Chương 3 : Dạ Tiệc Của Những Kẻ Điên (madmen's party)
"Màn hình chiếu sáng lên, phản chiếu những cảnh tượng méo mó. Henry khoác vai Leo, kéo hắn lại gần, thì thầm vào tai với giọng cười nhàn nhạt.
'Nhìn đi, em sẽ sớm thấy nó thú vị đấy, Leo à.'
Leo không đáp, ánh mắt dán vào màn hình. Một giọng nói vang lên qua loa phát thanh, hòa vào tiếng xì xào sợ hãi của những người trong hình ảnh.
'Chào mừng các người chơi của chúng ta, các con nợ, những kẻ phản bội danh giá. Trò chơi sinh tồn hôm nay rất đơn giản: chỉ cần trốn. Ba mươi bảy người các vị đang thấy trên màn hình, họ sẽ chạy, ẩn nấp, giành lấy hy vọng mong manh. Nhưng nếu bị bắt...'
Giọng nói ngừng lại, nhường chỗ cho những tiếng cười lấp ló trong phòng VIP.
'Tất nhiên, nếu có ai được các doanh nhân danh giá ở đây để mắt đến, có thể họ sẽ được "chuộc lại" theo một cách khác. Hoặc có lẽ, họ sẽ bước lên bàn cân đấu giá? Hoặc cũng có thể... họ sẽ không rời khỏi đây nữa.'
Những lời đó như chiếc lưỡi rắn trườn vào tai, khiến vài kẻ trong phòng bật cười. Một số khác nâng ly rượu vang đỏ sẫm, lắc nhẹ như thể đang thưởng thức một buổi trình diễn tao nhã.
Leo nghiêng đầu, quan sát những người xung quanh. Cảnh tượng này không lạ với hắn, nhưng cái cách Henry cười-cười như thể tất cả chỉ là một trò tiêu khiển nhỏ bé-khiến hắn phải cười theo.
Khi những tiếng thông báo cuối cùng vang lên, không gian trong phòng VIP như chìm vào một cơn lốc xa hoa và bệnh hoạn. Những kẻ được chọn bước vào, từng người một, như những con rối bước lên sân khấu để làm hài lòng khán giả của mình.
Leo tựa lưng vào Henry, ánh mắt lười biếng lướt qua khung cảnh trước mặt. Trong khi vài kẻ khác nhanh chóng bị kéo xuống bởi những bàn tay đói khát, hắn vẫn giữ được sự bình thản vốn có, như thể mọi thứ chỉ là một trò đùa nhạt nhẽo.
Hắn chậm rãi trèo lên đùi Henry, động tác nhẹ nhàng như một con mèo kiêu kỳ. Người đàn ông không nói gì, chỉ nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn hướng về màn hình.
Một bàn tay vuốt ve eo Leo, một cách hờ hững nhưng đầy ám muội. Henry liếc nhìn hắn, một nụ cười lười nhác hiện trên môi.
'Em biết cách hòa nhập thật đấy, Leo.'
Leo nghiêng đầu, khẽ cười, giọng nói rót vào tai Henry như mật ngọt có độc.
'Không phải anh dạy em sao?'
Henry bật cười, đặt ly rượu xuống bàn. Bên dưới, trò chơi sinh tồn bắt đầu. Tiếng hét đầu tiên vang lên, hòa lẫn vào bản nhạc chậm rãi, như một khúc dạo đầu hoàn hảo cho đêm nay.
---
Andrew lảo đảo bước ra khỏi bữa tiệc, không thèm quay đầu lại. Cơn gió đêm lạnh buốt quét qua, làm vết rượu trên da cậu se lại, dính nhớp nháp khó chịu. Đầu cậu ong ong, không rõ vì những cú đấm của Alex hay vì những lời hắn vừa gào lên.
Nicholas.
Cái tên đó đè nặng lên lồng ngực cậu như một tảng đá. Hình ảnh căn nhà cháy rụi, âm thanh của những cuộc gọi nhỡ, tất cả bỗng dưng ùa về cùng lúc.
Andrew siết chặt bàn tay, rồi thở hắt ra, buộc mình phải bước tiếp. Cậu không muốn nghĩ đến nữa. Không phải lúc này.
-
Về đến căn hộ riêng, Andrew đóng sập cửa lại, vứt áo sơ mi xuống sàn mà chẳng buồn để ý. Cả người cậu dính đầy rượu và mùi thuốc lá.
Cậu bước thẳng vào phòng tắm, bật nước nóng lên mức cao nhất. Dòng nước trút xuống, cuốn trôi đi hơi rượu, cả bụi bẩn lẫn vết bầm trên mặt. Nhưng không cuốn trôi được cảm giác nặng nề đang dày vò trong lòng.
Andrew tựa đầu vào vách kính, nhắm mắt.
Cậu không nên đến bữa tiệc đó. Cậu không nên dính dáng đến Alex.
Andrew chống tay lên bồn rửa, nhìn chằm chằm vào gương. Một khuôn mặt xa lạ nhìn lại hắn, mệt mỏi và trống rỗng.
---
Cậu ngã bịch xuống đất.
Tiếng hét thất thanh vang lên từ bốn phía. Người chạy tán loạn. Xô nước đổ ào ào vào đám lửa, nhưng ngọn lửa vẫn cứ nuốt chửng mọi thứ, đỏ rực như một con quái vật tham lam.
Lần nữa. Nhưng lần này, nó quá chân thực.
Andrew thở gấp. Tim đập cuồng loạn trong lồng ngực.
Không phải mơ.
Không phải ảo giác.
Cậu bước về phía ngọn lửa như một kẻ mất hồn. Bàn tay run run gạt đi những cánh tay cố giữ cậu lại. Mặc kệ những tiếng gọi hoảng loạn, cậu lao vào biển lửa.
Không đau.
Không nóng.
Cậu chạy lên tầng hai, bàn chân lướt qua hành lang đổ nát. Cánh cửa trước mặt cậu đóng chặt. Cậu đập mạnh, đạp liên tục, hét đến khản giọng.
"Nicholas! Mở cửa! Nicholas!!!"
Tiếng chuông điện thoại đổ dồn trong đầu cậu. Tiếng nức nở. Tiếng ai đó đang cầu cứu. Nhưng là ai?
Cánh cửa bật mở.
Cậu bước vào.
Một cơn gió lạnh quét qua, thổi tắt hết mọi tiếng động.
Trước mặt cậu không còn là căn phòng chìm trong lửa. Mà là một buổi chiều mùa thu bình lặng.
Khuôn viên trường Oxford.
Andrew đứng giữa sân trường, nhìn thấy chính mình đang vừa đi vừa cúi đầu vào sách vở. Những sinh viên khác đi ngang qua, trò chuyện, cười đùa. Ánh nắng dịu nhẹ trải dài trên mặt đường lát đá.
Không có lửa.
Không có tiếng hét.
Chỉ có sự bình yên xa lạ.
---
Andrew ưỡn vai mệt mỏi, vùi đầu vào đống sách dày cộp. Cậu va phải một nhóm thanh niên ăn mặc thời thượng.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không chú ý."
Bọn họ chỉ liếc cậu một cái rồi đi thẳng. Không ai để tâm đến cậu.
Andrew rảo bước vào quán cà phê gần trường, chọn đại một bàn rồi tiếp tục vùi đầu vào sách.
Một cốc cà phê được đặt xuống trước mặt. Nhưng người phục vụ không rời đi ngay. Andrew ngẩng lên.
Chàng trai kia đang nhìn cậu, ánh mắt lộ rõ sự tò mò.
"Ah... xin lỗi vì nhìn chằm chằm. Cậu là sinh viên Oxford nhỉ? Năm mấy rồi? Hình như tên cậu là Andrew Bennett đúng không? Cậu là diễn viên à? Tôi biết đấy."
Andrew chớp mắt, bối rối. Cậu chàng này hỏi hơi nhiều.
"Này, tôi thấy lúc nào cậu cũng đi một mình. Tôi cũng hay để ý cậu nữa, vì cậu rất đẹp. Kiểu... có vibe tri thức ấy, haha. Làm bạn nhé? À quên, tôi là Nicholas Carter, 19 tuổi. Rất vui được gặp cậu."
Andrew không đáp ngay. Cậu chưa từng gặp Nicholas trước đây. Nhưng ánh mắt hắn-ánh mắt của một kẻ tự tiện bước vào cuộc đời cậu-có chút gì đó... đáng tin.
---
Andrew đứng đó, mắt đã sớm đỏ hoe
Không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.
Cậu bất chấp chạy theo Nicholas vừa bước vào phòng pha chế.
Cậu đã sớm nấc nghẹn vì khóc.
Cậu bước vào phòng pha chế.
Nicholas đâu?!!
Tiếng khóc vang lên.
Andrew chớp mắt.
Cậu đang ở giảng đường Oxford.
Một đám sinh viên vây quanh một người-cậu.
Bọn họ cười đùa, nói chuyện. Khen cậu đẹp. Khen cậu giỏi. Hỏi về sự nghiệp diễn xuất. Hỏi về lý do cậu đến Anh. Hỏi những thứ mà cậu chưa từng nói ra, nhưng họ lại cứ tỏ vẻ tiếc thương.
Và "cậu" ở giữa vòng vây đó đang mỉm cười.
Nicholas đứng ở xa, cũng đang cười.
Một cơn gió lạnh thổi đến.
Mọi thứ vỡ vụn.
Tối om.
Tiếng khóc.
Tiếng chửi rủa của Alex.
Tiếng cười của Nicholas.
Và...
"Xin lỗi. Mẹ để con khổ rồi."
Lửa bùng lên.
Nhưng lần này, nó không còn ở Anh.
Là Nga.
---
Tiếng kim loại va vào nhau leng keng, theo sau là một tiếng thét thất thanh bị bóp nghẹn.
Màn hình lớn trong phòng VIP hiện lên hình ảnh một người đàn ông bị đập gục xuống đất. Bóng tối và ánh đèn đỏ lập lòe phản chiếu những khuôn mặt méo mó vì hoảng loạn. Họ chạy. Nhưng chẳng ai chạy thoát.
Bên trong căn phòng xa hoa, những kẻ khoác lên mình bộ vest đắt tiền chỉ ngồi thư thả nhấm nháp rượu vang, như thể đang theo dõi một màn trình diễn sân khấu tinh xảo. Những tiếng cười khe khẽ vang lên khi một người chơi khác bị kéo xuống bùn lầy.
Henry vươn tay lười biếng, rót thêm rượu vào ly của Leo. "Cược đi. Xem ai là người sống sót lâu nhất."
Leo với cơ thể hơi nhớp nháp, liếc mắt về phía màn hình, rồi nhìn xuống danh sách các "người chơi". Hắn không cần quan tâm ai sống hay chết. Kết cục của họ vốn đã được định đoạt từ giây phút họ bước vào trò chơi này.
"Cược thế nào?" Leo hỏi, tay chống cằm.
"Mỗi người chọn một con mồi. Nếu con của ai trụ được lâu hơn, người đó thắng. Và phần thưởng..." Henry nhếch môi, ánh mắt lướt qua chiếc cổ thon dài của Leo. "Em biết rồi đấy."
Leo nhếch mép cười. Hắn hờ hững liếc danh sách trên màn hình, ngón tay lướt qua từng cái tên như đang lựa chọn một món đồ trang trí. Cuối cùng, hắn dừng lại ở một cô gái có mái tóc ngắn, gương mặt lem luốc vì bùn đất.
"Cô ta."
Henry cười khẽ, ánh mắt lóe lên chút thích thú.
"Anh chọn gã kia." Hắn chỉ vào một người đàn ông cao to, có vẻ ngoài khá dữ tợn.
Tiếng còi báo hiệu vang lên, báo hiệu vòng săn tiếp theo bắt đầu. Những con mồi lại tiếp tục chạy. Nhưng dù ai thắng đi chăng nữa, cái kết của họ cũng chẳng thay đổi-bởi khi trò chơi kết thúc, họ vẫn chỉ là món đồ chơi cho đám người trong căn phòng này.
---
Leo chạm nhẹ vào màn hình, ngón tay lướt qua cái tên hắn vừa chọn. Một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc ngắn hơi rối, ánh mắt hoảng loạn nhưng vẫn có chút gì đó cứng cỏi.
Henry cười khẽ, rót đầy ly rượu của mình. "À, mà sao lại là cô ta?"
"Trông có vẻ... thú vị," Leo đáp, nhấc ly rượu lên, ánh mắt dán chặt vào màn hình.
Trò chơi vẫn tiếp tục. Những kẻ sống sót chạy tán loạn, cố gắng tìm chỗ ẩn nấp. Một vài người đã bị bắt-tiếng hét của họ vang lên qua loa phát thanh, trộn lẫn với những tràng cười khoái trá trong căn phòng VIP.
Màn hình chuyển cảnh, bắt cận cảnh vào cô gái nhỏ mà Leo vừa chọn. Cô ta đang trốn sau một bức tường đổ nát, hơi thở gấp gáp, bàn tay run rẩy bám lấy vết nứt trên tường. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt thì vẫn còn lửa.
Leo cười khẽ.
Henry nghiêng đầu, quan sát hắn. "Em muốn đặt cược chứ?"
"Đặt bao nhiêu?"
"Muốn bao nhiêu cũng được. Nhưng em biết quy tắc rồi đấy-ngay cả khi thắng, họ cũng không thoát khỏi tay chúng ta đâu."
Leo cười. Dĩ nhiên là hắn biết.
"Vậy thì..." Hắn đặt ly rượu xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. "Tôi cược cô ta sẽ sống đến cuối."
Lời hắn vừa dứt, vài kẻ trong phòng bật cười, có kẻ huýt sáo, có kẻ nhếch mép chế giễu.
"Một con bé như thế? Không có cửa đâu, Leo."
"Nhưng nếu cậu thích thì cứ cược đi. Dù sao thì-thắng hay thua, số phận của ả cũng đâu thay đổi."
Leo nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dán vào màn hình.
Trò chơi tiếp tục, những kẻ yếu thế lần lượt gục xuống. Nhưng cô gái nhỏ vẫn chưa chết.
Leo nhấp một ngụm rượu, mùi vị cay nồng trượt xuống cổ họng.
Mọi thứ rồi sẽ còn thú vị hơn.
---
Cô gái nhỏ lao điên cuồng qua những tàn tích đổ nát, hơi thở đứt quãng, tim đập như muốn phá tung lồng ngực. Đằng sau, tiếng bước chân vang lên gấp gáp. Chúng đã phát hiện ra cô.
Bóng tối bủa vây, ánh đèn pha quét qua, từng mảng đất đá xám xịt lóe sáng rồi lại chìm vào đêm đen. Cô trượt chân, đầu gối va mạnh xuống nền bê tông lạnh buốt. Một tiếng chửi thề thoát ra khỏi miệng, nhưng cô không dám dừng lại.
Cảnh tượng méo mó ấy phản chiếu trong mắt Leo, nơi hắn đang ngả người trên ghế, bàn tay mân mê miệng ly rượu đã vơi nửa.
Henry khẽ cười, ngón tay lướt nhẹ dọc sống lưng hắn. "Em thích cô ta đến thế sao?"
Leo nhắm hờ mắt, để mặc những ngón tay lạnh lẽo ấy vuốt ve làn da mình.
"Không hẳn," hắn lẩm bẩm, giọng lười biếng. "Chỉ là muốn xem xem, đến khi nào cô ta mới tuyệt vọng."
Henry bật cười, cúi sát xuống, môi gã chạm vào cổ hắn, hơi thở phả ra nóng rực. "Cũng giống em thôi, đúng không?"
Leo không đáp. Một bàn tay siết lấy eo hắn, kéo sát hơn. Một nụ hôn lướt qua xương quai xanh, không nhẹ nhàng, cũng chẳng vội vã-mà như thể gã đang nếm thử một món ăn cao cấp, tận hưởng từng chút một.
Trên màn hình, cô gái nhỏ lại vấp ngã. Một kẻ săn đuổi đã tới gần.
Henry đẩy Leo nằm xuống sofa, bàn tay luồn vào mái tóc hắn, siết nhẹ. "Thứ khiến em hứng thú không phải là chiến thắng, mà là khoảnh khắc trước khi họ gục ngã, đúng không?"
Leo cười, một nụ cười không rõ vui hay buồn.
"Phải. Là khoảnh khắc ấy."
Tiếng hét bật lên từ màn hình. Một bàn tay ghìm chặt cổ chân cô gái, lôi xềnh xệch trên nền đất.
Cùng lúc đó, Henry cúi xuống, môi áp lên môi Leo, cắn nhẹ như thể muốn chiếm lấy cả hơi thở của hắn.
Trong căn phòng xa hoa này, giữa tiếng cười của những kẻ điên, mọi thứ cứ thế chìm dần vào bóng tối méo mó.
---
Không khí trong phòng VIP trùng xuống một nhịp khi màn hình lớn quét qua những gương mặt cuối cùng còn sống sót. Tiếng thông báo vang lên, trầm thấp nhưng đầy kịch tính:
"Trò chơi đã kết thúc. Chúc mừng các kẻ sống sót."
Hình ảnh hiện ra: năm người, bẩn thỉu, tả tơi, thở hổn hển như những con thú vừa thoát khỏi nanh vuốt kẻ săn mồi. Trong đó có một cái tên khiến cả căn phòng ồ lên đầy thích thú-cô gái nhỏ, người đã dùng một mảnh bê tông đập vào đầu lão già béo đang săn đuổi mình, khiến gã ngã vật xuống, máu loang ra sàn như một vết mực nhầy nhụa.
Henry bật cười, ánh mắt ánh lên tia hứng thú. "Có gan đấy."
Leo, vẫn đang ngồi trên đùi gã, lười biếng tựa vào ngực Henry như một con mèo kiệt sức. Nhưng khác với dáng vẻ ưu nhã thường ngày, hắn lúc này trông thảm hại đến buồn cười. Làn da trắng tái đến mức gần như trong suốt dưới ánh đèn vàng, bờ môi khô nứt, đôi mắt nửa nhắm nửa mở như thể chẳng còn sức để quan tâm bất cứ thứ gì. Không một mảnh vải che thân, để lộ những dấu hằn đỏ mờ nhạt chạy dài trên vai và xương quai xanh. Một bên chân hắn run rẩy khẽ co lại, như phản xạ theo một nỗi đau âm ỉ nào đó vẫn còn vương lại.
Hơi thở của Leo mỏng manh, nhưng hắn vẫn cười, một nụ cười rũ rượi, méo mó. Bàn tay gầy gò nâng ly rượu lên, nhưng ngón tay không vững, chất lỏng đỏ sánh tràn ra, nhỏ xuống cổ tay hắn như những vệt máu nhỏ xíu.
Màn hình tiếp tục đổi cảnh.
"Bên cạnh những kẻ sống sót, chúng ta cũng có một danh sách đặc biệt-những kẻ thất bại đủ hấp dẫn để được mang ra đấu giá!"
Tên của những người đó hiện lên, kèm theo hình ảnh của họ. Một vài kẻ trong phòng VIP liếc nhìn thoáng qua, nhưng chẳng mấy ai thực sự để tâm. Bọn họ đến đây không phải để mua một món đồ chơi tầm thường. Cái họ muốn chính là những kẻ đã chiến thắng. Những kẻ đủ mạnh để sống sót.
"Và bây giờ, chúng ta đến với phần hấp dẫn nhất..."
Tiếng ly rượu chạm nhau vang lên. Những ánh mắt sáng quắc dán chặt vào màn hình, như một đàn thú đói đang chờ con mồi của mình được mang ra hiến tế.
---
Sàn đấu được dọn trống. Một cánh cửa thép nặng nề mở ra, và năm kẻ chiến thắng bị lôi vào giữa ánh đèn chói lóa. Những tiếng xì xào vang lên từ các hàng ghế VIP, xen lẫn với những nụ cười thích thú và ánh mắt lấp lóe dục vọng.
Năm người đứng đó, run rẩy, hơi thở nặng nề, quần áo rách nát và cơ thể vương đầy bùn đất lẫn máu. Chúng không phải máu của họ thì cũng là máu của những kẻ đã bỏ mạng. Nhưng có một sự thật dần dần hiện rõ-dù thắng, họ cũng chẳng thoát được.
Tên MC nở nụ cười nhếch nhác, giọng điệu tràn ngập vẻ giễu cợt:
"Chúc mừng những kẻ mạnh mẽ đã sống sót đến cuối cùng! Nhưng... các người nghĩ mình thực sự đã thoát rồi sao?"
Không ai trong số năm người dám trả lời. Cô gái nhỏ, người đã đánh vỡ đầu lão già béo, cắn chặt môi, thân thể run lên bần bật khi nghe những tiếng cười xung quanh. Những kẻ ngồi trên cao không nhìn họ như con người, mà như những món đồ chơi vừa được gọt dũa tinh xảo, sẵn sàng phục vụ bất cứ nhu cầu nào.
Lũ vệ sĩ bước tới. Bốn tên đàn ông trong nhóm thắng cuộc nhanh chóng bị đè xuống, áo sơ mi xộc xệch bị giật phăng ra, dây trói thít chặt cổ tay họ. Tiếng kháng cự vang lên lạc lõng, nhưng chỉ đổi lại bằng những cú đấm giáng thẳng vào mặt, đến mức một tên đã phun ra cả máu và răng gãy.
Cô gái nhỏ bị kéo lên trước, quẳng xuống đất như một con rối hỏng. Một bàn tay thô ráp túm lấy cổ áo cô, giật mạnh. Lớp vải mỏng manh bị xé toạc, để lộ bờ vai nhỏ nhắn xanh xao. Những tiếng cười bật lên, một vài kẻ còn huýt sáo đầy khoái chí.
"Coi bộ con bé này khá thú vị đây." Một tên lão già cười khùng khục, mắt nheo lại như một con rắn độc đang rình mồi.
Nhưng ngay khi hắn sắp chạm vào cô, một giọng nói mềm mại nhưng đầy thản nhiên vang lên từ phía ghế VIP:
"Ôi chao, đừng vội thế chứ."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Leo.
Hắn vẫn dựa vào Henry, làn da trắng nõn vương đầy vết hằn đỏ, cơ thể không một mảnh vải nhưng lại chẳng hề tỏ ra xấu hổ. Hắn nâng ly rượu lên, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt mật ong cong cong như thể vừa tìm được một món đồ chơi thú vị.
"Cô gái này... tôi thích rồi đấy."
Hắn nhẹ nhàng đặt ly xuống, vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc rối bù của mình, giọng điệu như đang mặc cả một món hàng xa xỉ:
"Anh Henry à, tôi có thể đưa cô ấy về không? Gần đây tôi cũng cần người hầu hạ mà, anh biết đấy... tôi yếu đuối lắm."
Có vài tiếng cười vang lên. Một số kẻ tỏ ra thích thú, nhưng một số khác thì nhíu mày, không vui khi Leo dám cản mũi kỳ vui.
Henry cười khẽ, vuốt nhẹ eo Leo, giọng nói đầy cưng chiều nhưng cũng ẩn chứa một chút trêu chọc:
"Em muốn một món đồ chơi mới sao?"
Leo nghiêng đầu, môi vẽ thành một đường cong duyên dáng.
"Anh không thấy con bé này đáng yêu à? Thật đáng tiếc nếu bị phá hỏng ngay đêm nay."
Hắn hạ giọng, như thể thì thầm chỉ riêng Henry nghe thấy:
"Huống hồ... em cũng không muốn ở lại đây thêm nữa đâu. Anh biết mà."
Một cái cười nhạt lướt qua môi Henry. Gã nhìn Leo một lúc, rồi lười biếng phất tay:
"Được thôi, nếu em muốn."
Tiếng thông báo vang lên, trịnh trọng như thể vừa có một thương vụ quan trọng vừa được chốt hạ. Cô gái nhỏ bị lôi dậy, đưa về phía Leo.
Hắn nhìn cô một chút, ánh mắt lướt qua những vết bầm tím trên làn da mỏng manh, rồi cười dịu dàng như thể một quý ông lịch thiệp:
"Đừng sợ, từ nay về sau, cô thuộc về tôi."
Vừa dứt lời, một giọng nói cộc cằn vang lên từ phía bên kia căn phòng:
"Khoan đã! Thằng nhãi này nghĩ mình là ai chứ?"
Lão già béo, nạn nhân xấu số của cú đánh khi nãy, cuối cùng cũng lấy lại được chút tỉnh táo sau cú đập trời giáng. Đầu hắn vẫn đang rỉ máu, hơi thở phì phò vì tức giận.
"Con nhỏ đó dám đánh tao! Nó đáng bị xé xác ngay tại đây, không phải đi hầu hạ thằng khốn kia!"
Một số kẻ khác trong phòng cũng tặc lưỡi, không hoàn toàn phản đối. Đây là một bữa tiệc điên rồ, nơi luật lệ chỉ dành cho kẻ có quyền. Con bé kia đã dám động vào một trong những kẻ có mặt trong phòng này, lại còn là một người có tiền có địa vị-nếu cứ thế mà thoát thì chẳng phải quá dễ dàng sao?
Không khí chợt trở nên căng thẳng.
Nhưng Leo thì không hề nao núng.
Hắn vẫn ngồi yên trên ghế, đôi mắt nâu mật ong khẽ cong lên như đang nghe một câu chuyện thú vị. Hắn hơi nghiêng đầu, chậm rãi nhấc ly rượu lên, đưa miệng nhấp một ngụm nhỏ.
Rồi hắn đặt ly xuống, đôi tay mảnh khảnh vỗ nhè nhẹ vào nhau, tạo ra một tràng tiếng vỗ tay giòn tan.
"Đúng là một cô bé bướng bỉnh."
Hắn cười, giọng điệu mềm mại, nghe như đang thầm thì lời ngọt ngào vào tai người yêu.
"Nhưng chẳng phải chúng ta vẫn luôn thích những thứ có cá tính một chút sao?"
Leo nghiêng người về phía trước, chống cằm lên tay, ánh mắt lướt qua từng gương mặt trong phòng, không bỏ sót ai.
"Thử nghĩ xem, nếu con bé yếu đuối, cam chịu để bị bắt, thì còn gì vui nữa?"
Hắn nhẹ nhàng vươn tay, kéo cô gái nhỏ đang run rẩy vào gần mình, để cô núp sau tấm lưng gầy gò nhưng vẫn toát ra vẻ bảo hộ lạ thường.
"Những món đồ chơi không biết phản kháng thì thật nhàm chán. Còn món đồ chơi biết phản kháng thì... lại có rất nhiều cách để khiến chúng phục tùng, đúng không?"
Một số kẻ trong phòng bật cười. Quả nhiên, lý lẽ này rất hợp với bầu không khí ở đây. Một món đồ chơi còn sức chống cự, còn có thể đào tạo, chắc chắn thú vị hơn nhiều so với một thứ đồ đã bị phá hỏng ngay từ đầu.
Lão béo vẫn còn giận, nhưng không thể phủ nhận rằng lời của Leo rất hợp lý. Dù vậy, hắn vẫn nghiến răng, ánh mắt lóe lên vẻ không cam tâm.
"Vậy còn nợ máu thì sao? Mày tính xử lý thế nào?"
Leo bật cười khẽ, chậm rãi vươn tay lấy một quả nho xanh trên đĩa, nhẹ nhàng đưa vào miệng.
Hắn nhai chậm rãi, tận hưởng vị chua thanh mát trên đầu lưỡi, rồi mới đáp lời:
"Ồ, vậy thì để tôi đền bù cho anh nhé?"
Hắn quay sang nhìn Henry, giọng điệu nũng nịu như đang mè nheo người yêu:
"Anh Henry, anh có phiền nếu tôi lấy tiền của anh để giúp anh béo đây vui vẻ một chút không?"
Henry nhướng mày, cười cười.
"Em muốn dùng bao nhiêu?"
Leo giả vờ suy nghĩ, rồi hạ giọng, nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua:
"Một con số đủ để khiến anh ta quên hết những gì vừa xảy ra."
Lão béo sững người. Căn phòng im lặng trong vài giây, rồi lại vang lên những tiếng cười thích thú. Một số kẻ huých nhau, thì thầm về sự láu cá của Leo.
Một con số đủ lớn để khiến hắn quên? Nghĩa là sao?
Là hắn sẽ được một khoản tiền đủ khiến hắn thấy cú đánh khi nãy chẳng đáng là bao? Hay là hắn sẽ bị quăng vào một đống rượu và gái, để rồi sáng mai tỉnh dậy không còn nhớ gì hết?
Leo không nói rõ.
Nhưng ánh mắt hắn cong lên, như một con mèo vừa vờn được một con chuột ngu ngốc.
Henry nhìn hắn một lúc, rồi nhếch môi:
"Được thôi."
Hắn quay sang lão béo, lạnh nhạt nói một con số.
Lão béo mở lớn mắt, vẻ tức giận thoáng chốc biến mất, thay vào đó là sự cân nhắc. Hắn biết Henry không phải loại người bịa chuyện. Nếu gã đã nói sẽ trả số tiền đó, thì chắc chắn sẽ trả thật.
Dù rất muốn giữ sĩ diện, nhưng con số kia quá lớn để từ chối.
Cuối cùng, lão ta nghiến răng, phất tay áo:
"Hừ, coi như xong! Nhưng lần sau con nhỏ này mà dám láo nữa thì đừng trách tao!"
Leo nghiêng đầu, mỉm cười:
"Tất nhiên rồi~"
Vậy là mọi chuyện kết thúc êm đẹp.
Ít nhất, trên bề mặt là vậy.
Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng Leo, kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ.
"Em nghĩ mình thực sự có thể rời khỏi đây mà không trả giá sau này sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro