183: Thiếu gia, cậu thật là... (2)

"Phá hủy? Phá hủy cái cơ?"

Cale lướt qua Hilsman vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra và rời khỏi quán bar.

Cậu hướng thẳng đến cửa ra vào.

Rất nhiều người lẳng lặng nhìn theo bước chân thong thả kia. Phần lớn họ là cư dân của lãnh thổ Gyerre. Bọn họ có vẻ sốc khi thấy Cale vẫn có thể đi lại bình thường như thế sau khi đã uống ngấn ấy rượu cả ngày.

Hilsman cũng ngạc nhiên không kém nhưng rồi anh bỗng hốt hoảng chạy theo cậu khi nhận thấy có một cái chai rỗng trên tay Cale.

"T, thiếu gia!"

"Gì thế?"

"Làm ơn, đặt c, cái chai xuống trước đã......!"

"Ah."

Cậu đã quên mất nó.

Cậu quên mất rằng mình đang cầm một cái chai.

Swish.

Cale nhấc cái chai lên.

"Ahh!"

Hilsman bỗng nhớ lại một câu chuyện xảy ra hai năm trước, một tên rác rưởi đã ném những chai rượu rỗng vào bọn du côn trong lãnh thổ Henituse và Hilsman phải dọn dẹp chuyện đó cả đêm.

"...Ngài có say không ạ?"

"Gì cơ?"

Cale cau mày nhìn Hilsman và đưa cái chai trên tay cho Ron.

"Ron."

"Vâng thưa ngài."

Cái chai biến mất và Cale rời khỏi quán bar. Ron trả lại cái chai cho người phục vụ, thanh toán bữa ăn và thong thả theo sau Cale. Ông cũng không quên nắm lấy Phó đội trưởng Hilsman vẫn còn đứng đó với vẻ mặt trống rỗng.

"Ngài Ron, thiếu gia đang muốn phá hủy cái gì thế?"

Hilsman đã trở nên tôn kính Ron hơn kể từ khi biết được Ron là một sát thủ bậc thầy.

"Tôi cũng không chắc nữa."

Vị quản gia đáp lại.

"Chẳng phải ngài ấy nói về việc phá hủy nhà cửa sao?"

"Ðược rồi, đi thôi."

Hilsman khẩn trương đuổi theo và nhanh chóng bắt kịp Cale đứng giữa cây cầu. Sẽ chẳng ai nghĩ là cậu đã uống rượu cả ngày với vẻ mặt tỉnh táo đó.

'Thiếu gia là kiểu người thích làm mọi việc trên quy mô lớn!'

Cale đã nhiều lần nói rằng cậu sẽ làm những việc nhẹ nhàng và phá hủy nhiều thứ trong quá trình đó, vì thế Hilsman vẫn đang nghĩ xem mình sẽ được giao nhiệm vụ gì trong sự kiện phá hủy lần này.

Anh nghe thấy Cale gọi mình.

"Ðội phó."

"Vâng thưa thiếu gia."

Hilsman nhìn về phía Cale, lẳng lặng đứng nhìn xuống dòng sông đang êm ðềm chảy.

Nếu không đề cập đến ý định của Cale thì đây thật đúng là một cảnh tượng đầy nghệ thuật. Vị thiếu gia đứng giữa khung cảnh của dòng sông và bầu trời được nhuộm đỏ bởi màu hoàng hôn, với mái tóc đỏ nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Có vẻ như không có quá nhiều người qua lại trên cầu vào thời điểm này trong ngày.

Thực tế là, chưa bao giờ có nhiều người dùng cây cầu này chỉ để qua lại giữa khu ổ chuột và khu mua sắm.

Hilsman nhạy bén nghe thấy lời thầm thì của Cale, nó nhỏ tới mức chỉ những người ở gần cậu mới có thể nghe được.

"Có vẻ như có một vị quản gia của một quý tộc thường xuyên đến khu ổ chuột để phân phát thức ăn cho người dân nghèo."

Dù nghe thấy một chuyện ngoài ý muốn, nhưng Ðội phó vẫn nhanh chóng trả lời.

"Thật là một quản gia tốt bụng."

"Ðúng vậy. Mặc dù vị quản gia này là một thành viên trong tổ chức chuyên bắt cóc công dân của khu tây nam và bán họ làm nô lệ."

"...Gì cơ ạ?"

Cale nhìn về phía khu ổ chuột bên kia cây cầu.

"Vị quản gia đó vừa đến khu ổ chuột. Hắn ta đang hướng về phía mười ngôi nhà có các công dân bị giam giữ dưới tầng hầm."

"Tiêu diệt chúng."

Đội phó Hilsman dần nhận ra ý định của Cale.

"Hilsman."

"Vâng thưa ngài."

"Ngươi nghĩ sao?"

Cale không cần phải chờ đợi lâu, Hilsman lập tức trả lời.

"Một hiệp sĩ sẽ hành động bất cứ khi nào anh ta nhìn thấy sự bất công hiện diện."

Hilsman nhanh chóng bổ sung khi Cale quay sang nhìn về phía anh.

"Tuy nhiên, chỉ cần liên quan đến chủ nhân, chúng tôi sẽ tự kiềm chế chính bản thân mình dù cho đó có là chuyện gì đi nữa."

"Ðó cũng là một phần của Tín ngưỡng Hiệp sĩ à?"

"Không thưa ngài, đó là suy nghĩ của cá nhân tôi."

Một hiệp sĩ sẽ hành động bất cứ khi nào anh ta nhìn thấy sự bất công trừ khi đó là chuyện liên quan đến chủ nhân của mình.

Ðiều này nghe có vẻ không công bằng, nhưng đó là niềm tin của Hiệp sĩ Hilsman.

Cale không có cái nhìn tiêu cực về niềm tin cá nhân của anh, vì Hilsman là Phó Ðội trưởng của Dinh thự Henituse, nơi đặt 'chúng ta' lên trên hết thảy.

Cale ngừng dựa vào cây cầu.

"Vậy không lí do gì mà chúng ta phải chờ đợi nữa."

"Vâng thưa ngài!"

Cale nhìn về phía khu chợ sầm uất ở bên kia cầu.

Freesia đang liên tục gửi tín hiệu cho cậu.

Những tên theo dõi Cale đã quay trở về báo cáo với chủ nhân của chúng.

Vị chủ nhân này đương nhiên là Antonio Gyerre.

Không đời nào Antonio lại không cho người theo dõi Cale. Cale biết rõ chuyện đó và quyết định hành động một cách công khai không kiêng dè gì.

Cậu nhấc chân tiến về phía một trong những ngôi nhà tồi tàn của khu ổ chuột. Ðây là ngôi nhà đầu tiên ai cũng sẽ gặp phải khi qua cầu. Theo sau đó, chín ngôi nhà còn lại nối tiếp nhau theo hình zig-zag.

Cale dừng chân trước ngôi nhà đầu tiên.

"Xin chào?"

Một người đàn ông trung niên đứng ở sân thận trọng nhìn Cale, một người có vẻ là quý tộc được hộ tống bởi vị hiệp sĩ đứng bên cạnh.

Khuôn mặt hắn trông có vẻ tuyệt vọng vì nhận ra rằng mình đã đụng phải một gã quý tộc say xỉn khi thấy khuôn mặt đỏ bừng của Cale.

Cale hỏi người đàn ông trung niên.

"Ngươi sống một mình à?"

"Hả? Không. Tôi sống với gia đình."

"Vậy sao?"

Cale nhếch mép cười.

"Mang toàn bộ gia đình của ngươi ra ngoài."

"Sao cơ ạ?"

"Ta cho ngươi 10 giây."

"10. 9."

Cale bắt đầu đếm. Người đàn ông trung niên lo lắng nhận ra và khẩn trương di chuyển sau khi nghe thấy Cale ngừng đếm.

"Ta đoán là ngươi nghĩ mệnh lệnh của tên quý tộc này khá buồn cười."

Người đàn ông trung niên ngay lập tức quay vào trong nhà.

Từ các tòa nhà trong khu mua sắm bên kia có thể nhìn thấy rõ mồn một những gì đang diễn ra ở đây. Những người dân khác của khu ổ chuột nhanh chóng chạy vào nhà của họ và khóa tất cả các cửa có thể ra vào rách nát của mình.

'Có vẻ như có một tên quý tộc say xỉn đang gây rối.'

Họ đều cảm thấy thế. Người đàn ông trung niên đưa gia đình ra khỏi nhà cũng cảm thấy như vậy.

Hắn bước ra cùng vợ, hai con trai và một con gái.

"Thưa thiếu gia, đây là gia đình của tôi."

Người đàn ông trung niên run rẩy và gia đình anh ta trông đáng thương hết sức. Tiếng Rồng Đen vang lên trong tâm trí Cale.

- Có người ở tầng hầm. Rất nhiều người. Có cả trẻ con nữa.

Giọng nói của Raon trở nên hung ác.

- Trông bọn họ gầy quá. Ta nghĩ rằng họ đã bị bỏ đói rất lâu rồi. Họ còn bẩn nữa chứ. Ta không cho rằng họ đã có thể tự mình tắm rửa trong khoảng một thời gian dài.

Raon tiếp tục nói với giọng buồn bã.

- ...Vừa nãy họ đã bị những tên thanh niên đánh đập. Ta muốn giết chết tất cả bọn chúng.

Cale nhìn về phía hai cậu con trai và cô con gái mà người đàn ông trung niên bảo là con của mình. Ánh mắt của cậu khiến họ cúi đầu như thể sợ hãi trước quý tộc.

Cale hỏi người đàn ông trung niên.

"Chỉ có năm người thôi sao?"

Người đàn ông trung niên chợt cứng đờ nhưng nhanh chóng cúi đầu một cách cung kính.

"Vâng thưa ngài! Tôi đã đưa cả gia đình mình ra ngoài theo yêu cầu của ngài, thưa thiếu gia!"

- Chúng không phải gia đình hắn ta. Ở trong kia chúng gọi nhau là lãnh đạo và trợ lý. Chúng đang nói dối! Người xấu! Chúng là người xấu!

Dù không được yêu cầu, Raon vẫn tận trung với chức trách máy phát hiện nói dối của mình.

Cale không phản ứng gì và nhìn xuống người đàn ông trung niên. Ánh mắt đó khiến hắn không khỏi lo lắng.

Cale mỉm cười.

Tên quý tộc say rượu điên rồ đang mỉm cười.

'Mình đã gặp phải chuyện gì thế này?'

Hắn ta có thể nhìn thấy quản gia nhà Chryshi ở đằng xa, ông ta lắc đầu ra hiệu cho hắn hãy tự lo liệu.

Hắn nghe thấy giọng nói của tên quý tộc.

"Thế hẳn là chẳng còn ai trong nhà nữa cả vì cả gia đình ngươi đều ở ngoài này."

Người đàn ông trung niên biết những tên nô lệ vẫn còn ở bên trong nhưng vẫn giữ im lặng và suy nghĩ xem làm thế nào để làm hài lòng vị quý tộc này.

Hiển nhiên, Cale hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

"Ngôi nhà đã cũ. Trông nó tồi tàn quá."

Cale thản nhiên thả tiếp một cục đá làm cả mặt hồ gợn sóng.

"Thế nên, ta sẽ phá hủy nó."

"...Gì cơ?"

Người đàn ông trung niên tin rằng mình đã nghe nhầm. Tuy nhiên, tên quý tộc trước mặt hắn rất nghiêm túc.

"Thế nào? Ta sẽ cho ngươi một ngôi nhà mới. Có lý do gì khiến ta không thể phá hủy nó sao?"

"Uhm, ngài thấy đó..."

Vị hiệp sĩ vẫn luôn đứng bên cạnh im lặng bước về phía trước. Anh vẫn bảo trì trầm mặc. Anh ta chỉ bấm thanh kiếm trong bao vài lần trong khi nhìn chằm chằm người đàn ông.

'Cái quái gì thế? Ðây là tình huống gì vậy?!'

Người đàn ông trung niên không thể tin được.

Mặc dù đây là một ngôi nhà tồi tàn, nhưng nó vẫn là một ngôi nhà khá tốt ở trong khu ổ chuột vì nó nằm ngay đối diện khu mua sắm.

Tại sao lại đột nhiên phá hủy ngôi nhà này?

Trong lúc hắn ta vẫn đang ngẩn người.

"Ta sẽ phá hủy nó trong năm giây."

Tên buôn người phát điên.

Tuy nhiên, hắn không thể bảo vị quý tộc này đừng làm thế vì có người bên trong. Những nô lệ trong tầng hầm chắc chắn đều sẽ chết hết nếu ngôi nhà bị phá hủy.

"5."

Tên quý tộc bắt đầu đếm.

"4."

Vị quản gia của gia tộc Chryshi quay đầu lại.

"3."

Ðó là cách ông ta ra hiệu, 'hãy bỏ những nô lệ đó đi.'

"2."

Tuy nhiên, ông ta đột nhiên thắc mắc

Làm thế nào mà tên quý tộc trẻ này có thể phá hủy một ngôi nhà?

Liệu tên hiệp sĩ kia có làm được không?

"1."

Câu trả lời sớm được tiết lộ.

"0."

Cale tuyên bố kết thúc đếm ngược và Rồng Đen cũng đồng thời lên tiếng..

- Ta đã đặt một tấm chắn trên tầng hầm cũng như ở lối vào tầng hầm.

"Ha, ha ha-."

Cale bắt đầu cười.

Ðiều này khiến những kẻ buôn người bối rối.

Oooooooong-

Sau đó, chúng nghe thấy tiếng ầm ầm.

Cùng lúc đó, cậu quý tộc trẻ đưa tay ra.

Paaaat!

Chúng nhìn thấy một đôi cánh.

Và một tấm khiên lớn.

"...Huh?"

Lá chắn có cánh bao quanh ngôi nhà.

Như thể nó đang cố khiến người khác không thể nhìn thấy ngôi nhà.

Khiên bạc.

Mặc dù khu vực phía tây nam cách xa thủ đô, nhưng người đàn ông trung niên, cũng như vị quản gia của nam tước ở đằng xa, đều quen thuộc với chiếc khiên này.

"...Có thể nào?"

Tên quản gia nghĩ tới một người.

Vị quý tộc nổi tiếng của vương quốc.

Vị quý tộc không nổi tiếng vì sức mạnh hay tài năng của mình, mà là bởi tư duy chính trực của anh ta. Tên quản gia thậm chí còn dễ dàng nhớ lại tên vị quý tộc đó hơn bởi lãnh thổ Gyerre cách rất gần Đế Quốc.

"...Cale Henituse?"

Quản gia há hốc miệng ngay khi nói ra cái tên đó.

Chạm nhẹ.

Mũi của lưỡi kiếm sắc bén đang ở sau lưng ông ta.

"Ai cho ngươi lá gan có thể tùy tiện nói tên thiếu gia của bọn ta."

Ron, với chiếc mặt nạ trên mặt, dùng dao găm chọc nhẹ vào người tên quản gia.

'Có gì đó không đúng.'

Tên quản gia cuối cùng cũng nhận ra có chuyện gì đó không ổn. Suy nghĩ của ông ta sớm trở thành sự thật.

"T, thưa thiếu gia, ngài thực sự sẽ phá hủy ngôi nhà của chúng tôi sao?"

Người đàn ông trung niên mở miệng với vẻ mặt nhợt nhạt. Hắn có thể nhìn thấy ánh mắt của Cale.

Ðó không phải là ánh mắt của một người say rượu.

Hắn đã quá tập trung vào khuôn mặt đỏ ngây của cậu mà quên bẵng đi đôi mắt ấy. 

Người đàn ông trung niên không thể nói bất cứ điều gì khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cale, cùng với đám đông đứng nhìn từ cả khu ổ chuột và khu mua sắm.

Cale cuối cùng cũng cho hắn câu trả lời.

"Ðã hết 5 giây."

5 giây đã trôi qua.

Tấm khiên lớn bắt đầu úp xuống.

- Ta cũng sẽ sử dụng phép thuật của mình!

Tấm khiên bạc được củng cố bằng phép thuật của Raon rơi xuống ngôi nhà được bao quanh bởi đôi cánh bạc.

Crack.

Mái nhà bị từ từ phá vỡ vang lên như một tín hiệu bắt đầu.

Càng có nhiều tiếng ồn to hơn liên tục vang lên.

Boooom-

Mặt đất rung chuyển khi ngôi nhà sụp đổ hoàn toàn.

"Ah."

Người đàn ông trung niên loạng choạng và ngã ngồi trên đất vì tiếng ầm ầm. Gió và bụi thổi qua khuôn mặt trống rỗng của hắn. Hắn có thể nhìn thấy ngôi nhà đổ sập xuống qua đôi cánh và tấm khiên nửa trong suốt.

'Những tên nô lệ ngu ngốc!'

Những nô lệ mà hắn cần đem bán đã bị nghiền nát bên dưới ngôi nhà.

Hắn chắc chắn rằng họ đã bị nghiền nát bởi tầng hầm được xây dựng rất thô sơ.

Tiếng sụp đổ lớn đến nỗi hắn thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng hét của họ.

'Mình phải làm gì đây?

Tình huống khủng khiếp gì thế này?'

"Thiếu gia Cale!"

Antonio Gyerre và các hiệp sĩ hộ tống theo sau cưỡi ngựa tiến về phía họ.

Cale giữ tấm Khiên hoạt động trong khi nhìn về phía Antonio.

Antonio xuống ngựa và nhanh chóng đi đến chỗ Cale. Anh cau mày.

"Ngài đang làm gì vậy?"

Antonio đang ở bên ngoài để giải quyết một số việc thì nghe tin Cale say xỉn và đang cố phá hủy một ngôi nhà ở khu ổ chuột. Anh ta đã nghĩ rằng Cale ít nhất là một con người tử tế, nhưng có vẻ những tin đồn về việc anh ta là một tên rác rưởi là sự thật.

Cale trông vẫn bình chân như vại sau khi phá hủy một ngôi nhà.

"Ngài đến nhanh hơn tôi nghĩ."

'Mình đến nhanh à?'

Antonio thở ra một hơi.

"Hầy! Thiếu gia Cale, cậu có biết mình vừa làm gì không?"

"Tất nhiên. Tôi đã phá hủy một ngôi nhà."

"...Ngài biết là tôi không có ý như thế mà-!"

"Tôi vừa phá hủy ngôi nhà của một kẻ buôn người."

Antonio lập tức ngậm miệng lại.

Những người đứng xem trên cầu, những hiệp sĩ gần đó, và thậm chí cả những kẻ buôn người đều sững sờ.

Tuy nhiên, Cale hoàn toàn không quan tâm đến sự im lặng này.

Paaaat-

Chiếc khiên bạc của cậu nổi lên và chuyển về phía ngôi nhà bên cạnh.

Cale tiếp cận ngôi nhà bị phá hủy.

- Nó ở ngay đây. Nhân loại, ở đây này!

Cale dừng lại ở một điểm phía trên đống đổ nát và bắt đầu dọn sạch khu vực này. Hilsman đến gần Cale.

"Hilsman, di chuyển cây cột này đi."

"Vâng thưa ngài."

Hilsman dễ dàng di chuyển cây cột cao.

Cale cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cánh cửa trên mặt đất.

Cánh cửa hoàn toàn nguyên vẹn không có một vết lõm nào.

Cale cúi xuống và nhấc cửa lên.

Kétttt.

Cale nhìn thấy một nhóm người đang cuộn tròn trong tầng hầm chật chội mà không có chỗ để di chuyển.

Khuôn mặt gầy guộc của họ đều lộ vẻ bối rối.

Cale nhìn về phía họ.

"Bây giờ các bạn đã an toàn."

Cậu đứng dậy và nhìn về phía Antonio.

Antonio nhận ra rằng đôi mắt sáng rõ của Cale.

"Thiếu gia Antonio."

Chiếc khiên mở cánh ở phía trên ngôi nhà bên cạnh.

"A, aaaaaaa!"

Những kẻ buôn người nhận thấy tình hình không ổn bắt đầu tháo chạy khỏi nhà. Cale chỉ vào họ và tiếp tục nói.

"Hãy cho ta mượn các hiệp sĩ của ngài một chút."

"Ah."

Antonio giật mình và nhanh chóng cử hiệp sĩ đi bắt những kẻ chạy trốn. Anh cũng cử một hiệp sĩ quay trở về lâu đài báo tin.

Cùng lúc đó, Cale cũng gửi một tín hiệu cho Freesia cùng thuộc hạ di chuyển về phía những ngôi nhà khác.

Meeeeeow.

On và Hong cũng bắt đầu di chuyển. Bọn nhóc sẽ chặn phần lớn các lối thoát bằng màn sương độc.

Cuối cùng, Ron, với chiếc mặt nạ trên mặt, vẫy tay với Cale trong khi vẫn ôm cổ quản gia của gia tộc Chryshi.

'Ông già độc ác này.'

Cale lắc lắc đầu trong khi lắng nghe lời càm ràm của Raon.

- Thật thất vọng. Ta không biết anh ta sẽ đến sớm thế này. Chúng ta chỉ mới phá hủy một ngôi nhà thôi.

'Đúng chứ?'

Cale ước rằng Antonio sẽ đến sau khi cậu đã phá hủy cả mười ngôi nhà.

Cale nhấp môi.

"Một lần nữa."

- Có thật không? Được thôi! Ta đã đặt một tấm chắn trên tầng hầm! Những người bị bắt cóc đã an toàn! Lá chắn của ta thật vĩ đại và hùng mạnh!

Boooom-

Một ngôi nhà khác bị phá hủy.

Không có lý do gì để tiếp tục vì Antonio đã xuất hiện, nhưng Cale vẫn lựa chọn phá hủy nó.

Ðó là bởi vì cậu cảm thấy tức giận.

Nhìn thấy những khuôn mặt vô hồn dưới tầng hầm khiến cậu muốn phá hủy thứ gì đó.

Paaaat-

Ánh sáng bạc phát ra từ tay Cale tắt ngấm.

Chiếc khiên bạc cũng sớm biến mất.

Shaaaaaaaaaaaaa-

Một làn gió xuất hiện từ đống đổ nát của ngôi nhà.

"Khụ."

Cale ho nhẹ và lau đi một chút máu ở khóe môi.

Bấy nhiêu đây có là gì đâu.

Không có nhiều gánh nặng trên cơ thể cậu vì có sự giúp đỡ từ phép thuật của Raon. Lần này cậu không loạng choạng và cũng không ho ra máu. Tuy nhiên, vì lý do nào ðó, sức mạnh của tấm khiên dường như đã trở nên mạnh hơn.

Cale hài lòng với cơn ho nhẹ và một chút máu khi Sức sống của Trái tim hoạt động ngay lập tức để chữa lành vết thương cho cậu.

Raon vỗ cánh với vẻ mặt hung ác, nhưng Cale vẫn thản nhiên quay đầu đi vì cậu không thể nhìn thấy thằng bé.

"...Thiếu gia Cale."

Cậu nhìn vào mắt Antonio Gyerre. Antonio cứng người.

Cale lên tiếng.

"Chúng ta trò chuyện nhé?"

Tất nhiên, chủ đề của cuộc thảo luận, cũng như việc nó bắt đầu và kết thúc như thế nào, đều phụ thuộc vào Cale.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro