Chương 143
Ngay khi chúng tôi rời khỏi căn phòng, tôi đã ngầm thi triển pháp thuật tạo ra vách tường cách âm vô hình, ngăn cản tất cả những kẻ bên ngoài nghe được cuộc trò chuyện của tôi và Blake.
Thuật chú của thị nữ kia còn khá nhiều sơ hở, pháp lực tương đối yếu.
Cô ta sẽ không phát giác chuyện tôi dùng pháp thuật cách âm.
Tôi kể cho Blake nghe tình huống hiện tại. Anh lập tức triệu tập Edon và đoàn kỵ sĩ hoàng cung đang bí mật chờ lệnh bên ngoài dinh thự hầu tước phòng tình huống khẩn cấp.
Blake lo lắng tình huống hỗn loạn, sợ tôi gặp nguy hiểm, muốn tôi trở lại cung trước, nhưng tôi vẫn muốn ở đây cùng anh. Thế là tôi hứa với Blake sẽ chỉ đứng phía sau các kỵ sĩ.
Người có thể trực tiếp đối đầu, khống chế pháp sư đen tối bây giờ chỉ có tôi mà thôi.
Blake có sức mạnh ánh sáng, nhưng vẫn chưa thể làm chủ sức mạnh trong thân thể hoàn toàn.
Đội kỵ sĩ muốn xông vào bắt Richard ngay, may là tôi kịp cản họ lại.
"Nếu chúng ta tiến vào ngay bây giờ, nhất định sẽ bị cản lại bởi mấy cái cớ trên danh nghĩa tiểu thư Westin. Hãy đợi cho tới khi bọn họ tự ra ngoài."
"Vậy chúng thần xin tuân lệnh thái tử phi."
"Cô gái đang mặc trang phục thị nữ chính là pháp sư đen tối bên người Richard. Mọi người hãy cẩn thận lưu ý."
"Chúng thần nhớ rõ, thưa thái tử phi."
Một lúc sau, quả nhiên Richard vẻ mặt tràn đầy tự tin mở cửa. Hắn không ngờ tới, chờ đợi hắn là lưỡi gươm lạnh lẽo của Blake nhắm thẳng yết hầu.
Hắn đứng đó giống như tượng băng. Con hồ ly khôn ngoan như Richard rốt cuộc cũng vẫn có lúc sợ hãi không kịp phản ứng. Chỉ là nửa phút ngắn ngủi trôi qua, hắn đã lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng ngẩng đầu, dùng vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì thắc mắc.
"Thái tử điện hạ, ngài đây là đang làm gì? Thần biết ngài là thái tử của quốc gia này, dưới một người trên vạn người, nhưng làm thế này với thần ở đây có phải hơi quá rồi không?"
Đến nước này rồi, hắn vẫn còn ở đó tỏ vẻ vô tội được. Không, thậm chí còn hơn cả vậy! Bộ mặt này giống như đang nổi giận vì oan ức. Diễn xuất này thật là xuất sắc. Tôi đây hoàn toàn phải cúi đầu kính nể.
Một nhóm kỵ sĩ hoàng cung tiến tới phía Sophia để bảo hộ cô ấy.
"Không! Tại sao các người lại cố tình chia cách đôi ta? Không được đem Richard đi! Chàng không làm gì sai cả!"
Dưới tình huống này, hắn vẫn còn dùng ma thuật đen với Sophia.
Tôi lặng lẽ nhìn vào thị nữ kia. Dù đã bị các kỵ sĩ bao vây, cô ta vẫn tiếp tục điều khiển Sophia.
Sự trung thành cỡ này cũng thật hiếm có.
Tôi nhẹ nhàng bước về phía Sophia. Jayden thấy vậy thì ngạc nhiên kinh hô.
"Nguy hiểm lắm, thái tử phi."
"Ta không sao, mọi người vẫn đang bảo hộ cho ta mà."
Đã có năm kỵ sĩ theo sát hộ tống tôi phòng tình thế bất ngờ.
Hơn nữa, đối phó với pháp sư đen tối cần tới người thông thạo pháp thuật ánh sáng, mà ở đây vừa hay chỉ có tôi là phù hợp nhất.
Tôi đã hứa với Blake sẽ chỉ đứng phía sau đội kỵ sĩ quan sát tình hình. Nhưng là thấy người mình yêu gặp chuyện khó khăn mà bản thân mình vốn có năng lực để giải quyết, ai là người có thể yên lặng ở một bên trơ mắt nhìn đây?
"Ancia."
Blake cũng thấy tôi đang tiến lại phía Sophia, kinh ngạc hét lớn tên tôi.
"Không sao đâu."
Tôi nắm bàn tay Sophia.
Ma thuật ếm trên thân thể cô ấy đã mạnh hơn nhiều so với lúc nãy. Tuy vậy, pháp lực đang khống chế Sophia vẫn còn khá yếu. Tôi nhẹ nhàng đánh tan luồng năng lượng ma thuật đen đang bủa vây khắp thân thể cô ấy.
Sophia giống như người giấy không có sức lực, lập tức ngã gục xuống đất.
"Cô không sao chứ, tiểu thư Sophia?"
Sophia không hề trả lời câu hỏi của tôi, giống như vừa lấy lại cảm giác. Chuyện đầu tiên cô ấy làm chính là run run nâng cánh tay, chỉ thẳng về phía Richard, lớn giọng gào thét.
"Tất cả là tội ác của hắn! Hắn đã giết cha ta!"
Hầu tước Westin thực sự đã chết rồi.
Quả thực, chỉ cần xem hành động ngăn cản người ngoài tới thăm hầu tước một cách đầy cố chấp của hắn, tôi cũng đã đoán được phần nào sự việc, nhưng không ngờ chuyện lại kinh khủng tới vậy.
"Richard Cassil, về tội ác ngươi gây ra, ta sẽ tra hỏi ngươi chi tiết tại hoàng cung."
Blake lạnh lùng nói.
Richard đã sát hại hầu tước Westin, còn thi triển ma thuật đen với đứa con gái duy nhất của ông ta, buộc cô ấy kết hôn với hắn chỉ vì muốn chiếm hữu tài sản và địa vị của gia tộc Westin.
Chỉ với những tội này thôi cũng quá đủ khiến Richard nhận án tử.
Bằng chứng, vật chứng đều có, tội của hắn đã quá rõ ràng. Thế nhưng, trên mặt hắn chỉ có căm hận, hai mắt gắt gao hướng về phía Blake giống như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù, tuyệt không có nửa điểm hối hận.
Những chuyện xấu của Richard sẽ sớm bại lộ hết thôi.
Đúng lúc này, một làn khói dày đặc xuất hiện, bao phủ toàn bộ hành lang.
Là pháp thuật của ai đó sao? Không, rõ ràng tôi không cảm nhận được luồng dị năng nào.
Các kỵ sĩ bắt đầu la hét, chửi mắng nhau om sòm.
"Mau bịt mũi lại! Khói sẽ gây ảo giác!"
Nhưng lời này đã quá trễ. Các kỵ sĩ loạng choạng chĩa kiếm về hướng Blake.
"Blake!"
Blake liên tiếp né được những đợt tấn công của bọn họ một cách dễ dàng.Tuy vậy, Richard đã nhân cơ hội này lẩn vào trong làn khói, trốn thoát khỏi hiện trường.
Nhóm kỵ sĩ còn tỉnh táo cố gắng bắt hắn nhưng đều bị những kỵ sĩ trúng ảo giác ngăn lại.
Blake không đuổi theo Richard mà tới chỗ tôi trước.
"Ancia, em không sao chứ?"
"Vâng, chàng có bị thương ở đâu không?"
"Tôi không sao."
Thật may là anh có vẻ không bị thương. Tuy vậy, bây giờ cũng chưa phải lúc cảm thấy an tâm.
Hành lang đã biến thành một mảnh hỗn loạn.
"Ngươi điên rồi! Có biết ngươi đang chĩa kiếm vào ai không hả?"
"Bảo vệ thái tử và thái tử phi!"
"Ahhhh!"
Tiếng la hét và tiếng đao kiếm va chạm hòa lẫn vào nhau, giống hệt như một trận chiến thực thụ.
Kỳ lạ là bọn họ đều dễ dàng gặp ảo giác.
Hơn nữa, còn đồng loạt hướng kiếm về phía Blake đầu tiên.
Tôi tập trung tinh thần, đi vào trạng thái nhập định, liền thấy những dòng năng lượng đen đang chảy trong không khí.
Là ma thuật đen.
Hắn khiến bọn họ gặp ảo giác trước, sau đó lại thao túng họ bằng ma thuật đen.
Là thị nữ kia sao? Không, kẻ này năng lực tuyệt đối mạnh hơn so với cô ta nhiều.
"Cẩn thận! Còn có pháp sư đen tối khác ở đây!"
Tôi nhanh chóng đánh tan luồng năng lượng đen đang khống chế các kỵ sĩ.
Năng lượng đen tối vừa thoát ra khỏi cơ thể, hàng loạt kỵ sĩ còn đang giương kiếm đánh nhau đã ngã xuống đất.
Vài người vẫn còn cầm kiếm nhanh chóng bị chặn lại.
"Phá hết cửa sổ đi!"
"Vâng, thưa điện hạ."
Theo lệnh của Blake, các kỵ sĩ còn tỉnh táo lập tức phá hủy cửa sổ xung quanh.
Làn khói dày đặc dần thoát ra ngoài.
Nhưng Richard và thị nữ kia đã sớm biến mất rồi.
Tên pháp sư đen chưa lộ diện kia cũng không tìm thấy tung tích.
***
Đúng như lời Sophia nói, hầu tước Westin đã chết.
Sở dĩ Richard vội vã mạo hiểm như vậy là vì hắn nhận được thông báo hủy hôn, trong lúc cãi vã đã lỡ ra tay giết hầu tước quá sớm, còn bị Sophia bắt gặp.
Hắn cố dùng lời ngon ngọt dỗ dành Sophia, ngăn cô ấy nói chuyện này cho người khác, biến cô ấy thành kẻ đồng phạm nhưng bất thành. Thấy Sophia một mực từ chối, còn đòi gọi kỵ sĩ tới bắt hắn, hắn đã đánh ngất cô ấy, rồi giam lỏng trong phòng.
Sophia không thể nhớ được những chuyện xảy ra sau đó do tác dụng của thuốc và ma thuật đen.
Những chuyện như thế, đối với cô ấy, có lẽ quên đi sẽ tốt hơn.
Để trở thành hầu tước kế nhiệm, Richard không từ thủ đoạn, dùng ma thuật đen ép buộc Sophia kết hôn với hắn.
Con người này quả là loại rác rưởi, nghìn năm trước và hiện tại đều không sai.
Dựa theo trí nhớ vụn vỡ, Sophia vẫn còn nhớ rõ được một vài chuyện.
Pháp sư đen tối dưới trướng Richard có hai người, một nam, một nữ.
Cả hai đều có mái tóc đen giống với Richard.
Có lẽ kẻ dùng khói ảo giác và ma thuật đen tạo cơ hội cho Richard bỏ trốn chính là gã pháp sư đen tối còn lại.
Tuy vậy, Richard và hai tên pháp sư của hắn cũng không thể dễ dàng kiểm soát tất cả người làm trong dinh thự hầu tước trong thời gian ngắn như vậy được.
Khi quản gia và kỵ sĩ trong phủ hầu tước bị lôi đi thẩm vấn, bọn họ đều thừa nhận đã bị Richard mua chuộc.
Cho tới khi bắt được Richard, tạm thời Sophia Westin sẽ được kỵ sĩ hoàng cung bảo vệ.
Trong cuốn tiểu thuyết "Tiểu thư và quái vật", có bốn người con gái gặp số phận bi thảm vì bị Richard lợi dụng.
Joanna, Camilla, Chelsea và Sophia Westin.
Ba người đầu tiên đã thoát khỏi tình tiết ban đầu, không có mối liên hệ nào với Richard, nhưng Sophia lại không thể tránh được ma trải của hắn.
Trước đây, Sophia từng cầu nguyện cho Blake mau chết đi.
Khi đó, cô ấy đã 17 tuổi rồi, hoàn toàn không phải một đứa nhỏ không hiểu chuyện.
Tôi không thể buộc bản thân bỏ qua cho cô ấy, nhưng mỗi khi nhớ tới cảnh cô ấy vẫn đang mặc váy cưới trắng tinh, nước mắt không ngừng chảy dài trên gò má, lại thấy thật thương tâm.
"Từ giờ trở đi, em đừng làm chuyện nguy hiểm gì nữa."
"Vâng."
Nghe được giọng nói trầm ấm đầy lo lắng của Blake, tôi khẽ quay qua phía anh, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
"Đừng tự trách nữa. Không phải lỗi của em."
Anh nắm tay tôi thật chặt. Hình như biểu cảm trên mặt đã tiết lộ hết suy nghĩ trong đầu tôi. Tôi ấy à, lại lo lắng rồi.
Tôi vội vã nặn ra một nụ cười lớn.
"Ta không thể tặng dâu tây cho hai người bọn họ rồi."
Xử lý xong tình huống ở đây, điều tra về cái chết của hầu tước cũng đã là chiều muộn. Hôn lễ của Ron đã kết thúc từ lâu.
"Chúng ta cùng nhau ăn hết vậy."
"Chúng ta sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì cả ngày ta sẽ chỉ ăn dâu tây thôi vậy."
"Ý kiến của em cũng hay đấy."
Blake vừa cười vừa tiến tới ngồi cạnh tôi.
Tôi khẽ tựa đầu vào vai anh.
"Ancia."
"Hứa với tôi, em sẽ không làm những chuyện nguy hiểm nữa."
Giọng Blake rất nhẹ, giống như tình nhân đang thủ thỉ bên tai nhưng lại ngữ khí lại vô cùng kiên quyết, không cho người ta từ chối.
Tôi đã không giữ lời hứa đứng phía sau để các kỵ sĩ bảo hộ.
"Tình huống không nguy hiểm như chàng nghĩ đâu. Ta thực sự năng lực mạnh hơn thị nữ kia rất nhiều a."
Dù năng lực của gã pháp sư đen tối còn lại chưa lộ diện có vẻ xuất sắc hơn một chút, nhưng so sánh với tôi a, vẫn còn kém xa lắm.
Tôi đây chính là pháp sư ánh sáng mạnh nhất từ nghìn năm trước nha.
Chuyện này còn phải nghi ngờ sao!
Blake bật cười hết sức vui vẻ.
"Này, ta đang nói sự thật. Ta chính là không có chuyện thua kém bọn họ, làm sao có thể có xảy ra chút nguy hiểm nào."
Tôi không hề có ý định khiến mọi người xung quanh lo lắng à nha.
"Tôi biết rồi. Em là sư phụ của tôi mà. Không chỉ xóa bỏ lời nguyền trên người tôi, còn dạy tôi pháp thuật."
Blake choàng tay sang ôm chặt hai vai tôi.
"Vậy nên em hãy tin tưởng tôi và nghỉ ngơi thật tốt. Tôi cũng rất mạnh đó."
Anh dùng giọng mềm mỏng, đầy quan tâm khuyên nhủ tôi nhưng tôi có thể hình dung được anh đã lo lắng như thế nào cả ngày hôm nay.
"Ta luôn tin chàng."
Tôi thực sự rất tin tưởng Blake.
"Lần sau, ta sẽ cẩn thận hơn nữa."
"Hứa với tôi đi."
"Được, ta hứa."
Tôi không muốn làm Blake lo lắng.
Hơn nữa, sau này cũng đâu còn tình huống nguy hiểm nào.
Một khi Richard bị bắt, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro