172: Có lẽ (7)

- Ngươi là ai?

Thế tử đã từng hỏi một câu tương tự như thế trước đây.

Tuy nhiên, lần này lại khác.

- Cale, ta không thể nhìn thấy tương lai của ngươi. Ta cũng không thể nhìn thấy quá khứ của ngươi ngoại trừ hai năm qua.

2 năm trước.

Ðó là khi Kim Rok Soo trở thành Cale Henituse.

- Ta có thể không là gì, nhưng ta đã sống rất lâu. Ta đã sống, chết và tái sinh nhiều lần. Vì thế ta nhận được đôi mắt có thể nhìn được một chút của thế giới.

Cây Thế giới có thể nhìn thấy một chút ít dòng chảy của thế giới. Tuy nhiên, cũng có lúc nó không thể nhìn thấy gì cả.

Và bây giờ, số lượng những thứ mà Cây Thế giới có thể nhìn thấy đang giảm dần.

- Đã lâu lắm rồi.

Cây Thế giới nhớ lại khoảng thời gian khi nó không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạo ra cơn bão tuyết và chiếm lấy toàn miền bắc.

Ðó là lần đầu tiên nó cảm thấy sợ hãi.

- Có những người như ngươi, những người ta không thể nhìn thấy quá khứ và tương lai của họ. Ta chỉ có thể thấy những hình ảnh thoáng qua trong một tương lai rất gần.

Cale tập trung vào chuyện có những người giống như mình trong quá khứ.

'Họ cũng xuyên qua à?'

Nếu có những người xuyên qua khác, cậu cảm thấy tò mò về tương lai của họ.

Tuy nhiên, Cây Thế giới nhanh chóng xua tan suy nghĩ đó của Cale.

- Chủ nhân của những sức mạnh cổ xưa cũng giống như ngươi vậy. Ta không thể nhìn thấy chúng.

'Sức mạnh cổ xưa sao?'

- Ta không thể nhìn thấu tên phóng hỏa hay tên đầu đá.

'... Có vẻ như mình biết tên đầu đá đó là ai rồi.'

Cale nhớ lại chủ nhân của Ðá tảng Khổng lồ Đáng sợ.

Cậu cũng bắt đầu nghĩ về thời kỳ khi mà có quá nhiều người có sức mạnh cổ xưa.

Cậu nghĩ về thời cổ đại.

Người ta nói rằng bóng tối đã phủ xuống thế giới vào thời cổ đại. Hơn nữa, mọi người đều nói rằng bóng tối đã biến mất và hòa bình được lập lại.

Tuy nhiên, không một ai hay có gì đó đề cập chính xác đến việc bóng tối là gì.

"Bóng tối là gì?"

Raon và nữ tư tế nghiêng đầu bối rối trước câu hỏi của Cale. Tuy nhiên, Cây Thế giới hiểu những gì Cale muốn hỏi.

- Ta chỉ có thể nói những điều mà Thế giới cho phép ta nói.

Không thể trả lời câu hỏi của Cale.

Sau đó nó thêm vào.

- Ta cũng không thể nói bất cứ điều gì về những thứ mà ta không thể nhìn thấy. Ta không thể đoán được bản thể thực sự của bóng tối. Tuy nhiên, một ta khác sống trong khoảng thời gian đó đã nhìn thấy 'bóng tối.' Thật không may, ta không thể thảo luận về chuyện này.

Cale cau mày khi nghe câu trả lời loanh quanh lòng vòng vô nghĩa trên.

- Ngươi có nhắc đến chúng 'Arm' đúng chứ? Những tên đang nhắm đến ta?

"Ðúng thế."

- Ta không thể nhìn thấy 'Arm'. Những thứ ta có thể nhìn thấy dạo gần đây đang giảm dần.

Cale có một cảm giác tồi tệ vào lúc này.

'... Có vẻ như mọi thứ đang dần trở thành một mớ hỗn độn ngày càng lớn.'

Dù hiện tại nó đã là một mớ hỗn độn, nhưng tương lai sắp tới mọi việc sẽ còn lộn xộn hơn nữa. Cale khá thất vọng vì Cây Thế giới không biết danh tính thực sự của Arm.

- Nguy hiểm luôn đến tìm ta mỗi khi ta không thể nhìn thấu dòng chảy của thời gian. Có lẽ sắp tới ta sẽ không chỉ là người ngoài cuộc nữa.

Cây Thế giới nhanh chóng đưa ra kết luận.

- Nhưng đó là chuyện của ta, chúng ta quay lại vấn đề. Ngươi là ai?

Nó lại hỏi thêm một lần nữa. Cale bình tĩnh đáp lại.

"Chỉ là một trong số rất nhiều người bình thường khác."

Giọng nói của Raon lọt vào tai Cale ngay lúc đó.

"Nhân loại của bọn ta không chỉ là ngýời bình thường! Và hắn thật ra rất yếu đuối!"

'Thằng bé lại nói gì nữa thế?'

Cale để ý kiến ​​của Raon chui vào tai này ra khỏi tai kia. Tuy nhiên, cậu không thể bỏ qua bất kỳ lời nói nào của Cây thế giới.

- Ta định loại bỏ vài ba nhánh vào hôm nay.

'Nhánh? Nhánh cây sao? '

Cale đã nghĩ rằng Cây Thế giới sẽ rất quan tâm đến cơ thể của nó, vì vậy việc nó nói ra điều này mang lại cho cậu một cảm giác đáng ngại. Mặc dù cái cây nhỏ hơn Cale mong đợi, nhưng nó vẫn cao hơn Cale nhiều và các cành cây trông khá dày và khỏe khoắn.

'Tại sao lại bỏ chúng đi nhỉ?'

Cale mấp mấy môi. Tuy nhiên, Cây Thế giới lại lên tiếng trước.

- Một.

Cây Thế giới dự định sẽ nói vài chuyện mà nó không được phép.

Trong khoảng thời gian bóng tối bao phủ thế giới, các giống loài luôn trong trạng thái chiến đấu tiêu diệt lẫn nhau và thời điểm đó cụm từ 'hòa bình' là một thứ gì đó không tồn tại.

Thời kỳ Hắc ám còn được gọi là Thời đại Chiến tranh.

Ðó là lúc mà một người có thể vui vẻ kết liễu người khác vì lợi ích của chính họ.

Cây Thế giới nói điều đầu tiên.

- Người thu thập sức mạnh cổ xưa đã tìm được tổng cộng ba loại sức mạnh.

Cale bối rối.

'Nếu nó chỉ có ba thì đó không phải là mình. Còn có ai khác đang thu thập sức mạnh cổ xưa nữa sao? Tại sao chứ?'

Những sức mạnh cổ xưa hiện chỉ được xem là những sức mạnh tầm thường không đáng nhắc đến.

Chuyện này là do sức mạnh này có giới hạn. Một sức mạnh mà không thể phát triển thì không thể vươn tới những vị trí cao hơn.

Cale khẩn trương mở lời.

"Tại sao ai đó lại cố gắng thu thập-"

Tuy nhiên, cậu không thể nói hết câu của mình.

Bùm!

Cale nghe thấy một tiếng động lớn ngay lúc đó. Mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển.

Thứ gì đó vừa rơi xuống.

Cale cố gắng mở mắt.

- Không được mở mắt.

Cây Thế giới nói cậu đừng mở mắt.

Cậu cũng nghe thấy giọng nói của nữ tư tế Adite.

"C, Cây Thế giới-nim! Trời ơi!"

Giọng Adite như thể cô ấy đang hét lên. Cậu cũng nghe thấy giọng của Raon.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cây Thế giới, một trong những cành cây lớn của ngươi bị mục nát và rơi xuống đất kìa! Ngươi có bị thương không thế Cây Thế giới? Ngươi cảm thấy không khỏe à?"

"Raon-nim, ngài không thể đến gần họ!"

Nữ tư tế ngăn không cho Raon tiến gần đến Cây Thế giới. Cô chỉ có thể đứng dậm chân tại chỗ vì không biết phải làm gì. Cô đáp lại Raon đang nhìn mình với vẻ mặt như muốn hỏi vì sao lại giữ thằng bé lại một cách yếu ớt.

"Là Cây Thế giới, Cây Thế giới-nim nói ngài đừng đến."

"Là vậy sao? Thôi được rồi."

Raon không nói thêm gì nữa và quay lại vị trí cũ của mình. Tuy nhiên, ánh mắt thằng bé tràn đầy lo lắng. Raon tập trung vào Cale đang đứng ngay bên cạnh cành cây đổ sụp.

Còn ở đây, tâm trí của Cale thậm chí còn phức tạp hơn.

- Thứ hai.

Cây Thế giới nói một cách yếu ớt nhưng gấp gáp.

- Tìm những dấu vết còn sót lại của cha mẹ Rồng Ðen.

'Cha mẹ của Raon?'

Cale đã lên kế hoạch sẽ xem xét vấn đề này vào một thời điểm nào đó trong tương lai.

Bùm.

Một cành lớn khác lại đổ xuống.

"Mình phải làm gì, mình phải làm gì đây?!"

Cậu có thể nghe thấy giọng nói lo lắng của Elf ngoài kia. Tuy nhiên, tâm trí của Cale đã trở nên đặc quánh bởi những gì Cây Thế giới nói.

Cậu tiếp tục tập trung vào lời dặn dò của Cây Thế giới.

- Điều cuối cùng.

Vẫn còn một chuyện.

- Vị thẩm phán chạy trốn đến lục địa phía Ðông. Tìm cô ấy.

'... Bây giờ thì nó đang nói về cái quái gì vậy?'

Hàng mày cau chặt xuất hiện trên mặt Cale.

Vào thời điểm đó.

Crack.

Cale nghe thấy thứ gì đó vỡ ra trên đầu mình. Cơ thể cậu bị đẩy ra ngay lúc đó.

"... Ugh!"

Một tảng đá cứng và tròn dường như đã đẩy cơ thể cậu sang một bên. Cùng lúc đó, một cái vuốt tròn nhỏ đỡ sau lưng cậu.

Bùm!

Cale mở mắt.

Cậu nhìn về nơi mình đã đứng lúc nãy. Có một cành cây lớn đã chuyển sang màu đen và rỉ ra chất dịch màu đỏ.

"Nhân loại, ngươi ổn chứ?"

Cale nhìn về phía Rồng Ðen, thằng nhóc đã đẩy cậu sang một bên và đỡ lấy cậu. Raon thò đầu ra từ sau lưng Cale. Cale bình tĩnh trả lời.

"Nhóc có thể di chuyển ta bằng ma thuật mà."

Cale sẽ không phải cảm nhận tác động từ cái đầu cứng như đá của Raon nếu thằng nhóc làm vậy.

Ðồng tử của Raon rung lên trước khi chúng nhanh chóng trở lại bình thường.

"Nhưng ngươi vẫn né được nó đấy thôi!"

"Vâng vâng."

Cale đáp lại và tiếp cận Cây Thế giới một lần nữa.

Nhỏ giọt. Nhỏ giọt.

Giờ đây cậu đã có thể nghe thấy những âm thanh mà bản thân đã bỏ lỡ vì quá tập trung vào Cây Thế giới. Ba cành cây lớn đã bị gãy.

Có những chất lỏng màu đỏ giống như máu chảy ra.

'Mình đã nghĩ đó là chuyện bình thường, nhưng có vẻ mình đã nhầm.'

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một cái cây 'chảy máu' như thế này. Cale từ từ đặt tay trở lại thân Cây Thế giới.

"Huuuuuu."

Cậu có thể nghe thấy một tiếng thở dài yếu ớt.

- Có vẻ như ta sẽ chỉ có thể đưa trái cây cho ngươi sau khi mùa hè kết thúc. Ðây là giới hạn của những gì ta có thể tiết lộ cho ngươi.

Giọng của Cây Thế giới trầm thấp hơn.

- Ngươi không có suy nghĩ về việc trở nên mạnh mẽ hơn, phải không?

Ðúng thế.

Cale không có kế hoạch nào cho việc trở nên mạnh mẽ hơn.

Những cái nhìn thoáng qua trong dòng chảy thời gian đã đủ cho Cây Thế giới nhận thấy điều đó ở Cale. Ðó là vì Cây Thế giới cũng giống như vậy.

Cây Thế giới không mong muốn sức mạnh. Nó không quan tâm đến quyền lực hay danh vọng.

Nó chỉ muốn một cuộc sống bình yên.

Tuy nhiên, nó đã rung động khi thấy dự báo rằng nó sẽ khó có được cuộc sống yên bình đó.

Trước đây, nó bao phủ miền Bắc bằng một cơn bão tuyết và lần này nó đã vứt bỏ ba cành cây của mình để đưa ra một vài lời khuyên cho nhân loại mà nó không thể nhìn thấu.

Nó cũng đã bảo vệ những con người như vậy trong quá khứ.

Nó tin rằng nó sẽ làm như vậy một lần nữa.

- ... Bây giờ ta phải nghỉ ngơi.

Cale không thể nghe thấy giọng nói của Cây Thế giới nữa. Cậu bỏ tay khỏi thân cây và nhìn về phía nữ tư tế Adite. Nữ tư tế trẻ khóc nấc lên.

"Cây Thế giới-nim nói rằng ngài sẽ phải ngủ một giấc dài và nói rằng cậu nên trò chuyện sau cùng với trái cây."

Trái cây.

Ðó là vật phẩm mà Cale muốn có được từ Cây Thế giới. Cậu vẫn không biết trái của Cây Thế giới có khả năng gì. Cậu chỉ cho rằng nó là một vật phẩm tốt vì Eruhaben muốn Cây Thế giới đưa nó cho Raon.

Cô nàng Elf tiếp tục nói trong khi vuốt ve những cành cây đã hóa đen với đôi mắt buồn.

"Ngài ấy cũng nói rằng ngài khá thất vọng vì không thể trò chuyện cùng Raon-nim, nhưng cũng sẽ để việc này cho lần sau."

"Ta cũng thất vọng, nhưng không sao! Này Cây Thế giới, ta có thể giúp gì cho ngươi không?"

Raon đến gần Cây Thế giới với vẻ mặt lo lắng. Nữ tư tế trẻ lắc đầu.

"Phục hồi là việc mà Cây Thế giới-nim chỉ có thể tự mình làm. Tất cả những gì chúng ta cần làm là chờ đợi."

Shhhhhhhh-

Cale lắng nghe tiếng lá xào xạc và suy nghẫm.

'Có người đã thu thập được ba loại sức mạnh cổ xưa và vẫn đang tìm cách thu thập thêm.'

'Dấu vết của cha mẹ Raon.'

'Vị thẩm phán đã chạy trốn đến lục địa phương Ðông.'

Cale dùng cả hai tay vuốt mặt.

'Đến khi nào thì mình mới được nghỉ ngơi đây chứ?'

Cậu bắt đầu cảm thấy buồn.

Tuy nhiên, nỗi buồn đã biến mất trong vài ngày kế tiếp.

---

Tap. Tap.

Cale rùng mình vì lạnh ở Ngôi làng Elf ấm áp bên dưới hồ nước đóng băng trong khi thưởng thức những quả anh đào tươi mới.

"... Mình có nên sống ở đây luôn không?"

Raon đáp lại lời đùa cợt của Cale.

"Không được! Nhà của chúng ta mới là tốt nhất!"

'Ðúng vậy.'

Cale đồng ý với tuyên bố của Raon, nhưng vẫn đang cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Paseton đứng xem cảnh tượng này với vẻ mặt trống rỗng.

Lúc này chỉ có Paseton và Raon ở bên cạnh Cale.

Hiện họ đang ở dưới gốc cây anh đào cùng với những khay trái cây và đồ uống xung quanh. Chiếc đệm mà Cale đang ngồi cũng rất thoải mái.

Cale đang được đối xử như một VIP ở Làng Elf.

Làm thế nào chuyện này có thể xảy ra được cơ chứ? Paseton rất ngạc nhiên.

Tuy nhiên, anh cần phải sớm đứng dậy theo lệnh của Cale.

"Tập hợp mọi người lại."

"Vâng thưa ngài."

Cale nhìn Paseton rời đi để tập hợp cả nhóm và đứng lên.

Rosalyn và Raon đã hoàn thành việc gia cố hàng rào ma thuật phòng thủ và họ hiện đang thử nghiệm nó với Choi Han vào hôm nay.

On và Hong hiện đang lăn lộn trong cơn bão tuyết trong khi vui đùa với Archie.

"Nhân loại, chúng ta rời đi bây giờ à?"

Cale xoa đầu Raon thay vì trả lời câu hỏi của thằng bé.

Cậu đã suy ngẫm về những vấn đề mà Cây Thế giới đã nói cho cậu trong vài ngày qua.

Bây giờ cậu đã có một kết luận.

Cale có thể nhìn thấy nữ tư tế Adite chạy về phía mình từ đằng xa. Cô gái trẻ trông như đang vật lộn với chiếc áo choàng tư tế rộng thùng thình trong lúc chạy đến.

Cô bắt đầu thở gấp khi đến trước mặt Cale.

"Hộc hộc, Cale-nim!"

"Vâng?"

"Cây Thế giới vừa mới nói một chuyện trước khi quay trở lại giấc ngủ!"

'Nó nói gì à?'

Cale thúc giục cô nói tiếp Nữ tý tế nhắm chặt mắt lại và bắt đầu hét lên.

"Mấy tên điên có sức mạnh cổ xưa đều là những kẻ mất trí. Hãy cứ làm bất cứ điều gì ngươi muốn."

Adite run lên vì cô chưa bao giờ nghe Cây Thế giới nói thứ gì như vậy trước đây. Cô nghe thấy giọng nói của Cale ngay lúc đó.

"Sao nó biết được thế?"

"Gì cơ?"

Adite mở to mắt và nhìn về phía Cale.

Cale cười rạng rỡ.

"Nói nó đừng lo lắng. Dù sao tôi cũng dự định làm bất cứ điều gì tôi muốn."

Cậu là người không bao giờ làm bất cứ thứ gì mà người khác muốn cậu phải làm. Raon đến gần và hỏi.

"Nhân loại, đã đến lúc đốt cháy mọi thứ chưa thế?"

Nữ tu sĩ bối rối. Paseton trở lại cùng Rosalyn và Choi Han ngay lúc đó. Họ nhìn về phía Cale sau khi nghe câu hỏi của Raon.

Tuy nhiên, Cale đang nghĩ về một thứ khác.

Nước mắt của Thần.

Ðó là một thứ mà không ai biết liệu nó có tồn tại hay không.

Ðó là thứ không một ai có quyền sở hữu, một thứ nước tuyệt đẹp và vô chủ.

Nó được biết là có thể chữa lành mọi loại bệnh tật.

'Cale, ngươi tin vào truyền thuyết đó sao?'

Eruhaben bật cười trước câu nói của Cale và nói rằng điều đó thật vô lý.

"Nhân loại, tại sao ngươi không trả lời? Chúng ta sẽ làm cái gì khác thay vào đó ư? "

"Ðúng. Chúng ta sẽ lấy cắp một vài thứ."

Nữ tư tế tộc Elf trở nên lo lắng khi nghe Cale nói rằng cậu sẽ đánh cắp thứ gì đó.

Raon trả lời.

"Nữa sao?"

Khuôn mặt nữ tu tế Elf còn nhăn nhó hơn trước.

Cale chỉ về phía mình và trả lời cho câu hỏi Raon đang nghiêng đầu bối rối.

"Ðúng vậy. Có một tên trộm bên trong ta."

Cale chỉ cười mặc cho mọi người xung quanh cảm thấy ngỡ ngàng.

Nếu Nước mắt của Thần thực sự là nước mắt của một 'vị thần', thì nó sẽ tự lăn về phía cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro