Chương 93

"Phải làm gì bây giờ? Chúng ta đang thiếu một cái lều."

"Đúng vậy."

"Còn không phải là vì có quý cô Rose ở đây sao?"

"Ah..."

Các kỵ sĩ nhìn về hướng tôi. Trước mặt tôi, họ luôn tỏ ra rất lịch sự, có lẽ là vì chuyện hai gã kỵ sĩ đã bị sa thải trước đó không lâu, nhưng tôi có thể nhìn ra được sự khó chịu trên mặt họ mỗi khi thấy tôi.

Tôi cúi thấp đầu và chỉnh lại mái tóc của mình. Mái tóc của tôi rất dài, đủ để che đi vết sẹo trên mặt nhưng tôi vẫn cẩn thận kiểm tra một lần nữa để chắc chắn rằng vết sẹo đã được che đi hoàn toàn. Đột nhiên có người nắm lấy tay tôi, giống như nói rằng tôi không cần phải cố che giấu thứ gì hết.

Chỉ có một người duy nhất sẽ đối xử với tôi như thế.

"Rose."

Blake mỉm cười nhìn tôi, trong khi anh hỏi các kỵ sĩ.

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Có một thiếu sót nhỏ, thưa thái tử điện hạ."

"Thiếu sót?"

"Chúng ta thiếu một chiếc lều. Thần sẽ cố tìm biện pháp, thưa điện hạ."

Các kỵ sĩ trẻ tuổi đều lộ rõ sự khó chịu khi nghe anh ta nói. Nếu điều chỉnh lượng người thì đồng nghĩa với việc số người ngủ chung trong một chiếc lều sẽ tăng lên. Nhờ có tôi, họ phải ở trong một không gian chật hẹp hơn nữa. Tất nhiên họ không thể tỏ ra thoải mái nổi.

"Không cần thiết. Rose sẽ ở cùng lều với ta."

"Gì ạ?"

Các kỵ sĩ và tôi đều ngơ ngác trước lời nói của Blake.

"Đi thôi, Rose."

Blake nhẹ nhàng ôm vai tôi kéo đi, không quan tâm tới suy nghĩ của những người khác.

***

Tôi bước vào gian lều của Blake.

Mới chỉ vài tiếng trước tôi còn phủ nhận thân phận của mình nhưng tôi thừa nhận mình không có dũng khí tổn thương Blake hoặc từ chối anh. Giống như lúc tôi đính hôn với Rakshul, thậm chí là lần đầu tiên tôi gặp Blake.

Dù tôi cố trấn an bản thân, nhưng vẫn không thể nào làm được. Tôi thực sự yêu anh rất nhiều.

"Lại đây."

Blake gọi tôi tới ngồi bên cạnh anh.

Tôi nghĩ chúng tôi không nên cùng nhau ngủ trong một cái lều. Thấy tôi vẫn không nhúc nhích, Blake cười xấu hổ.

"Có chuyện gì sao? Không phải tối qua chúng ta cũng đã ngủ cùng nhau sao?"

"!"

Này, sẽ như thế nào nếu như có ai đó vô tình nghe được lời nói của anh? Anh muốn ám chỉ cái gì chứ?

Cái sở thích nói mấy lời mờ ám của anh có vẻ vẫn y như vậy, không thể thay đổi được.

Đêm hôm qua rõ ràng tôi bị ngất, đâu có ý thức gì, cứ như vậy ngủ trên giường của Blake.Còn Blake bận rộn cả đêm vì bị Joanna gây sự. Vậy nên, rõ ràng chỉ có mình tôi ngủ trên giường.

Tôi không thể vặn lại Blake, vì tôi không thể nói được, chuyện này không tiện để giải thích.

Khi tôi đang nát óc nghĩ xem nên đáp lại như thế nào, Blake bật cười thích thú.

"Nghỉ ngơi một chút. Chiếc lều này to hơn những cái lều của kỵ sĩ thông thường, sẽ không quá khó chịu đâu."

Tôi đã nhận ra cái lều này to hơn so với những chiếc lều của kỵ sĩ từ lúc nhìn thấy nó khi nãy.

"Tôi sẽ ở đây trông chừng cho tới khi em ngủ, sau đó sẽ rời đi."

Tôi dừng lại, ngồi trên chiếc giường anh dắt tới. Blake khẽ vén tóc mai qua tai tôi và nắm chặt tay tôi.

"Tại sao cơ thể em lại yếu ớt như vậy?"

"Tôi không sao."

"Ý của em là gì? Em quá gầy rồi."

Blake nói như vậy nhưng tôi có thể thấy rõ ràng anh cũng đang rất mệt mỏi vì cả buổi tối hôm qua không ngủ, còn đi cả chặng đường dài trên xe ngựa. Tôi kéo tay Blake về hướng mình.

"Em muốn ngủ cùng với tôi sao?"

Tôi vỗ nhẹ vào vai anh.

"Có người từng nói với tôi rằng, đã là một cặp thì phải ngủ cùng với nhau."

"Chúng ta không phải cặp đôi!"

Blake cười khẽ. Tôi không thể nói rõ được những điều anh đang nghĩ là gì. Nhưng sau tất cả những chuyện này thì anh vẫn cứ nghĩ tôi là Ancia sao?

Tôi là người sắp phải ra đi đến nơi rồi, tôi không thể nào thừa nhận bản thân là Ancia được.

"Tôi thực sự không phải người ngài đang tìm, Thái tử điện hạ."

Anh có hiểu không vậy? Đáp lại thì anh chỉ nhìn tôi chăm chú.

"Không phải là tôi."

Tôi lặp lại một lần nữa cho đến khi anh hiểu. Sau đó, Blake chậm rãi mở miệng, cẩn thận nghiên cứu khuôn mặt tôi, đơn giản nói.

"Kể cả như vậy. Tôi sẽ không để em đi cho đến khi tôi biết được thân phận thực sự của em."

"..."

Tôi vội đứng dậy khỏi chiếc giường.

"Hãy ngủ ở đây đi."

"Còn em."

Tôi chỉ vào cái chăn mà các kỵ sĩ đem tới. Tôi không thể chiếm chiếc giường của anh được.

"Lại đây."

Tôi vừa chỉ vào cái chăn thì Blake đã kéo tôi lại phía chiếc giường, ấn tôi ngồi xuống.

"Đừng nghĩ linh tinh, ngoan ngoãn nghỉ ngơi thật tốt đi nào."

Anh đặt tôi nằm xuống giường và rời đi. Tôi vội nắm lấy tay anh.

"Đừng lo, tôi sẽ không đi đâu hết."

Blake khẽ vuốt tóc tôi. Đang xem tôi là một đứa trẻ sao? Tôi chỉ có thể nằm im mà không thể kháng nghị vì tôi không thể nói được.

Tôi là người có chút mâu thuẫn. Tôi thích chăm sóc cho Blake nhưng lại không thích mãi nhận sự săn sóc, giúp đỡ của anh.

Blake không chợp mắt cả đêm. Nếu tôi có thể lựa chọn, tôi muốn Blake được ngủ ngon.

Nhưng anh dứt khoát đặt tôi lên giường, đắp kín chăn cho tôi.

Sự ấm áp và thoải mái khiến tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào.

***

Cuộc sống của Blake vốn bị bao phủ bởi bóng tối bất tận.

Khi mới 5 tuổi, anh bắt đầu bị chọn là kẻ kế thừa lời nguyền của nữ thần, bị đưa ra khỏi cung điện thái tử ở hoàng cung và chuyển vào một tòa cung điện cũ khác, hàng ngày một mình chịu đựng sự tra tấn của lời nguyền.

Mỗi khi phải chịu đựng cơn đau đớn ấy, anh cố gắng tìm cha mình, nhưng thời gian dần trôi, hy vọng cha sẽ tới cứu mình của anh dần dần biến mất.

Anh đã nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ chết đi như vậy, trong cơn đau đớn khi những dấu vết của lời nguyền lan ra toàn bộ cơ thể.

Blake thường nhốt mình trong phòng đầy cô độc, không để tâm tới sự coi thường của những người hầu xung quanh.

Anh nghĩ rằng ngay cả người cha sinh ra mình còn bỏ rơi mình, sẽ chẳng có ai trên thế giới này chịu yêu thương một con quái vật như anh.

Thế nhưng vẫn có những người thực sự quan tâm tới anh.

"Thái tử điện hạ, hãy ra ngoài đi dạo một chút nhé. Thời tiết hôm nay rất đẹp."

Melisa, Hans, và Edon thường trò chuyện với anh, nhưng anh cảm thấy càng mệt hơn, họ có lẽ cũng khinh thường anh. Blake chỉ muốn ở một mình. Anh muốn yên lặng chết đi như vậy, một mình ở trong căn phòng tối, không có ai xung quanh chứng kiến.

Nhưng Edon rất kiên trì.

"Ngài chỉ ở trong phòng đọc sách thôi thì sẽ không thể xóa bỏ lời nguyền được đâu, thưa thái tử."

"Đi bộ không giúp xóa bỏ lời nguyền."

"Nhanh lên nào điện hạ, hãy ra ngoài một chút thôi! Hôm nay là ngày trăng tròn. Thực sự đẹp lắm đấy."

Cuối cùng Blake đã chịu ra khỏi phòng, chịu thua trước sự cố chấp liên tục của Edon. Những người hầu khác nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn một sinh vật mang bệnh truyền nhiễm, khiến cho Blake muốn quay trở lại phòng ngay lập tức. Nhưng Edon đã nhanh tay đem anh ra khỏi phòng, không thèm để ý tới chuyện gì.

"Mặt trăng rất đẹp đúng không thái tử điện hạ?"

"Ta không biết."

"Nào, ngài hãy ngắm cẩn thận chút."

"Ta muốn quay về phòng."

Anh chỉ muốn về phòng thật nhanh chóng. Anh ghét thế giới bên ngoài nhưng cũng e sợ nó. Anh chỉ muốn ở một mình.

Mặc kệ Edon, anh quay bước trở về phòng, cho đến khi nghe thấy những âm thanh ồn ào vọng tới.

"Cha, con xin lỗi! Con thực sự xin lỗi!"

Đó là thanh âm của một bé gái. Blake ngước nhìn hướng âm thanh phát ra. Bên cạnh lối vào cung điện Amoria, có một bé gái đang đứng. Dù đang là tối muộn, nhưng gương mặt cô bé như tỏa sáng dưới ánh trăng.

"Tại sao mày có thể hành động ngu xuẩn như vậy ở cung điện hoàng gia! Tao thậm chí đã phải bỏ tiền ra mua một chiếc váy đẹp cho mày mặc để thu hút ánh mắt của bá tước Cornwell. Vậy mà mày đã bỏ trốn!"

"Con xin lỗi! Con sẽ không làm như vậy nữa, thưa cha!"

"Thử lặp lại lần nữa xem, tao sẽ đuổi mày khỏi gia tộc! Ít nhất mày nên biết điều mà làm chuyện có ích cho gia tộc đi!"

Người đàn ông tát mạnh vào má cô bé. Cô bé run rẩy, ngã trên mặt đất, không thể chịu nổi sức lực mạnh mẽ của người đàn ông kia. Nhưng cô không hề kêu gào nửa tiếng, chỉ tiếp tục cầu xin tha thứ.

Tình huống này thật quen thuộc.

"Edon, hãy giúp đỡ cô bé ấy."

"Vâng, thưa thái tử."

Đó là lần đầu tiên Blake quan tâm tới một người khác. Edon khẽ cúi chào, che giấu sự ngạc nhiên trên mặt.

Gương mặt cô bé ấy vẫn cứ hiện lên trong đầu Blake những ngày sau đó.

Do đồng cảm chăng? Không, không phải đồng cảm! Anh giống với cô bé ấy.

Tên cô bé ấy là Ancia, là con gái lớn của bá tước Bellacian. Thật không may, sau khi mẹ qua đời, cha cô ấy tái hôn và sinh một đứa con khác, cô bé liền trở thành kẻ thừa thãi trong gia đình.

Bá tước Bellacian đang cố bán cô bé cho một quý tộc giàu có. Bá tước Cornwell, hắn có một gia sản khổng lồ. Thế nhưng ông ta là một kẻ lăng nhăng, tuổi tác cũng đã già. Vì vậy, Ancia đã bỏ chạy ngay lập tức sau khi gặp ông ta.

Cha cô bé muốn ép gả cô ấy cho một gã đàn ông tồi tệ như vậy, còn xuống tay đánh cô bé không nương tình.

Khi đang chịu sự tra tấn từ lời nguyền, Blake đã nhận được một lá thư từ cung điện hoàng gia.

Chuyện hôn nhân của Blake đã được quyết định. Đối tượng kết hôn của anh chính là Ancia Bellacian.

Làm sao...đức vua có thể biết được trong lòng anh đang nghĩ gì? Ai đã nói với ông ấy?

Không, không thể nào. Dù Edon kể với ông ấy về chuyện hôm đó, ông ấy cũng sẽ không vì mình mà hạ lệnh.

Đức vua đã bỏ rơi anh vì lời nguyền trên cơ thể anh.

Khi nghe tin về hôn lễ, Blake đã cảm thấy khá vui. Anh có thể cứu Ancia rồi.

Nhưng ngay sau đó, anh lại lo lắng. Ancia cũng sẽ nghĩ như vậy chứ? So sánh chuyện kết hôn với một con quái vật như anh và một gã giàu có lớn tuổi, cái nào tồi tệ hơn đây?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro