PHẦN 1:CHƯƠNG 1 : ( khởi đầu câu chuyện)
Lấp loáng ở góc cây xa tại khu vườn phía đông của thiên đình là tiếng khúc khích vui đùa của cô tiên nữ Huyền Nữ và chàng thị vệ Yến Tuân cảnh cũng như người vui không kể xiết là một màu hồng hẳn họ như đôi thanh mai trúc mã.
Có tiếng nói của một vài tiên nữ đi ngang qua thấy giọng nói của họ vừa ghen tỵ vừa lo sợ cho Huyền Nữ " Họ hạnh phúc quá trog thật ghen tỵ " .." họ không biết luật trời cấm tiên nữ và thị vệ sao mà lại.." " hezz sẻ không còn được bao lâu đâu" . Thế rồi những tiếng nói dần dần tan đi .
Chi Lan là bạn thân của Huyền Nữ và cô cũng biết được chuyện của họ. Chi Lan nói giọng lo sợ cho cô " cậu nên biết là hai người sẻ không có kết quả đâu,cậu hãy dừng và tỉnh lại đi trước khi mọi chuyện.." Huyền Nữ ngắt lời ngang giọng không cần bạn thân và thêm một chút xem thường bạn mình không biết gì về tình yêu nói " chuyện sao, cả cái cung đình này và đặc biệt là những tiên nữ nhiều chuyện như mấy cậu mới làm hại tôi" " chuyện này tôi không nói mọi người thương tôi không nói hẳn không ai biết" giọng dần hạ xuống : Chi Lan tiếp lời " phải phải không nói không ai biết , tớ nói rồi đấy coi như là có khuyên cậu mà không nghe thì thôi vậy " giọng nói đồng cảm và không muốn nhắc chuyện này nữa.
Sáng hôm sau cũng như mọi ngày Huyền Nữ vẫn đem dân các món ăn lên cho Ngọc Hoàng và Dương Mẫu nhưng hôm nay lại không mai như mọi ngày Dương Mẫu có việc phải đến sau- lúc này Huyền Nữ bước đến cổng thì thấy Yến Tuân đang canh cổng cô vội vả chạy lại anh và kêu Chi Lan đi vào dân cơm cho Ngọc Hoàng ." Đấy đây là trước điện đấy cẩn thận" Huyền Nữ không cần suy nghĩ cười nói " biết rồi " Chi Lan cũng lắc đầu và đi vào.
Sau khi vào có tiếng nói vang vọng ra là Ngọc Hoàng " sau hôm nay có mình ngươi đến dân cơm" Chi Lan cuối mặt xuống nói thật nhỏ " dạ bẩm Ngọc Hoàng tiên nữ đi cùng có chút việc nhỏ rồi ạ" . Ông có chút nghi ngờ ..
Bên ngoài Dương Mẫu cũng vừa mang một bình rượu mới đi vào thấy bóng lấp loáng đằng xa trong như là một tiên nữ đang e ấp với thị vệ gác cổng , bà nhanh chống tiến lại song hay người phản ứng rất nhanh họ buôn ra và nói về chủ đề khác . Lúc này Dương Mẫu lại nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ họ cuối đầu và bà tiến thẳng vào điện , lúc này Chi Lan cũng vừa đi ra thấy Dương Mẫu và đợi bà đi cô nói giọng sợ sệt " thôi xong rồi Dương Mẫu thấy rồi" Huyền Nữ nói " thì sao bằng chứng đâu" Yến Tuân cũng có chút lo lắng tiếp lời " thôi cũng xong việc rồi muội về trước đi không có người ghi ngờ " " Đúng Chi Lan nói " Huyền Nữ muốn ở lại cũng đành về cô không quên quay qua tên thị vệ kế bên nói " anh kia không được nói chuyện này đấy , hãy là anh em tốt của Yến Tuân" đôi mắt hơi có sát khí . Chi Lan cười nói vừa kéo cô "thôi mà ,mình về thôi"
Trên đường về Chi Lan có hỏi " lúc Dương Mẫu vào có tỏ thái độ gì không " "Bà ấy không nói gì hết lúc ấy mình cuối xuống nên cũng khônh biết bà ấy có để ý mình không" Huyền Nữ nói .
*Trở lại với Phía Dương Mẫu hôm nay có vẻ không khí ở đây có chút vui vì Dương Mẫu đặc biệt làm một bình rượu cho Ngọc Hoàng hai người nói cười vui vẻ song Dương Mẫu chợt nhớ cung nữ đứng trước cung bà hỏi " lúc nảy có một cung nữ đứng ngoài cung ngài đã phạt cô ta à" " nàng nhắc ta mới nhớ lại , khi nảy chỉ có một cung nữ đưa cơm vào " Ngọc Hoàng nói song Dương Mẫu nhớ lại một việc có vẻ sâu xa đó là chuyện ( vợ chồng cây chổi ) bà nói hơi quyết đoán "không lẻ lại là chuyện tình cảm nữa sau" Ngọc Hoàng ngưng đũa lại nói "nàng không nói ta cũng không nhớ lại , thật ra ta thấy họ đã lâu rồi " bà chỉ cười và thêm động tác lắc đầu bà gắp cho ông một miếng thịt và nói " chuyện cung nữ cứ để tôi tính" còn ông thì không nói gì. Lúc này bà đã bắt đầu vào điều tra.
Đêm trăng rằm trong lúc mọi người ăn yến tiệc thì hai người lại cùng nhau ra dưới góc cây đa mà e ấp lúc này Dương Mẫu đã đều tra và biết , lập tức liền dùng gương thần mà xem họ đang làm gì và thật sự đã để bà phát hiện . Sau khi kết thúc yến tiệc bà cho gọi cung nữ là Chi Lan sau khi Chi Lan đến bà nói khẻ giọng rất uy quyền " bạn ngươi có biết chuyện cây chổi không hả" " dạ,..." Chi Lan run rẩy vì bạn mặt thì xanh ngắt bà nói tiếp " ta cho bạn ngươi một cơ hội về nói với cô ta nếu để ta ra tay thì không tha cho đâu" ta muốn nghĩ ngơi " lui đi" " dạ" Chi Lan nhanh chống chạy về.
Lúc này Huyền Nữ đang ngống đợi và rất lo lắng cô cứ đi qua rồi lại đi lại không biết là họa hay là lành nhìn phía xa cô thấy Chi Lan đã rưng nước mắt vừa chạy lại và ôm cô nói không rỏ nhưng Huyền Nữ hiểu" cậu phải dừng ngay chuyện tìm cảm vớ vẩn của cậu lại" "cậu bình tỉnh đi" " cho dù có nói sao mình mãi không buôn thứ tình cảm này đây" " cậu thật là cố chấp , đừng tự cho là mình đúng " Huyền Nữ nói " cậu mặt kệ mình đi mình có tính hết rồi " Chi Lan lau những giọt nước mắt nói " từ giờ mình mặt cậu" rồi đi thẳng vào cung . Huyền Nữ gọi và chạy theo " Chi Lan.. chi lan.." .
Hôm khác Huyền Nữ có ý nghĩ táo bạo cô nói với Yến Tuân " hay là mình chốn đi " Yến Tuân nói " đi đâu khi mình chỉ là hạt cát trong lòng bàn tay của Ngọc Hoàng" " mình xuống trần gian chốn đi" anh thất mắt " sao tự nhiên lại phải chốn tránh" " Dương Mẫu đã biết rồi" nói xong cô ôm anh khóc giọng nghẹn ngào nói " mình đi đi " anh thương cô thật sự rất thương có thể nói có thể đi với cô cho dù ra sao anh cũng chịu anh lau nước mắt cô nói " được " .
Hai người thật sự đã xuống trần gian . Và khi Dương Mẫu gọi Chi Lan lại và biết chuyện bà lập tức dùm phép màu của mình đích thân tìm họ, sau thời gian tìm cuối cùng bà cũng đã thấy lúc này họ sống một ngôi nhà nhỏ bà biến thành bà lão vào sinh tá túc xong do uy lực của Dương Mẫu quá lớn nơi khi thấy bà lão chưa kịp đến Huyền Nữ đã lôi Yến Tuân đi thật xa bà dùng phép màu của mình đưa họ theo cơn gió thần cuốn họ về thiên đình .
Tại nơi thăng đường Dương Mẫu nói với Ngọc Hoàng " thiếp đã điều tra và giờ thì Ngọc Hoàng thấy đấy " xong bà quay nhìn họ bà nói " các ngươi muốn làm cặp đôi cây chổi thứ hai à sẻ không còn được ở đây nữa đâu ,các ngươi còn gì để giải thích ,ta đã định tìm ngươi để nói cho ngươi biết các ngươi sẻ không như vậy đâu" dường như mọi thứ hôm ấy do bà làm chủ bà nói to " người đâu giam họ vào đại lao " . Thấy bà giận Ngọc Hoàng nói " cứ xử như vậy không phải là cách bà thấy đấy cứ hết vụ này lại đến vụ khác " bà tiếp lời " vậy ý người là.." ông nói " đúng cho họ một cơ hội đi" bà nói " nếu như vậy ai cũng làm vậy hết thì.." ông nói " cứ cho họ một thử thách họ sẻ không vượt qua đâu " .
Biết tin dù nói không quan tâm nhưng Chi Lan vẫn mang đồ ăn vào ngục để thăm họ tới nơi thăm cô nói giọng vừa buồn vừa trách " mình nói rồi mà cậu lại.." nói không hết câu hai người ôm nhau khóc không thành tiếng . Ở ngục bên Yến Tuân nói " Chi Lan cô cố gắng dùng mọi cách xin Dương Mẫu cho Huyền Nữ đi còn tôi cứ để tôi nhận tội dù sao yêu cô ấy là lỗi của tôi " Huyền Nữ cướp lời "em là người tuyệt tình thế sau chết cùng chết sống cùng sống" Chi Lan xen ngang " tôi chỉ cũng là tiểu tiên thôi , nhưng tôi sẻ cố hết sức xin Dương Mẫu vì người chị em tốt của tôi " trong lúc bầu không khí ngặp tràn nỗi buồn thì Dương Mẫu đến bà nói " thật tình cảm quá, nếu các ngươi thích yêu đương và nơi trần gian ấy ta sẻ cho các ngươi xuống ấy cho biết mùi vị tình yêu là gì " Chi Lan nói nhỏ không biết nên vui hay buồn cho họ " vậy là họ sẻ được yêu nhau và không còn làm tiên nữa" còn hai người kia bỗng đồng thanh nói " cho dù ra sao chúng con cũng muốn được bên nhau" bà nói " vậy à , còn phải xem tạo hóa của các ngươi " nói xong bà cười như muốn nói chắc nó nghĩ sẻ bên nhau. Trong lúc đi Chi Lan đã lén cho Huyền Nữ uống một thứ gì đó.
*** sẻ còn thử thách nào ở trần gian cho họ. Ơ con Chi Lan cho uống cái gì bạn hay thù dạ. ** mời các bạn tiếp nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro