Chap 746: Khi ta là người tức giận nhất? (6)
Thế giới vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn trái ngược với cảm xúc của Cale.
Cậu dẫn theo những đứa trẻ trung bình mười tuổi và hướng tới ngôi đền ở lãnh thổ Henituse.
Không như trong đời thực, lãnh thổ Henituse này chỉ được phép có một ngôi đền.
Đó là ngôi đền thờ Thần Tuyệt Vọng.
'Chuyện này làm mình phát điên mất.'
Cale bắt đầu lẩm bẩm một mình trong khi nhìn vào lưng của những đứa trẻ trung bình mười tuổi đang nhìn ra cửa sổ xe ngựa.
"Vậy White Star là vị thần ở thế giới này, và vị thần trên bầu trời là Thần tuyệt vọng. White Star sẽ bay lên bầu trời trong tương lai và sẽ cùng nhau cai trị vùng đất này với Thần Tuyệt vọng?"
"Đúng vậy, nhân loại! Đừng nói đi nói lại cùng một điều nữa!"
Raon quay đầu lại và cau mày như thể đang thất vọng.
"Hah."
Cale sửng sốt.
Hoàn toàn không thể tin được.
'Không có gì hợp lý trong tình huống này cả.'
White Star muốn trở thành một vị thần.
'Một tên khốn như thế mà lại chịu hợp tác với Thần tuyệt vọng? Nhảm nhí.'
Hơn nữa, Thần tuyệt vọng mà muốn hợp tác với một con người như White Star sao?
Nhảm nhí nốt.
'Tuy nhiên, đó là một tương lai có thể sẽ xảy ra.'
Cale giờ đã biết rằng những Thợ săn đứng sau Thần Tuyệt vọng, White Star và mọi sự cố.
Có lẽ tổ chức Thợ săn đã làm gì đó để tạo ra một thế giới nơi White Star và Thần tuyệt vọng cùng tồn tại. Một tương lai như vậy là có thể.
Nó có thể xảy ra nếu Cale thất bại.
Lạch cạch.
Xe ngựa dừng lại.
"Chúng ta đến nơi rồi, thiếu gia-nim."
Ron trân trọng thông báo, Cale xuống xe ngựa và nhìn vào ngôi đền.
"Đẹp nhỉ."
"Cậu nói thế mỗi khi đến đây, thiếu gia-nim."
Cale quay đầu lại sau khi nghe thấy một giọng nói.
Người đang mặc bộ áo choàng linh mục là một khuôn mặt quen thuộc.
'Vua Gấu Sayeru.'
Tên khốn này gần như là cánh tay phải của White Star, hắn sử dụng sức mạnh cổ đại thuộc tính ánh sáng.
Tên khốn đó giờ đã là một linh mục, chào đón Cale bên ngoài ngôi đền của Thần tuyệt vọng.
"Tôi sẽ hộ tống cậu, thiếu gia-nim."
"Chúng em sẽ đi chơi."
Sayeru dẫn đầu trong khi On dẫn Hong đi về phía khu vườn phía trước ngôi đền.
- Ta sẽ đi với hai người họ! Tận hưởng thời gian của ngươi nha, nhân loại!
Raon vô hình dường như cũng đi theo On.
Cale nhìn khu vườn mà bọn trẻ đang đi tới. Có đủ loại người đang ngồi ở đó tươi cười. Đàn ông, phụ nữ, già và trẻ... Tất cả đều ngồi ở đó, họ trông hoàn toàn bình yên khi trò chuyện, vui chơi và nghỉ ngơi.
Đôi mắt của Cale mở to hơn một chút.
"Ừm."
Có cả các Dark Elf, Ma cà rồng và người thú trong số những người đó.
Đó dường như là thế giới mà thái tử, Ma cà rồng và người thú muốn.
"Cale-nim?"
Sayeru dừng bước và gọi Cale với khuôn mặt nhợt nhạt nhưng hoà nhã .
Cale rời mắt khỏi khung cảnh yên bình và đi theo Sayeru.
Họ bước vào trong đền.
Sự bình yên ấy cũng hiện diện bên trong ngôi đền. Có những cây cột tuyệt đẹp và đồ trang trí trên tường làm bằng đá cẩm thạch trắng, có khả năng là chúng đã được khai thác từ lãnh thổ Henituse. Toàn khu vực tỏa ra một bầu không khí tinh tế và thánh thiện trở nên im lặng.
Nó tĩnh lặng và yên bình.
Cale đi theo Sayeru và quan sát khuôn mặt của những người trong đền thờ.
Có những người trông vui vẻ, hân hoan hoặc hào hứng trong khi những người khác trông bận rộn, mệt mỏi hoặc khó chịu.
Tuy nhiên, không ai tỏ ra tuyệt vọng hay cam chịu.
"Tôi nghe nói cậu đã bị sa thải khi làm việc trong lãnh thổ, thiếu gia-nim?"
Cale quay đầu lại sau khi đột nhiên nghe thấy bình luận đó. Sayeru đang đứng cạnh Cale và nói chuyện. Nghe như có một chút tinh nghịch trong nhận xét của hắn, như thể hắn đang đùa.
Cale trả lời như thể điều đó không làm cậu khó chịu chút nào.
"Đúng vậy. Công tước-nim đã sa thải tôi vì tôi làm việc quá tệ."
Cậu khẽ nhún vai.
"Hahaha. Tôi nghĩ tôi có thể tưởng tượng được Công tước-nim đã phản ứng như thế nào. Tôi nghe nói rằng những tờ tài liệu đã bay khắp nơi trong không trung luôn nhỉ?"
"Đừng nhắc lại chuyện đó với tôi nữa. Những tờ tài liệu không bay khắp không trung đâu, chúng bay về phía tôi."
"Aigoo. Công tước-nim đôi khi cũng hơi quá đáng nhỉ."
Sayeru vỗ vai Cale như thể để an ủi vì sự đau khổ của cậu.
Cale nhẹ nhàng cười cay đắng.
Sayeru khẽ giơ nắm đấm lên và làm tư thế 'cố lên'.
"Xin hãy vui lên, Cale-nim."
Cale từ từ gật đầu.
"Tất nhiên rồi."
'Nhưng nghĩ lại thì...'
Có điều gì đó mà Cale đã tò mò từ trước đó. Cậu muốn hỏi Sayeru về điều đó.
'Làm sao hắn biết những gì đã xảy ra giữa cha và mình? Hửm? Làm thế quái nào mà một linh mục lại biết về cuộc nói chuyện giữa Công tước và con trai ông ta thế? Có vẻ như một ai đó trong Lâu đài lãnh chúa đang theo dõi Công tước Deruth và mình rồi liên tục báo cáo với Sayeru. Hay chỉ là do mình tưởng tượng thôi nhỉ? Hừm?'
Cale cảm thấy một cảm giác déjà vu không rõ ràng.
Đường kẻ màu đen trên ngọn núi được bao phủ bằng đá cẩm thạch... Nó giống với cảm giác mà cậu có khi nhìn vào đường kẻ giống như con rắn đó.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Tim cậu đập nhanh.
'Sao mình lại cảm thấy thế này?
Có phải là sợ hãi không? Bồn chồn? Không, không có chuyện đó đâu.'
Tuy nhiên, đó không phải là vì vui mừng, mong đợi hay phấn khích.
"Chúng ta đến nơi rồi."
Sayeru đã dẫn Cale đến một khu vực có nhiều phòng cầu nguyện dành cho một người ở cả hai bên. Sayeru mở cửa căn phòng ở cuối hành lang và cúi chào ngay khi Cale bước vào.
"Tôi nguyện cho cậu có một thời gian giác ngộ sâu sắc."
Kéttttt. Cạch.
Cánh cửa thép dày đóng lại.
Những phòng cầu nguyện này là những phòng duy nhất có cửa thép.
"Haaaa."
Cale vô thức cười khúc khích.
Phòng cầu nguyện dành cho một người.
Có một quả cầu lơ lửng bên trong.
Cale đã nhìn thấy thứ gì đó trông giống hệt như thứ này nhưng lớn hơn.
Đó là quả cầu lớn đã từng xuất hiện phía trên Thành phố Puzzle, cụ thể hơn là trên đỉnh ngôi đền của vị thần bị phong ấn trước khi cậu tham gia bài kiểm tra này. Chúng trông giống nhau, nhưng cái này nhỏ hơn nhiều.
Quả cầu này có kích thước bằng đầu của Cale.
Quả cầu phát sáng rực đỏ.
Khi vị thần bị phong ấn ném Cale vào một bài kiểm tra và cố gắng khiến cậu rơi vào tuyệt vọng...
Đó là cùng một màu đỏ.
"...Nó không phải chỉ đơn giản là cầu nguyện."
Cale quay đầu lại.
Có những dòng chữ được viết trên tường như thể đó là lời cầu nguyện.
< Cho những kẻ bại trận, những kẻ đang cố lẩn trốn >
< Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội để được tái sinh. >
< Hãy ghi tạc cảm giác thất bại và tuyệt vọng mà ngươi đã trải qua >
< Và thông qua sự tự kiểm điểm vĩnh viễn và sự ăn năn vĩnh viễn >
< Đi theo White Star trong bóng tối và cúi đầu trước thượng đế để cho phép ngươi được tái sinh. >
'Những kẻ bại trận và những kẻ đang cố lẩn trốn?'
Cale quan sát quả cầu đỏ một lúc trước khi đi về phía cửa.
Cạch.
Cánh cửa phòng cầu nguyện mở ra dễ dàng.
"Ôi trời, Cale-nim."
Tuy nhiên, Sayeru đang đứng ở hành lang ngoài cửa.
"Cậu không thể chạy trốn đâu. Cậu phải bắt đầu cầu nguyện và thể hiện đức tin của mình."
Cale bình tĩnh trả lời.
"Tôi vào nhà vệ sinh trước được không? Tôi hơi hồi hộp."
"Tôi hiểu rồi. Tôi chắc rằng cậu biết đường, nhưng cậu có muốn tôi dẫn cậu đến đó không? Ah."
Sayeru đột nhiên ngạc nhiên mồm trước khi chỉ về hướng có lẽ là nhà vệ sinh.
"Đừng bận tâm. Hãy tự đi và trở về nhé. Tuy nhiên, như cậu đã biết rồi đấy... Sẽ đến lượt lũ trẻ nếu cậu trốn thoát, Cale-nim. Cậu biết điều đó, phải không?
Giật.
Đôi mắt của Cale hơi giật giật. Tuy nhiên, khuôn mặt của Sayeru lại rất bình tĩnh.
"Lựa chọn của cậu là tạm thời chặn đường của White Star-nim. Cậu phải trả giá cho nó."
Có vẻ như Cale có chống lại White Star trong thế giới ảo ảnh này nhưng đã thất bại, và nỗ lực của cậu chẳng khác gì một trở ngại tạm thời.
Về cơ bản, điều đó có nghĩa là White Star đã thắng một chiến thắng áp đảo.
Sayeru nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của Cale và nhẹ nhàng mỉm cười.
"Cậu có nhớ vị Thánh tử sa ngã và người kế vị của ả chiêu hồn sư xấu xa đó không? Cậu có thể sẽ trở thành một vật hiến tế nếu đưa ra quyết định sai lầm đấy. Xin hãy ghi nhớ điều đó."
Cale hiểu ra ngay lập tức.
Jack, Thánh tử của thần mặt trời và chiêu hồn sư Mary không tồn tại ở thế giới này.
Họ đã chết.
Cậu đã mỉm cười.
"Tất nhiên rồi. Không cần lo lắng."
"Tôi sẽ tin cậu, Cale-nim."
Cale không trả lời Sayeru và đi về phía nhà vệ sinh. Những bước chân của cậu lại thật bình tĩnh và nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, khi cậu đến nhà vệ sinh...
"...Cale-nim?"
Lần này cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi mình là Cale-nim. Cậu cảm thấy khó chịu khi nghe Sayeru gọi mình là Cale-nim.
Nhà vệ sinh. Choi Han vừa ra khỏi đó.
Cậu đã thắc mắc rằng Choi Han đi đâu vì anh không ra ngoài khi Cale rời dinh thự Henituse trước đó, nhưng Choi Han đã ở đây.
'Anh ta đã khóc.'
Không có nước mắt trên khuôn mặt Choi Han.
Tuy nhiên, trên khuôn mặt đã được rửa sạch, đôi mắt Choi Han hơi đỏ và tròng mắt anh thì đỏ ngầu. Cale mở miệng nói.
Đây là nhà vệ sinh gần phòng cầu nguyện.
Có vẻ như đã khá rõ ràng rằng Choi Han sẽ đến phòng cầu nguyện.
"Cầu nguyện có khó không?"
Choi Han tránh ánh mắt của Cale.
"...Không."
"Thật khó cho tôi."
Choi Han mở to mắt và đáp lại theo phản xạ.
"Tôi sẽ cầu nguyện thay phần của cậu! Chỉ tiêu được tăng lên khá nhanh khi tôi cầu nguyện."
Cale đã có thể tìm ra một số điều về phòng cầu nguyện tại thời điểm đó.
"Anh sẽ phải cảm thấy sự tuyệt vọng một lần nữa."
"...Cale-nim."
Choi Han cười nhạt và Cale nhận ra rằng cậu đã đoán đúng về những gì đã xảy ra.
'Mình bây giờ đã hiểu cách nó hoạt động rồi.'
Thần tuyệt vọng là vị thần bị phong ấn.
Tên khốn đó có được sức mạnh thông qua sự tuyệt vọng của các sinh vật sống.
Những phòng cầu nguyện đơn được xếp chặt chẽ dọc theo hành lang... Đó là những nơi mà những người cản trở White Star và Thần Tuyệt vọng phải dâng lên sự tuyệt vọng dưới danh nghĩa lời cầu nguyện.
Vì quả cầu màu đỏ ở trong phòng, có lẽ đó là sự tuyệt vọng thông qua ảo ảnh.
Cale tình cờ nhận xét.
"Tôi đoán nó tốt hơn là trở thành vật hiến tế."
"...Cale-nim."
Choi Han lại gọi Cale. Tuy nhiên, có một nỗi buồn sâu sắc và tuyệt vọng trong giọng nói của anh.
Vật hiến tế.
Cale cũng có một ý tưởng khá hay về thứ đó.
Phản ứng của Choi Han và tình hình của Jack và Mary đã giúp cậu khá chắc chắn.
Nếu Thần tuyệt vọng muốn tuyệt vọng, thì White Star muốn tử mana.
Tử Mana.
Sinh vật sống phải chết để tạo ra tử mana.
Nhiều người đã mất mạng trong Tháp chuông giả kim thuật của Đế quốc Mogoru trong quá khứ vì lý do tương tự.
Vật hiến tế có lẽ là để chỉ những người đã chết vì White Star và vì tử mana.
Cale cười thầm và lầm bầm khi nghĩ về tình hình yên bình bên ngoài ngôi đền.
"Hiểu tình hình hiện tại không?"
"Vâng?"
Choi Han hỏi, anh thắc mắc Cale đang nói về điều gì tuy nhiên, câu hỏi này không phải cho Choi Han.
– ...Tôi vừa định thần lại và thấy cậu đang làm một bài kiểm tra kỳ lạ.
– Sao chúng ta không đốt cháy hết đi cho lẹ?
- Thằng khốn đó! Hắn làm cho mặt đất trở nên vô dụng? Thêm lần nữa à? Hắn lại đang làm điều tồi tệ giống như White Star cổ đại đã làm rồi!
Các sức mạnh cổ đại đã lên tiếng lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Rất may, trong ảo ảnh này... Cale có thể sử dụng tất cả sức mạnh của mình.
Đó là lý do tại sao họ cảm thấy có gì đó không ổn.
'Không đời nào mình, không, chúng ta sẽ thua.'
Cale hỏi Choi Han.
"Có phải vị trí trung tâm của đền thờ Thần tuyệt vọng nằm ở Thành phố Puzzle không?"
"...Đúng vậy. Ngôi đền trung tâm nằm ở thành phố Puzzle. Cale-nim, tại sao cậu lại đột nhiên hỏi một câu hỏi như vậy-"
Choi Han cứng người mà không thể nói hết câu trong khi Cale quay lại và mỉm cười.
Vua gấu Sayeru đang tiến về phía họ.
"Cale-nim. Tại sao cậu lại hỏi về thành phố Puzzle?"
"Không có gì nhiều đâu."
Cale thờ ơ trả lời.
"Tôi đang nghĩ đến việc đến ngôi đền trung tâm để cầu nguyện."
Đôi mắt của Choi Han mở to và đồng tử của anh run lên trong khi Sayeru mỉm cười rạng rỡ.
"À, vậy à? Tôi tưởng cậu định làm gì khác cơ."
Sayeru nói như thể hắn rất vui.
"Vậy thì tôi đoán cậu có thể chịu trách nhiệm vận chuyển vật hiến tế từ lãnh thổ Henituse vào lần tới, Cale-nim. Tôi đã khá lo lắng về việc nên giao cho ai phụ trách vận chuyển vì chỉ tiêu cho lãnh thổ Henituse đã tăng lên gấp ba lần so với trước đây. Cậu sẽ làm, phải không?"
Cale sẵn sàng gật đầu.
"Rất sẵn lòng."
* * *
Đêm đó... Cale phải đối mặt với Deruth không phải trong văn phòng của Deruth mà là phòng làm việc cá nhân của Công tước.
"Tại sao vậy?!"
Hiếm khi thấy Công tước Deruth tức giận với Cale như vậy. Ông không thể ngừng cau mày.
"Ta đã nói rõ là con không được làm gì cả mà! Tại sao con lại tình nguyện làm việc đó?! Tại sao?! Ngay cả điện hạ cũng ra lệnh cho con không được làm bất cứ điều gì rồi!"
Cale đã tìm ra lý do tại sao Công tước Deruth và thái tử lại làm như vậy để Cale không thể làm bất cứ việc gì. Không, cậu đã nhận ra điều đó từ trước.
"Cale. Làm ơn đi. Con tránh xa công việc ra. Basen và Violan cũng sẽ lần lượt phải tránh ra thôi. Đây là chuyện mà chỉ có ta mới có thể giải quyết. Con nên đi và nghỉ ngơi yên bình. Được chứ?"
Cale khẳng định quyết tâm của mình một lần nữa sau khi nhìn thấy sự tuyệt vọng trên khuôn mặt của Deruth.
'Bài kiểm tra chết tiệt này.'
"Con sẽ lo việc giao vật hiến tế."
"Cale!"
Deruth định lên tiếng nhưng lại lén nhìn về phía cửa. Cale đặt tay lên vai Deruth.
"Cha."
'Bài kiểm tra chết tiệt. Cho đến khi mình trút hết sự phẫn nộ... Mình sẽ lật tung cái thứ chó chết này lên.'
"Con không có ý định nghỉ ngơi."
Cale là người duy nhất hiểu rõ nghĩa của những từ này.
Cậu bắt đầu suy nghĩ.
Bài kiểm tra cuối cùng này... Phẫn nộ.
'Nó thực sự xứng đáng với cái danh bài kiểm tra cuối cùng. Bài kiểm tra cuối cùng sẽ như thế này.'
Nơi cuối cùng để tiếp cận vị thần bị phong ấn...
Hành động cuối cùng của vị thần bị phong ấn ít nhất phải ở cấp độ này.
Đôi mắt Cale sáng lên một cách hung ác, cậu gạt bỏ mọi suy nghĩ về việc nghỉ ngơi trong giây lát.
Super Rock thận trọng hỏi với giọng không giấu được sự phấn khích.
– ...Chúng ta sẽ giải cứu những vật hiến tế trước? Hoặc có thể là phá hủy ngôi đền trung tâm trước? ...Hay chúng ta phá hủy mọi thứ luôn đi?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro