muốn giết anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro