Chốn về của kẻ lang thang. Kết

"Bùm!!!"

Một tiếng nổ lớn xé tan bầu không khí, chấn động mạnh mẽ làm mặt đất rung chuyển. Gió rít lên như tiếng gào thét của cơn thịnh nộ, thổi bay tóc và mũ của những người đứng gần hiện trường.

"Báo cáo cô Sarah, vụ nổ đã được kiểm tra thành công."

Một người từ bộ phận điều hành của Công ty Vision tiến đến báo cáo, giọng điệu đều đều đầy quy củ. Nhưng đáp lại anh ta chỉ là một lời hờ hững của Sarah:

"Ừ, biết rồi."

Sarah khoanh tay trước ngực, ánh mắt lướt qua hiện trường vụ nổ với vẻ điềm tĩnh, như thể cô đã quá quen với cảnh tượng hủy diệt này.

"Chờ chút...!" Một người trong đội Vision bỗng hốt hoảng lên tiếng, ánh mắt dán chặt về phía trước. Anh ta chỉ tay ra xa, giọng run lên: "Nhìn kìa! Hình như có ai đó đang đi ra từ đường hầm dẫn đến Lỗ Hổng!"

Và rồi, họ thấy một đoàn người đang chậm rãi bước ra từ bóng tối của đường hầm.

Đi đầu là một cô gái với mái tóc hồng bồng bềnh, nổi bật giữa khung cảnh bụi bặm. Theo sau cô là hai người, một người đeo mặt nạ sát trông đầy bí ẩn và một cô gái nhỏ tóc vàng bên cạnh. Một chú Bangboo lạch bạch theo sau cùng.

Không lâu sau, cả đoàn người thoát nạn từ Lỗ Hổng cũng lục tục bước ra, quần áo xộc xệch và bám đầy bụi bẩn. Nhưng ánh mắt họ thì rực sáng, và tiếng hô vang như sóng cuộn.

"Công ty Vision coi mạng người như cỏ rác! Đả đảo Công ty Vision!"

"Máu của thường dân vô tội đang chảy ra từ mỗi một lỗ chân lông của Vision!"

"Đừng có bịt miệng chúng tôi!!!"

Những tiếng hô đầy phẫn nộ từ đoàn người sống sót bùng nổ, át đi tất cả những âm thanh còn lại. Sarah đứng đó, mặt thoáng tối sầm. Cô không ngờ rằng ngay giữa lòng vụ nổ mà Vision đã dày công tính toán, vẫn có người có thể thoát ra ngoài, chưa kể lại còn đông đến vậy.

Ở phía trước đoàn người, cô gái tóc hồng đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Sarah. Mái tóc cô lay động trong làn gió lộng, như ngọn lửa cháy sáng giữa bầu trời u ám.

Nekomata đứng ở phía xa, mắt đỏ hoe khi nhận ra người dẫn đầu. Đôi tai thú vểnh lên, rung nhẹ đầy phấn khích.

"Nicole... và mọi người!"

Cô gái thú nhân bật lên một nụ cười rạng rỡ, niềm vui sướng tràn ngập trong giọng nói khi gọi tên những người bạn của mình. Trong khoảnh khắc đó, như thể tất cả những tổn thương và thất vọng trước đó đều tan biến.

Nicole chỉ mỉm cười nhẹ với Nekomata, rồi quay lại đối diện với Sarah, giọng nói trong trẻo vang lên như tuyên bố với cả thế giới.

"Vision đã sai, và chúng tôi sẽ không im lặng thêm nữa!"

Sarah nghiêng đầu, nhếch môi nở một nụ cười mỉa mai:
"Ô, có thể thoát ra khỏi khu vực phát nổ? Đúng là có bản lĩnh đấy. Nhưng chỉ dựa vào chút chuyện nhỏ nhoi này mà muốn vạch trần sự thật sao? Đừng quên, nơi đây chỉ có chúng ta mà thôi."

Nói rồi, Sarah giơ tay ra hiệu, giọng nói sắc lạnh như lưỡi dao:
"Nghe lệnh, nổ súng."

Ngay lập tức, những khẩu súng của đội nhân viên Vision đồng loạt giơ lên, hướng thẳng về phía những người sống sót vừa thoát ra từ đường hầm. Ánh mắt của những kẻ cầm súng trống rỗng, không chút dao động, như thể họ chỉ đang thực hiện nhiệm vụ.

"Cô ta làm thật sao?!"
"Sao cô ta dám!!!"

Không khí như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc, khi mối đe dọa tử thần chỉ còn cách một tiếng cò súng.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!!!"

Tiếng còi xe inh ỏi bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Từ xa, những chiếc xe chở quân của Cục Trị An lao tới, đèn hiệu nhấp nháy rực sáng. Theo sau đó là một đoàn xe phóng viên hối hả, máy quay và máy ảnh chĩa thẳng vào hiện trường.

"Chúng tôi vừa nhận được tin báo về một vụ bê bối nghiêm trọng! Công ty Vision coi mạng người như cỏ rác!"

Tiếng phóng viên truyền thông phát thanh trực tiếp vang lên:
"Sau khi nhận được tin khẩn cấp, đội ngũ phóng viên của chúng tôi đã theo sát quân đội Cục Trị An, chạy tới bộ chỉ huy nổ bom gần lối vào Lỗ Hổng Đường Cùng! Hiện tại, Cục Trị An đã phong tỏa hiện trường và bắt giữ nhiều kẻ giả mạo nhân viên trị an!"

Sarah đứng đó, ánh mắt lóe lên sự khó chịu. Trong tay cô vẫn cầm thiết bị liên lạc, và từ nó vang lên một giọng nói đầy hoảng loạn:
"Gọi cô Sarah! Chúng ta bị Cục Trị An bao vây rồi!"

Một tiếng thở dài nặng nề phát ra từ Sarah. Cô quay sang nhìn đám đông hỗn loạn, gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh đầy mỉa mai, nhưng bàn tay siết chặt thiết bị như muốn nghiền nát nó.

Khi mọi thứ dần lắng xuống và Cục Trị An nắm quyền kiểm soát hiện trường, nhóm của Nekomata và Nicole cùng những người sống sót từ từ rời đi. Bầu không khí vẫn còn nặng nề, nhưng ít nhất họ đã an toàn.

Nekomata đang len lén bước đi, cố gắng tránh ánh mắt của mọi người xung quanh. Nhưng khi cô chỉ vừa định quay lưng đi xa, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng khiến cô giật nảy mình.

"Này"

"Là cô ư! Cô... cô đang làm gì vậy?"

Nekomata quay phắt lại, nhìn thấy Anby đang đứng đó, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào cô.

"Tôi phải hỏi cô, lén lút như vậy là định làm gì? Cô không nghe thấy loa phóng thanh kêu gọi tất cả đến Cục Trị An lập biên bản sao?"

Nekomata gãi đầu, ánh mắt lảng tránh:
"Tôi... mọi người đã giải quyết xong cả rồi, có tôi hay không cũng chẳng khác là bao."

Anby khoanh tay, giọng nói kiên quyết:
"Không được. Cô là nhân chứng quan trọng có thể chứng minh tội ác của Vision. Quan trọng hơn, với Nhà Thỏ Xảo Quyệt..."

Nekomata cúi đầu, giọng lạc đi:
"Tôi là hung thủ có ý đồ hãm hại mọi người, đúng không?"

"Bây giờ chỉ là chưa hùn tiền thôi."

Hai người đồng thanh nói cùng lúc. Không khí rơi vào một khoảnh khắc im lặng kỳ lạ. Nekomata trợn to mắt, ngẩng đầu nhìn Anby như thể muốn hỏi: Cô đang nói cái quái gì vậy?

"Hùn tiền... tiền gì cơ?" Nekomata thắc mắc.

Anby nghiêng đầu, giọng nói bình thản:
"Đương nhiên là tiền cơm rồi. Tôi đã nói trước đó rồi mà. Sau khi xong nhiệm vụ, mọi người sẽ cùng nhau ăn một bữa thật thịnh soạn."

Anby nhún vai tiếp lời:
"Bởi vì lúc trước cô nói không muốn đi nhà hàng chủ đề Kỵ sĩ Ánh Sao, nên Billy không chịu đãi. Nicole thì đòi ăn món thật ngon, nên chỉ còn cách là mọi người hùn tiền thôi."

Nekomata trợn mắt, trán lấm tấm mồ hôi, hét lên:
"Chờ chút! Rõ ràng trước đây hứa sẽ chiêu đãi khách hàng lớn là tôi! Sao tự nhiên lại bắt tôi trả tiền chứ?!"

Anby không trả lời ngay mà chỉ chìa tay ra, mở rộng lòng bàn tay một cách đầy bình tĩnh. Sau lưng cô, Nicole và Billy đang đứng chờ. Billy nhếch miệng cười, trên vai anh là một con Bangboo nhỏ đang nghịch ngợm.

"Vậy để tôi hỏi lại nhé"

"Nekomata, cô có muốn đi ăn với chúng tôi không?" Anby hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Billy hào hứng xen vào:
"Người anh em Kết Nối cũng đi cùng. Đây là tiệc buffet đó! Thoải mái ăn thỏa thích!"

Nicole gật đầu nói thêm, vẻ mặt phấn khích:
"Đúng rồi, là kiểu buffet không giới hạn cá thu đấy!"

Nekomata lắp bắp:
"Tôi..."

Trong phút chốc, nước mắt của Nekomata bất giác tuôn trào. Cô cúi đầu, miệng cố nặn ra một nụ cười méo xệch.

"Không giới hạn cá thu, đúng không? Tôi phải nghĩ lại thật kỹ đã!"

Một bóng người đứng lặng lẽ dưới ánh trăng, ánh sáng nhợt nhạt rọi xuống khuôn mặt thanh tú của Phong. Cậu thở dài, đôi mắt dõi theo khung cảnh phía dưới, nơi thành phố vẫn rực sáng trong màn đêm tĩnh lặng. Từ vị trí cao này, mọi thứ như thu nhỏ lại, nhưng nỗi cô đơn trong lòng cậu thì không thể nào vơi bớt.

Nhìn sang bên cạnh, một dòng thông báo xuất hiện trên giao diện hệ thống trước mặt: [Nhiệm vụ giúp đỡ hoàn thành. Chuyển hệ thống về điện thoại sau tám phút nữa.]

Phong nhíu mày, cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng. "Về lại chiếc điện thoại kia sao... Nhìn thôi đã thấy mệt mỏi rồi. Mình không muốn về đâu!"

Cậu hít sâu một hơi, cố gắng xua tan những suy nghĩ nặng nề. "Thôi vậy, còn tám phút nữa... mình đi dạo một chút đã."

Nhưng "đi dạo" theo cách của Phong chẳng phải là lang thang vô định trong thành phố. Cậu bật giao diện hệ thống, ánh mắt lấp lánh một tia tinh nghịch. "Chúng ta thử xem mạng nội bộ nhà Wise có gì thú vị không."

Ban đầu, hệ thống mạng của Wise cứng như một bức tường thép, không hề dễ dàng xâm nhập. Nhưng với dữ liệu Phong đã bí mật sao chép từ chiếc điện thoại của Wise trong những ngày qua, cậu nhanh chóng vượt qua các tầng bảo mật.

Một giao diện trò chuyện hiện lên, hai cái tên quen thuộc xuất hiện: Wise và Belle.

Phong nheo mắt, nở một nụ cười nhẹ. "Được rồi, để xem hai anh em nhà này phản ứng thế nào."

Ngón tay cậu lướt trên giao diện, gõ ra một tin nhắn ngắn gọn và bí ẩn:

(Chào, chúng ta nói chuyện nhé.)

Sau khi nhấn gửi, cậu tựa người vào lan can, ánh mắt nhìn xa xăm về phía thành phố dưới ánh trăng, chờ đợi hồi âm.

Tại căn phòng nhỏ gọn gàng của nhà Wise, hai anh em đang trò chuyện vui vẻ. Belle, với đôi mắt lấp lánh hứng khởi, đang kể về những món đồ chơi mới mà cô bé muốn mua, trong khi Wise mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu như một người anh trai đầy kiên nhẫn.

Bỗng nhiên, giọng nói điện tử của Fairy vang lên từ thiết bị:
"Bạn vừa gửi cho chính mình một thông báo. Nhưng với dữ liệu trước đó, đã có người đăng nhập vào hệ thống bảo mật."

Wise nhíu mày, ánh mắt thoáng sự cảnh giác. "Gì chứ? Đăng nhập trái phép?" Anh vội bật màn hình kiểm tra, và ngay lập tức, một loạt dòng cảnh báo hiện lên, chạy ngang qua giao diện như một dòng chảy đỏ rực.

Belle cũng nghiêng đầu nhìn qua, tò mò. "Anh hai, có chuyện gì vậy? Máy của anh bị hỏng à?"

Wise lắc đầu, tay nhanh chóng thao tác kiểm tra: "Không, hình như có người đang cố xâm nhập hệ thống của anh. Nhưng... điều kỳ lạ là họ đã vượt qua được tầng bảo mật đầu tiên."

Giọng Fairy tiếp tục vang lên, lần này có chút khẩn cấp:
"Cảnh báo! Cảnh báo! Hệ thống bảo mật đang bị xâm nhập. Xác định người dùng trái phép."

Wise định lên tiếng yêu cầu Fairy kích hoạt chế độ ngăn chặn toàn diện, nhưng trước khi anh kịp nói, các dòng cảnh báo bất ngờ tắt dần, như thể có ai đó đã chủ động vô hiệu hóa chúng.

"Hả?!" Wise giật mình. "Fairy, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao cảnh báo bị tắt đi?"

Fairy im lặng vài giây, sau đó giọng nói của cô cất lên, mang chút do dự:
"Có vẻ như người xâm nhập đã vô hiệu hóa cảnh báo từ bên trong. Thật khó tin... nhưng họ đang điều khiển hệ thống."

Và rồi, trước ánh mắt bàng hoàng của cả hai anh em, tất cả thiết bị điện tử trong phòng đồng loạt sáng lên. Màn hình máy tính, điện thoại, thậm chí cả đèn bàn cũng phát ra ánh sáng xanh lấp lánh.

"Xin chào!! Người Dẫn Lối đã gửi lời chào đến bạn!"

Một giọng nói khác vang lên, không phải của Fairy. Trên màn hình các thiết bị, ánh sáng xanh bắt đầu chuyển thành những chữ cái nhấp nháy. Chữ cái ban đầu nhòe đi, sau đó xếp lại thành một dòng chữ cầu vồng sống động, chớp nháy đầy nghịch ngợm:

"Người Dẫn Lối chào mừng hai bạn đến với cuộc trò chuyện đặc biệt."

Wise há hốc miệng. "Người Dẫn Lối? Ai lại tự gọi mình là thế?"

Belle vỗ vai anh trai, mắt mở to vì phấn khích: "Anh hai, đây là gì? Một loại trò chơi mới à? Trông thú vị đấy!"

Wise lắc đầu, cố giữ bình tĩnh. "Không, đây chắc chắn không phải trò chơi. Là ai đó... hoặc cái gì đó, đang cố gắng liên lạc với chúng ta."

Nhưng điều khiến anh không thể hiểu nổi là, kẻ đó đã vượt qua được cả hệ thống an ninh mà anh luôn tự hào. Ai có thể làm điều này? Và tại sao lại làm như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro