166: Có lẽ (1)
Click.
Có một chuyện còn sốc hơn cả không khí lạnh lẽo chào đón Cale khi cậu mở cửa buồng xe ngựa.
"T, thiếu gia-nim!"
Có một người dường như rất vui khi nhìn thấy cậu và chạy về phía cậu với hai cánh tay dang rộng.
Ðó là Dwarf-Rat Mueller. Hắn ta thậm chí còn không mặc áo khoác đàng hoàng trong khi chạy về phía Cale với vẻ mặt như thể sắp khóc đến nơi.
"... Hắn ta bị sao vậy?"
Cale nhìn về phía Choi Han. Tuy nhiên, Choi Han chỉ nhún vai như thể đang nói anh cũng không biết. Mueller đến trước mặt Cale ngay lúc đó và bắt đầu thở dốc.
"T, thiếu gia-nim."
"Sao?"
Mueller bình thường sẽ cuộn tròn vì sợ hãi trước mặt Cale. Cale bối rối vì hành động khác thường này.
Ngay lúc đó, Mueller nắm lấy một bên quần của Cale.
'... Chuyện gì đang xảy ra vậy?'
Vẻ mặt tuyệt vọng của Mueller khiến Cale bối rối, nhưng cậu trước tiên đẩy Mueller ra.
'Có chuyện gì đó rất lạ.'
Giá trị của Mueller hiện đang tăng dần lên kể từ khi các bản thiết kế những bức tường của lâu đài và Tàu Rùa Vàng. Thế thì tại sao hắn ta lại trông có vẻ sợ hãi trong khi đáng lẽ ra hắn hẳn phải ngẩng cao đầu nghênh ngang đi vòng quanh?
"Tôi thà đi dạo với ngài! Chỉ, chỉ là!"
Cale ra hiệu cho Choi Han chăm sóc Mueller và vào Làng Harris.
Hiện tại không có lính canh ở Làng Harris.
Những người lính và hiệp sĩ đã được điều về lâu đài Henituse.
Một phần là do Cale muốn bí mật di chuyển tộc Hổ đến Làng Harris, nhưng quan trọng hơn là tộc Hổ không cần ai bảo vệ họ.
Hơn nữa, những người lính và hiệp sĩ đó hiện đang trải qua khóa huấn luyện của Đội trưởng Hiệp sĩ tại lâu đài.
Cale nhìn vào hàng rào gỗ, trông có vẻ như Mueller đã giúp thiết kế nó, rồi bước vào ngôi làng được tuyết bao phủ khắp nõi.
- Trông vui quá!
Raon nói.
Vẻ mặt của Cale trở nên kỳ lạ.
"Mm."
Cậu có thể nhìn thấy những chú Hổ con, Sói và hai chú mèo con lăn lộn trên tuyết.
- Ta cũng muốn chơi!
"Cứ làm những gì nhóc muốn."
Raon xuất hiện trên không trung và lao về phía mấy đứa trẻ đang chơi đùa trên tuyết.
Hít!
Cale nghe thấy tiếng thở hổn hển phía sau cậu. Ðó là Mueller. Hắn ta dường như rất sốc khi nhìn thấy Raon bởi hắn một lần nữa tiến lại gần Cale và nắm chặt quần của cậu không buông.
Lần này, Cale không đẩy hắn sang một bên nữa. Cậu nhìn về phía người đàn ông đã ba mươi tuổi với vẻ thông cảm.
"Hổ và mèo thì cũng thuộc họ mèo."
Mueller gật đầu lia lịa làm Cale có cảm giác đầu của hắn có thể rơi ra ngay lập tức.
Cale để Mueller nấp sau lưng mình. Bởi vì có bọn nhóc đang chạy về phía họ.
"Wow! Lâu lắm rồi ấy!"
"Cuối cùng thì anh cũng đến đây!"
On và Hong là những người đầu tiên đến chỗ Cale. Choi Han đứng cạnh cậu cười khúc khích. Anh có thể thấy khóe môi của Cale đang giật giật.
"Tụi em nhớ anh lắm!"
Hong, chú mèo con với bộ lông đỏ và mặc bộ quần áo dày, dụi đầu vào chân Cale. Mueller nhanh chóng chạy sang trốn sau người Choi Han.
"Tụi em nghe nói anh bị thương."
On, chú mèo con màu bạc, đã lớn hơn một chút kể từ khi bước sang tuổi 12, đi vòng quanh ngýời Cale. Tuy nhiên, 12 tuổi vẫn còn là một đứa nhỏ, vì vậy cậu đáp lại đứa trẻ trông có vẻ lo lắng.
"Ừ, ta đã ho ra máu."
On và Hong, cũng như những chú Hổ và Sói xung quanh đó, đều bắt đầu cau mày. Raon cũng vậy.
Cale không để ý đến chúng vì cậu đã thấy ai đó đang đến gần ở đằng kia.
"Chào mừng, thiếu gia-nim."
"Vâng, đã lâu không gặp."
So với Cale được bao bọc chặt chẽ, pháp sư Gashan chỉ có một lớp quần áo mỏng trên người. Gashan mỉm cười với đôi mắt nhắm nghiền.
"Phó quản gia Hans đã kể cho chúng tôi về những gì ngài đã làm ở Ðế Quốc."
Những gì ngài đã làm ở Ðế Quốc.
Cale đã nhận được nhiều thiếp mời bởi vì chuyện đó.
Tất cả các quý tộc ở Ðông Bắc, cũng như các quý tộc trên khắp Vương quốc, mời cậu đến những bữa tiệc khác nhau. Ngoại lệ duy nhất là Eric, anh đã gửi một bức thư đầy lo lắng để kiểm tra tình trạng của Cale.
Cale thản nhiên đáp lại vì cậu đã nghe điều này quá nhiều lần rồi.
"Vậy ư? Thiên nhiên không nói gì khác với ngài sao?
"Huuu."
Cale nao núng khi nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng Gashan.
Cậu hơi hối hận khi đã nhắc đến thiên nhiên.
Cậu ngây người nhìn Gashan nắm chặt quyền trượng của mình. Vào lúc đó, Gashan nghiêng đầu một chút và lên tiếng.
"Thiên nhiên nói rằng ... phương Bắc sẽ tràn ngập không khí ấm áp vào mùa đông này."
'Ồ.'
Cale rất ngạc nhiên. Tuy nhiên, biểu hiện nghiêm túc của cậu khiến Gashan tiếp tục nói mà không nghĩ ngợi.
"Không phải Liên minh phương Bắc là kẻ thù của chúng ta sao? Tôi lo lắng rằng không khí ấm áp tràn ngập có nghĩa là những điều tốt đẹp sẽ xảy ra với họ."
"Không cần phải lo lắng về nó."
Giọng nói đầy tự tin của Cale khiến những chiến binh đi cùng Gashan cũng phải nhìn cậu.
Cale mỉm cười dịu dàng với họ.
"Chúng ta chỉ cần làm những gì chúng ta cần phải làm. Mọi thứ sẽ diễn ra như chúng ta mong muốn."
"...Tôi hiểu rồi. Không cần phải lo lắng về những điều xa vời trong tương lai."
Gashan gật đầu trong khi Cale nghĩ.
'Thiên nhiên thực sự là nhà ngoại cảm nhỉ.'
Tap. Tap.
Cale quay đầu lại và thấy một chú Rồng đen đang kinh ngạc vỗ vai mình. Thằng nhóc sáu năm tuổi kinh ngạc nhìn về phía Gashan.
Cale nghe thấy giọng nói của Raon trong đầu mình.
- Nhân loại! Thật đáng kinh ngạc! Ta chắc rằng pháp sư Hổ không biết về 'Cơn thịnh nộ của rồng!'
Cơn thịnh nộ của Rồng. (Dragon's Range)
Ðó là tên mà Eruhaben đã đặt cho cái cột lửa.
Cale chỉ mỉm cười nhìn Raon.
'Lại là nụ cười đó!'
Raon lắc đầu và bay về phía On và Hong. Những đứa trẻ với độ tuổi trung bình là chín đang thì thầm với nhau trong khi Cale phớt lờ chúng và bắt đầu bước đi.
"Về nhà thôi."
"Vâng thưa ngài."
Nhà.
Choi Han và Gashan theo sau Cale. Mueller đảm bảo rằng hắn ta đứng càng xa Gashan càng tốt và đi theo họ trong khi vẫn giữ chặt quần của Cale.
Nhà mà Cale đang nói đến đương nhiên là Biệt thự của Super Rock.
Có một nhóm người đã đứng sẵn ở lối vào của Biệt thự để chào đón cậu. Cale bắt đầu mỉm cười ngay khi nhìn thấy họ.
"Thật ranh ma!"
"Em cảm thấy như anh ấy lại đang âm mưu chuyện gì đó nữa rồi!"
"Đúng vậy! Lại là nụ cười đó!"
Hong, On và Raon. Những lời bình luận của ba đứa nhóc nhanh chóng bị bỏ qua và Cale nhìn về phía những người ở cửa ra vào.
Thông thường, Lock, Hans và Rosalyn sẽ là những người chào đón cậu. Vì thế cậu nghĩ là họ cũng sẽ ở đó vào lúc này.
Tuy nhiên, cậu hoàn toàn không ngờ tới những người này lại đến đây.
"Cậu tới rồi?"
Ðó là kiếm sư Hannah. Cô đứng dựa vào một bên cửa hang động với hai tay khoanh lại trước ngực. Cale không chú ý lắm đến lời chào ngắn ngủi của cô ấy và thay vào đó nhìn về phía hai người còn lại.
Lắc lắc lắc.
Nữ tu sĩ điên Cage. Cô cắn móng tay và đứng dựa vào một chân trong khi lắc bên chân còn lại. Cô chìm sâu trong suy nghĩ của mình đến nỗi thậm chí còn không nhận ra rằng Cale đã đến.
"Ôi trời ơi. Tại sao ngài cứ xuất hiện trong giấc mơ của tôi và rên rỉ thế?! Bám chặt lấy quần của thiếu gia Cale? Ngài đang cố nói cái quái gì vậy?!"
Cage đã không thể ngủ ngon trong vài tuần qua.
Hằng đêm cô đều có thể nghe thấy giọng nói của Thần Chết trong giấc mơ của mình. Ngài ấy liên tục sụt sùi và rên rỉ.
Làm thế nào mà một vị thần lại có thể có những hành động như vậy?
Ngài ấy cũng luôn lầm bầm những câu giống nhau và lặp đi lặp lại.
'Cuối cùng, cuối cùng thì! Cale, con người đó cũng khá là ra gì đấy! Bây giờ thì ta có thể chia sẻ những cái chết đẹp đẽ đến với thế giới!'
Câu nói đó nghe không quá kỳ lạ.
Tuy nhiên, Cage không thể tin được những gì ngài nói sau đó.
'Ngươi có muốn thử trở thành một Thánh nữ không?'
Cage thức dậy ngay lúc đó và hét lại.
'Nhảm nhí! Ngài nghĩ rằng tôi điên à?!'
Tuy nhiên, cô lại nghe thấy giọng nói của Thần Chết cùng với cơn đau đầu dữ dội khi cô trả lời như vậy vào sáng nay.
'Cứ làm chuyện ngươi muốn. Ðó là con đường ngươi nên đi.'
Ngài bảo cô làm bất cứ chuyện gì cô muốn làm.
Ðiều đó khiến cô càng cảm thấy nghi ngờ.
"Ca, Cage-nim."
Cô có thể nghe thấy giọng nói run rẩy của Thánh tử Jack.
Thánh tử Jack. Cậu ấy cũng đã phàn nàn với cô về chứng mất ngủ, bị đau đầu và thường xuyên đau tim trong vài ngày qua. Cậu nói rằng dù không nghe thấy giọng nói của một vị thần nhưng cậu cũng cảm thấy mỗi ngày càng kỳ lạ hơn.
Cage nhìn về phía Jack khi cậu gọi tên cô và rồi toàn bộ cơ thể cô bắt đầu run rẩy.
Một cảm giác đáng sợ đột nhiên bao trùm lấy cô.
"Tên khố-!" (You son of a-)
Cô buông ra lời chửi ngay khi quay đầu về hướng làm cô có cảm giác đáng ngại đó.
Cô đã từng cảm thấy như thế này trước đây.
Cảm giác giống như khi cô tuyên thệ trước Thần Chết để trở thành một nữ tư tế.
Không, lần này còn dữ dội hơn.
Chuyện có cảm giác như thế khi thực hiện lời thề là một bí mật, vì không một ai khác có cảm giác đó.
"Nguyền rủa ngay khi nhìn thấy ta? Ta khá là thích kiểu chào hỏi này đấy."
Ánh mắt của Cage đổ dồn vào Cale khi cô ấy quay đầu lại.
Cô hít một hơi thật sâu. Cô đã nghe về những điều tuyệt vời mà Cale đã làm trong Ðế Quốc. Cô ấy đã tranh luận xem có nên bắt đầu cuộc trò chuyện bằng cách nói về chuyện đó hay không, tuy nhiên, cô không thể kiểm soát được những gì thoát ra từ miệng mình.
"Thiếu gia, ngài mang theo cái gì bên người vậy?"
Ðầu óc của Cage tỉnh táo trở lại ngay khi cô hỏi điều đó.
"Ngài mang theo thứ khủng khiếp gì vậy?"
Cảm giác đáng ngại này.
Mặc dù Giáo hội của Thần chết cố gắng thần thánh hóa cái chết và khoác lên một vỏ bọc ấm áp, nhưng Cage biết sự thật.
Không có gì tàn nhẫn hơn cái chết có vẻ công bằng nhưng cũng không công bằng.
(There was nothing crueler than the fair yet unfair death.)
Thần chết đến thăm tất cả mọi người, bất kể bạn giàu hay nghèo, mạnh hay yếu.
Ðó là lý do tại sao nó công bằng.
Tuy nhiên, nó cũng không công bằng bởi vì nó sẽ lấy đi mạng sống của một đứa trẻ ngoan trong khi để một đứa con hoang độc ác sống cho đến khi nó trở thành một ông già.
Cage có thể nhận ra Cale mang theo thứ gì đó bên mình. Ngay lúc đó, cô nghe thấy giọng nói của Jack.
"···Hử?"
Thánh tử Jack nhìn Cale với vẻ bối rối. Cậu ấy vỗ ngực như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cale bắt đầu cười tươi hơn khi thấy phản ứng của Jack.
'Như mong đợi.'
Nữ tu sĩ điên Cage là một người tuyệt vời như cậu đã mong đợi.
Cage có vẻ được hơn Thánh tử, Jack.
Cale đã có một cuộc hành trình dài từ Ðế Quốc về đến Biệt thự của Super Rock.
Tuy nhiên, Cale đã không bị chặn lại bởi bất kỳ linh mục nào từ Giáo đoàn Thần Mặt trời hay Giáo hội của Thần chết trên đường đi.
Tuy nhiên, Thánh tử Jack hiện đang do dự có nên đến gần cậu không trong khi Cage nhanh chóng bước tới.
"Thiếu gia Cale, tại sao trên người ngài lại có khí tức nguy hiểm như vậy? Nó không tốt cho sức khỏe của ngài!"
Cale quan sát Cage khi cô nói.
"Cô Cage và Jack-nim."
Cale thong thả chỉ vào cửa hang.
"Hãy vào trước đã rồi chúng ta trò chuyện."
Cale dẫn đầu khi họ tiến vào biệt thự dưới lòng đất.
---
Một tách trà được đặt trước mặt Cale. Phó quản gia Hans cũng đặt một ít đồ ăn nhẹ trước mặt cậu rồi lặng lẽ rời đi.
Sau một thời gian dài, Cale cũng được dựa vào chiếc ghế dài trong căn phòng của cậu trên tầng năm của biệt thự.
"Hãy uống một chút trà làm ấm cơ thể trước đã."
Cage và Jack nhìn Cale một lúc rồi mới từ từ nhấc tách trà lên. Cage bình tĩnh lại một chút sau khi nhấp tách trà.
Có hai món đồ được đặt trên bàn.
Một chiếc gương nhỏ cũ kỹ.
Và.
"Phốc!"
Cage phun hết trà trong miệng ra.
Một quyển sách.
Tác giả, Một Cái chết Chân thành.
Tách. Tách.
Một ít trà từ má cô chảy xuống sàn. Nhưng cả Cage và Cale đều không bận tâm đến nó.
Cale giấu đi sự lo lắng khi bắt đầu nói.
Một vật phẩm thần thánh.
Cale không biết nhiều về những vật phẩm thần thánh.
"Cô nghĩ sao?"
Tuy nhiên, nữ tu sĩ điên Cage với tay tới cuốn sách mà không trả lời. Cale lên tiếng khi thấy Cage do dự.
"Hãy xem qua nó đi."
Cô ngay lập tức cầm cuốn sách lên khi nghe cậu nói thế.
Chính là vào lúc đó.
Shhhhhhh-
Cuốn sách trắng bỗng chuyển thành màu đen tuyền.
Bang Bang.
Cale quay đầu lại sau khi nghe tiếng ai đó đập cửa sổ.
"Nhân loại! Ngươi đang làm gì đấy? Ta cảm nhận được một luồng khí rất đáng sợ!"
Cậu có thể thấy Raon hét lên với khuôn mặt phẳng lì như cái bánh xếp vì dí sát vào cửa sổ. Thằng nhóc đã bay đến nhà được một lúc sau khi chơi với On và Hong ở bên ngoài.
Tốc độ của thằng bé khiến Cale bị sốc, sau đó cậu nghe thấy giọng nói của Cage.
"...Cái này......"
Cale quay đầu nhìn về phía cô.
Tim của Cale bắt đầu đập nhanh.
'Vật phẩm thần thánh này sẽ tuyệt vời đến mức nào?'
Cậu có thể thấy Cage nuốt nước bọt.
"... Cái này là vật phẩm dùng một lần."
'Hử?'
Cale bị sốc.
"Xin lỗi? Quý cô Cage, cô vừa nói gì thế?"
'Mình có nghe nhầm không?'
Cale lại nhìn về phía Cage.
Cô nhớ lại những gì Thần Chết đã nói trong giấc mơ.
Cale lại bắt đầu tràn đầy mong đợi. Cage nói tiếp.
"Bản thân tôi cũng không chắc lắm."
"···Gì cơ?"
Nó thực sự là một vật phẩm sử dụng một lần.
Ngay cả Cage cũng không biết thêm bất cứ điều gì khác.
Cô báo cho Cale về những gì cô có thể nhìn thấy.
"Cuốn sách này chỉ có một câu mà tôi có thể nhìn thấy."
Cale nhớ lại những gì cậu đã đọc sau khi nghe những lời cô nói.
[Tất cả sự sống trên thế giới này đều thật đẹp một khi chúng chết đi.]
[Ngươi có đang tìm kiếm cái chết không?]
[Ði cùng ta!]
[Hãy đến và cùng học những cách để chết dễ dàng nhất!]
Ðó là những gì cậu đã đọc.
Nhưng chỉ có một câu dành cho Cage?
Cale nhìn cô với một biểu cảm khác thường. Cô nhìn lại cậu và nhớ lại Thần Chết đã nói gì với cô vào đêm qua sau nhiều tuần không ngừng sụt sùi và thổn thức.
'Anh hùng là sự tồn tại mà ngay cả các vị thần cũng không thể đoán trước được. Bây giờ chính là lúc để một anh hùng xuất hiện. '
Sự ra đời của một Anh hùng.
Nữ tu sĩ điên Cage gạt suy nghĩ đó đi và giải thích câu nói cô có thể đọc trong cuốn sách.
"Ngươi có tò mò về phương pháp giết chết cái chết không?"
Cuốn sách hàng trăm trang được rút gọn trong một câu đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro