Q1: Chương 33: Dùng thân thể thương lượng

Eidt: Ji

—–o0o—–


Trên đường đi tới Moonlight, bụng Sở Liệt không có tiền đồ gào thét biểu tình, Sở Liệt xấu hổ đỏ mặt.

Lệ Hàn Phong hiểu ý cười một tiếng, ra lệnh cho Jason lái xe đến một khách sạn.

"Đói bụng thì nói với tôi, không phải là tôi không cho em ăn." Lệ Hàn Phong cười nhìn vẻ mặt xấu hổ của Sở Liệt, liền phát hiện tên nhóc này thực sự không phải loại bướng bỉnh tầm thường.

Sở Liệt giận dỗi không để ý đến Lệ Hàn Phong, nói rằng Lệ Hàn Phong kéo anh đến quán bar, cho nên anh mới không kịp ăn cơm. Nói cứ như thể anh đang gặp rắc rối với hắn vậy.

Nhưng anh thực sự không muốn ở cùng hắn.

Xe dừng trước một khách sạn sang trọng nhất thành phố V. Gần như ngay lập tức khi xe dừng lại, người quản lý khách sạn đã chạy ra xe với một nụ cười nịnh nọt.

Cúi đầu khom lưng dường như muốn nịt hót, người quản lý thận trọng bước vào khách sạn cùng với Lệ Hàn Phong.

Sở Liệt đi theo sau Lệ Hàn Phong có chút bực bội, nhìn bộ dáng người trước mặt, cảm thấy mình giống như tùy tùng.

Có lẽ trong mắt người ngoài, anh chỉ là nhị thiếu gia đã sa cơ phải khúm núm theo sau Lệ Hàn Phong. Bởi vì vừa rồi khi rời khỏi Nguyên Soái, Sở Liệt đã nghe thấy những nhân viên phía sau xì xào về mối quan hệ của anh với Lý Hàn Phong.

Mặc dù không nghe rõ những kẻ ăn no không có việc gì làm đoán ra cái gì, nhưng nếu để bọn họ tiếp tục suy đoán vô cớ, thể diện của anh nhất định sẽ bị hủy trong tay Lệ Hàn Phong.

——————————————

Bàn ăn gần như là Mãn Hán toàn tịch, nhưng Sở Liệt lại cảm thấy vô vị.

Nguyên nhân là do Lệ Hàn Phong dựa vào quá gần mình.

Gần còn chưa tính, cố tình người đàn ông này đến đũa cũng gần như bất động, chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Liệt. Giống như hắn muốn nhìn thấy điều gì đó từ Sở Liệt.

"Em thật đáng yêu!" Lệ Hàn Phong đột nhiên nhỏ giọng nói một câu, ái muội đến cực điểm.

"... Khụ khụ ..." Đồ ăn trong cổ họng đột nhiên không xuống được, Sở Liệt ho khan một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt hung hăng nhìn Lệ Hàn Phong vui sướng khi người gặp hoạ.

Lệ Hàn Phong nghĩ, người đàn ông này, liệu cậu ấy có chết nếu bị sốc không? Chỉ là nói dễ thương thôi, mà đã có thái độ vậy. Thế gọi là soái ca, được không nhỉ?

"Nếu em thích nghe, tôi có thể nói cho em nghe thường xuyên hơn." Lệ Hàn Phong đưa qua một ly nước với giọng nói nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng lúc trước.

Sở Liệt không hề khách sáo cầm lấy ly nước, uống cạn.

"Thực xin lỗi, tôi chỉ phải chịu đựng anh 30 ngày, sau này sẽ không có!" Sở Liệt nghĩ còn 29 ngày nữa mới kết thúc đã muốn phát điên.

"Thật sao?" Lệ Hàn Phong cười thâm thúy.

Trong mắt Sở Liệt, nụ cười của Lệ Hàn Phong đều là hàm ý và tính kế.

"Nếu sau 30 ngày anh dùng bất kỳ lý do gì quấn lấy tôi, tôi sẽ không buông tha anh." Sở Liệt nói, không để ý đến nụ cười của Lệ Hàn Phong dần biến mất. Sau đó lại tiếp tục ăn.

" Sở Liệt, em là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như thế. Em có biết không, thời điểm tôi không còn sự kiên nhẫn với em, tôi có thể khiến em đau đớn sống không bằng chết." Lời nói tàn nhẫn, tay Lệ Hàn Phong nắm cằm Sở Liệt, ép Sở Liệt nhìn về phía mình.

Lệ Hàn Phong nheo mắt nguy hiểm nhìn vào khuôn mặt vẫn còn kiêu ngạo và bướng bỉnh kia.

Không hề sợ hãi, chỉ là mặt vô biểu tình cùng hắn đối diện, ánh mắt trước sau như một luôn là sự khinh thường. Nếu không phải Sở Liệt hứa sẽ nghe lời hắn trong vòng 30 ngày, Lệ Hàn Phong đoán giờ phút này Sở Liệt sẽ lần nữa đập vào mặt hắn không chút do dự.

Có lẽ hắn đối với người đàn ông này quá dịu dàng, điều này khiến cậu ta lộ ra nanh vuốt trước mặt hắn dễ dàng thậm chí không kiêng dè muốn lại gần cắn hắn.

Bên cạnh Lệ Hàn Phong chưa bao giờ thiếu người làm ấm giường, dù là ngôi sao giàu có hay con của quan chức cấp cao, người đàn ông nào trước mặt hắn không phải sợ hãi thì là vạn phần lấy lòng. Tính cách cứng rắn hay hay cho mình là người đàn ông siêu phàm đều sẽ bị khuất phục bởi thủ đoạn tàn nhẫn như đối phó với kẻ thù hoặc bị tan chảy bởi sự dịu dàng của hắn.

Mà những người đó đơn thuần bởi vì Lệ Hàn Phong tâm tình vui vẻ nên mới chủ động chăm sóc người khác, với hắn mà nói giống như một trò chơi nhàm chán thì đúng hơn. Cái gọi là lời nói yêu đương chỉ là ý thích nhất thời treo trên miệng.

Nhưng đối với Sở Liệt, Lệ Hàn Phong tin tưởng rằng hắn đã dịu dàng như nước, vậy mà người đàn ông này vẫn không hề dao động.

Lệ Hàn Phong từ trước đến giờ cũng không biết cái gì là kiên nhẫn, tất cả những gì hắn biết chỉ là nếu hắn không đạt được điều mình muốn, hắn tùy tâm tùy tính của mình mà hủy hoại.

Trước khi Sở Liệt xuất hiện, hắn chưa bao giờ vượt quá nửa ngày kiên nhẫn đối với người yêu của mình. Nếu người nào tiếp tục thể hiện hành vi giống như phản kháng trong mắt Lệ Hàn Phong, Lệ Hàn Phong trong một giây sẽ huỷ hoại kẻ đó thân bại danh liệt, lưu lạc đầu đường, cuối cùng quỳ xuống trước mặt hắn khóc lóc thảm thiết cầu xin hắn buông tha cho họ.

Đàn ông mà Lệ Hàn Phong coi trọng trước mặt hắn sẽ không dám nói không yêu hắn. Trừ khi người đàn ông này là người không có điểm yếu và không sợ chết.

Ví dụ như Sở Liệt.

Lệ Hàn Phong cảm thấy mình nên cho Sở Liệt biết bộ mặt thật củ a mình, ít nhất cũng để Sở Liệt hiểu, ở trước mặt Lệ Hàn Phong nói một câu gì làm hắn không vui đều phải trả giá đắt.

"Anh có thể buông tay ra không? Tôi còn chưa ăn xong." Sở Liệt đột nhiên nói, đối với việc bị người khác niết cằm thật sự rất mất mặt. Đây là hành động đùa giỡn của Sở Liệt đối với phụ nữ trước đây.

Lệ Hàn Phong không nói gì, mặt không biểu tình buông tay ra, sau đó nhấn chuông bên cạnh. Gần như là lúc tiếng chuông vang lên, quản lý lập tức gõ cửa, tươi cười bước vào.

"Sắp xếp một phòng, buổi chiều tôi sẽ nghỉ ngơi ở đây!" Quản lý nghe thấy giọng nói lạnh lùng thì run sợ. Cũng khó trách, Lệ Hàn Phong lúc này biểu tình thực sự có thể dùng từ khủng bố để hình dung.

"Không thành vấn đề, Lệ tổng! Vẫn là căn phòng tổng thống mà ngài từng ở, vẫn luôn giữ lại cho ngài." Người quản lý liếc nhìn Sở Liệt đang bình tĩnh dùng bữa bên cạnh Lệ Hàn Phong, vô cùng thận trọng mà tiếp tục: " Xin hỏi Lệ tổng có cần chuẩn bị thêm một phòng khác không? "

"Không cần, tôi sẽ trở lại công ty vào buổi chiều." Không đợi Lệ Hàn Phong mở miệng, Sở Liệt đã nói.

Trong nháy mắt, khuôn mặt Lệ Hàn Phong giống như mưa bão rơi xuống, trở nên hoàn toàn hung ác.

Còn chưa kịp đặt đũa xuống, Sở Liệt bị Lệ Hàn Phong ôm ngang lên.

" Sở Liệt! Tôi không thể kiên nhẫn được nữa!" Lệ Hàn Phong mặc kệ Sở Liệt giãy dụa, ôm anh bước ra cửa.

Người quản lý đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhanh chóng đưa thẻ phòng, sau đó trên mặt nở nụ cười.

"Lệ Hàn Phong! Đồ chết tiệt, buông ra!" Sở Liệt kịch liệt giãy giụa. Lại không ngờ cánh tay của Lệ Hàn Phong càng them sức mạnh, như muốn khảm sâu Sở Liệt vào cơ thể.

Bị Lệ Hàn Phong ôm chặt trong vòng tay, Sở Liệt ăn đau dùng một nắm đấm vào đầu Lệ Hàn Phong mới vất vả thoát được.

Sau khi vào phòng, Sở Liệt đột nhiên nhận ra điều gì đó, giãy giụa càng trở nên kịch liệt hơn, nắm đấm không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội mà nện vào mặt Lệ Hàn Phong.

Khuôn mặt của Lệ Hàn Phong bị đập sang một bên, sắc mặt của hắn trong chốc lát đã thay đổi.

"Sở Liệt! Là em ép tôi!"

Sở Liệt bị ném lên ghế sô pha, Lệ Hàn Phong đứng trước mặt Sở Liệt kéo cà vạt, bắt đầu nhanh chóng cởi áo khoác, ánh mắt khát máu và lạnh lẽo.

Sở Liệt thấy không ổn, nhanh chóng đứng dậy chạy ra cửa, tuy rằng việc chạy trốn đối với Sở Liệt rất hèn nhát, nhưng lần trên xe kia thật sự làm cho Sở Liệt có chút sợ hãi Lệ Hàn Phong, đương nhiên việc sợ hãi này chỉ liên quan đến chuyện ở trên giường.

Lệ Hàn Phong nhanh chóng chặn cửa lại, ánh mắt nhìn Sở Liệt như mũi tên đã rời khỏi cung.

"Lệ Hàn Phong, bình tĩnh, chúng ta có thể thương lượng!" Sở Liệt vô thức lùi lại phía sau khi nhìn Lệ Hàn Phong đang từ từ đến gần mình.

Lệ Hàn Phong híp mắt, cởi bỏ chiếc áo cuối cùng, cười như không cười vươn tay tới.

"Được! Dùng thân thể của em thương lượng!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro