Sở Liệt chậm rãi mở mắt ra, thân thể đau đớn như bị ngũ mã phanh thây, nhất là chỗ phía sau kia giống như là bị xé rách.
"Đồ khốn kiếp!" Sở Liệt thấp giọng chửi rủa, điều khiến anh càng xấu hổ hơn nữa là anh giữa chừng đã ngất đi, rõ ràng lúc đó anh đã âm thầm gào thét vì Lệ Hàn Phong.
Không ngờ Lệ Hàn Phong chỉ vì anh không chịu phát ra tiếng rên rỉ, đã vô cùng tức giận, càng làm càng mãnh liệt hơn.
"Chết tiệt! Lão tử eo sắp hỏng rồi ..." Sở Liệt chật vật ôm eo ngồi dậy từ trên giường, trong miệng tiếng chửi bới liên tục.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ tràn ngập vào phòng, Sở Liệt nhìn quanh căn phòng trống trải mà mình đang ở.
Phòng ngủ rất lớn, có thể nói gần như là tích hợp với phòng làm việc, bên cạnh chiếc giường lớn gần 2,5 mét là một chiếc đèn bàn tinh tế khác thường, tổng thể căn phòng trang trí tao nhã nhưng lại không mất đi phong cách.
Đây là phòng ngủ của Lệ Hàn Phong! Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Sở Liệt.
Có lẽ đây là một trong số những biệt thự của Lệ Hàn Phong.
Từ từ! Đây không phải là điều quan trọng!
"Chết tiệt! Quần áo của Lão Tử đâu?" Khi Sở Liệt nhận ra anh đang trần truồng, vội vàng đi tìm kiếm tất cả quần áo bị Lệ Hàn Phong lột sạch.
Không có một bộ quần áo nào cả.
Khi Sở Liệt đang quấn chăn tìm quần áo, Jason gõ cửa mặt vô biểu tình bưng tách trà bước vào.
Đặt nước xuống, Jason kính cẩn chào Sở Liệt. Sau đó bước ra ngoài cửa.
"Lệ Hàn Phong đâu?" Sở Liệt tức giận nhìn Jason.
"Lệ tổng đã đi làm, Chu tiên sinh có yêu cầu gì không? Tôi sẽ chịu trách nhiệm về sinh hoạt của Chu tiên sinh cho đến khi Lý tổng trở về."
"Quần áo của tôi đâu?" Sở Liệt quấn chăn trên giường, càng ngày càng cảm thấy dáng vẻ của mình cực kỳ uất ức.
"Xin lỗi Chu tiên sinh, quần áo của ngài đã bị Lý tổng ném đi."
"... Vậy thì ít nhất cũng phải cho tôi một bộ quần áo khác. Hiện tại tôi cần rời khỏi nơi này ngay bây giờ." Sở Liệt cố gắng hết sức kìm nén ý muốn bùng nổ.
"Tôi xin lỗi, Chu tiên sinh, ngài không thể rời khỏi biệt thự này cho đến khi Lệ tổng đi làm về. Lệ tổng đặc biệt căn dặn không cung cấp cho ngài bất kỳ bộ quần áo nào để ngài ra ngoài. Nếu Chu tiên sinh có nhu cầu, người hầu trong biệt thự có thể cung cấp tất cho ngài..." =)))
"......"
——————————————
Sau khi Jason rời đi, Sở Liệt tức giận khóa cửa phòng ngủ lại, sau đó bạo lực oanh tạc phòng ngủ, mặc kệ eo anh đau thế nào.
Bị hắn đè xuống đã không thèm nói, lại còn muốn cầm tù mình ở đây với tư cách là người tình của hắn. Lệ Hàn Phong, trò chơi tình yêu của anh, tôi ghét nó. Sở Liệt điên cuồng trút giận, như thể Lệ Hàn Phong đang đứng ở trước mặt anh.
Xác định toàn bộ căn phòng đã vô cùng hỗn loạn, Sở Liệt tức giận nghiêng mông xuống giường, bắt đầu phát ngốc nhìn trần nhà màu be.
Anh đã hứa sẽ là người tình của Lệ Hàn Phong trong 30 ngày, anh phải làm gì đây? Chẳng nhẽ thực sự muốn lăn lộn trên giường với một người đàn ông đã cưỡng bức mình trong xe suốt một tháng? Hay đợi hắn ta chơi chán rồi tự đá mình đi?
Sở Liệt, người có lòng tự trọng cao, trong lòng lắc đầu, anh là Chiến Vương của các anh em và là thiên tài trong giới kinh doanh, tại sao anh lại bị đánh bại bởi Lệ Hàn Phong?
Hơn nữa, thật nhục nhã khi bị một người đàn ông đè ở dưới thân.
Lệ Hàn Phong hiện là kim chủ lớn nhất thành phố V, và gần như không thể thoát khỏi vận đen nếu bị hắn để mắt tới. Cho dù anh có trốn thoát vào lúc này, chỉ cần Lệ Hàn Phong muốn, nhất định có thể rất nhanh tìm được Sở Liệt.
Sở Liệt cáu kỉnh gãi đầu, chính xác thì Lệ Hàn Phong coi trọng mình ở chỗ nào? Nếu là vì bề ngoài, những người tình bên cạnh hắn chắc không kém hơn mình, đúng không?
Nói chung, đàn ông không phải thích phụ nữ dịu dàng và cư xử tốt sao? Làm sao Lệ Hàn Phong lại có thể yêu và thích quan hệ với một người đàn ông luôn không chịu cúi đầu trước mình?
Có thể là do Lệ Hàn Phong bất thường! Sở Liệt nghĩ thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro