Q2: Chương 3: Tôi chỉ muốn em
Edit: Jimixiao
Sở Liệt cắn ngón tay cố bình tĩnh lại.
Sở Liệt vốn tưởng rằng với tinh lực dồi dào của Lệ Hàn Phong, hắn sẽ tiếp tục lăn lộn trên giường hồi lâu, nhưng rất nhanh phía trên giường đã sớm yên tĩnh lại.
"Mặc quần áo rồi rời đi." Lệ Hàn Phong xoay người dựa vào đầu giường, hừ lạnh một tiếng.
Vu Thắng Lôi giật mình, không ngờ người đàn ông dịu dàng ban nãy lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, cứ tưởng mình có thể trở thành người tình đầu tiên trải qua một đêm với Lệ Hàn Phong.
Vu Thắng Lôi không nói gì thêm, gã biết rất rõ mệnh lệnh của Lệ Hàn Phong không thể làm trái nên gã lặng lẽ mặc quần áo vào.
"Hãy gọi cho em nếu anh cần." Vu Thắng Lôi cố gắng hết sức thể hiện bộ dáng ngoan hiền, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi Lệ Hàn Phong.
Lệ Hàn Phong khẽ cau mày, không nói gì, sau đó khôi phục lại bộ mặt lạnh lùng như lúc đầu.
"Hàn Phong, em đi đây." Vu Thắng Lôi miễn cưỡng mở cửa rời khỏi phòng.
Khi bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa, Lệ Hàn Phong khôi phục lại vẻ mặt tà ác.
"Người đã đi rồi em còn không ra" Tiếng cười hoàn toàn là mỉa mai.
Sở Liệt không đáp lại, dục vọng trong người vẫn chưa giảm bớt, nhất định sẽ trở thành trò cười cho Lệ Hàn Phong khi anh chui ra, nhưng xem ra nằm dưới gầm giường cũng chẳng phải ý hay.
Chết tiệt! Sở Liệt thật muốn đập đầu vào tường, ở trước mặt người đàn ông này, tôn nghiêm của mình đều mất hết.
"Em sẽ không ở dưới giường tự an ủi mình chứ?" Lệ Hàn Phong nhếch miệng cười.
Sở Liệt dưới giường cơ thể chấn động, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
"An ủi cái em gái anh!" Tiếng gầm giận dữ dưới giường vang lên.
"Hẳn là những gì tôi nói là sự thật". Lệ Hàn Phong ý cười càng sâu: "Em ra đi, có lẽ tôi có thể giúp em".
Đợi đấy! Sở Liệt quyết định dù có đánh chết cũng không chui ra. Sau khi lăn lộn với Vu Thắng Lôi, không nghĩ hắn vẫn còn suy nghĩ này.
Oh SHIT! Hắn không sợ kiệt sức mà chết sao?
Nhìn Sở Liệt không có ý định chui ra ngoài, vẻ mặt Lệ Hàn Phong lập tức tối sầm lại.
"Em đêm nay nhất định ở dưới giường không chịu đi ra phải không?" Lệ Hàn Phong từ trên giường ngồi xổm xuống, vén lên ga trải giường, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống phía gầm giường tối đen: "Nếu em không chịu ra, tôi sẽ nhấc giường... "
Sở Liệt giật mình, anh tuyệt đối tin Lệ Hàn Phong nói là làm.
"Anh... anh rời khỏi phòng này, tôi sẽ đi ra." Sở Liệt nghiến răng nghiến lợi nói. Anh không muốn lúc mình bò ra khỏi giường như một loại động vật nào đó mà bị Lệ Hàn Phong nhìn chằm chằm.
Lệ Hàn Phong lập tức nở nụ cười.
"Tôi có nên nói không?"
"Sở Liệt!" Lệ Hàn Phong đột nhiên nhẹ giọng nói: "Tôi đếm đến ba. Nếu em đi ra, tôi hứa tối nay sẽ không động đến em. Nếu qua ba lần đếm, em vẫn không chịu ra... Ha ha!" Một tiếng cười lạnh truyền xuống dưới giường, Sở Liệt chỉ cảm thấy sống lưng một trận ớn lạnh.
"Tôi đảm bảo ba ngày em cũng không xuống được giường!"
Lệ Hàn Phong vừa dứt lời, không đợi đếm đến ba, Sở Liệt nhanh chóng từ bên kia giường bò ra, sau đó đứng lên, ánh mắt cảnh giác nhìn Lệ Hàn Phong.
Lệ Hàn Phong cười nhẹ.
"Em nghe lời như vậy không phải là tốt sao?" Nhìn vẻ mặt đang đỏ bừng của Sở Liệt, Lệ Hàn Phong mỉm cười đi về phía Sở Liệt.
"Anh đã nói sẽ không động đến tôi!" Nhìn Lệ Hàn Phong đến gần, Sở Liệt bất giác lui về phía sau, ánh mắt như cũ vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Lệ Hàn Phong.
"Ra ngoài ăn cơm cùng tôi, em hẳn là đói rồi." Rốt cuộc ép Sở Liệt vào tường, Lệ Hàn Phong vươn tay chống vào tường, mặt kề sát vào Sở Liệt, "Có đi không?".
"Tôi không đói!" Sở Liệt bất mãn quay đầu, không còn nhìn thấy ánh mắt quá mức nóng bỏng của Lệ Hàn Phong.
————————————————– ———
Cuối cùng, Sở Liệt dưới áp bức của Lệ Hàn Phong cũng thay quần áo, dưới ánh mắt hài lòng của Lệ Hàn Phong, anh rời khỏi phòng, đi tới phòng ăn của khách sạn.
————————————————– ——–
"Em muốn ăn gì?" Lệ Hàn Phong ngồi bên cạnh Sở Liệt giống như buổi trưa, rất dịu dàng hỏi.
"Lệ Hàn Phong!" Sở Liệt đột nhiên quay đầu, khuôn mặt vô cảm nhìn Lệ Hàn Phong, "Sự cố gắng của anh đối với tôi đều vô ích."
Lệ Hàn Phong cầm thực đơn lên, nụ cười dần dần tắt.
"Ý em là gì?" Lật xem thực đơn, Lệ Hàn Phong thản nhiên nói.
"Tôi thậm chí không biết nơi giấu bản thiết kế vũ khí mới của cha tôi"
Bàn tay đang lật dở thực đơn dừng lại, Lệ Hàn Phong khẽ cười một tiếng.
"Chuyện đó không liên quan tới tôi!"
"Đừng giả vờ! Lệ Cừu là cha của anh, anh sẽ làm trái mệnh lệnh của cha anh sao?" Sở Liệt nhếch miệng khinh thường: "Thương Nguyệt Bang không có hứng thú với bản thiết kế vũ khí đó sao? Hay là anh cho rằng miệng của tôi dễ dàng cạy mở? Nhưng thật tiếc, cái gì tôi cũng không biết".
Lệ Hàn Phong không tức giận, ngược lại cười tủm tỉm ôm eo Sở Liệt.
"Không ai có thể can thiệp vào trò chơi của Lệ Hàn Phong! Hiện tại, tôi chỉ muốn một mình em!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro