Chương 14
Trong màn đêm đặc quánh nơi ngoại thành Seoul, căn biệt thự bỏ hoang nằm im lìm như một xác chết bị thời gian lãng quên. Nhưng rồi, giữa tĩnh lặng ấy, một luồng sáng âm u bất ngờ bừng lên, như thể chính không gian đang rùng mình trước sự thức tỉnh của điều gì đó cổ xưa và nguy hiểm.
Yang Kate đứng giữa gian chính – dáng người thanh mảnh, khoác trên mình áo choàng đen dài chạm gót. Đôi mắt cô bình thản như mặt hồ mùa đông, nhưng sâu trong đáy mắt ấy, từng gợn sóng đang cuộn trào dữ dội. Một thứ sức mạnh lạ lùng... vừa thức giấc trong cô.
Cô cúi đầu, chậm rãi đưa tay đặt lên ngực trái. Đầu ngón tay chạm vào một điểm nóng rực – vết ấn đỏ máu đang âm ỉ hiện lên dưới lớp vải. Một ấn văn hình xoắn huyết, được tạo nên từ tinh huyết và ý niệm – chỉ có những ai mang trong mình dòng máu thuần khiết của Min gia mới có thể triệu hồi.
"Huyết Ấn Ký."
Tiếng thì thầm từ đôi môi cô vang lên, nhẹ như gió lướt qua ngưỡng cửa, nhưng mỗi âm tiết đều thấm sâu vào không gian, như đang đánh thức linh hồn của căn nhà đã ngủ yên hàng thập kỷ.
Đây không phải một loại võ học. Cũng không đơn thuần là ma thuật.
Nó là một di sản.
Một bí ấn.
Một bản khế ước máu giữa thế hệ và định mệnh.
Huyết ấn – thứ mở ra cánh cửa dẫn đến "Huyết Ảnh Pháp", chiêu thức tối thượng của Min gia – một bóng đen có thể thâm nhập mọi nơi, bóp nghẹt kẻ thù từ chính dòng máu chảy trong huyết quản họ. Cô từng thấy Yoongi sử dụng nó trong kiếp trước: chỉ một chiêu tung ra, mười ba sát thủ mạnh nhất đã gục xuống, không một tiếng kêu.
Và chính Yoongi – khi ấy là người mà cô nguyện chết vì – đã truyền lại cách dẫn khí và vận ấn.
Không phải để giết.
Mà là để giải mã vận mệnh.
"Ngươi sinh ra không phải để bị điều khiển.
Ngươi sinh ra là để điều khiển thế cục này."
Giọng anh khi ấy trầm thấp, khản đặc sau trận chiến, nhưng ánh mắt lại sáng đến đáng sợ – như nhìn thấy tương lai trong chính linh hồn cô.
Chiếc tai nghe trong tai cô khẽ rung.
– "Hệ thống mạng lưới phía Đông đã cài cắm xong, chị."
– "Tốt. Khóa toàn bộ tuyến vận chuyển khu G. Không được để Kang thị luồn vào."
– "Rõ."
Kate tháo tai nghe, quăng lên bàn đá phủ bụi. Cô ngồi xuống nền gạch lạnh lẽo, khoanh chân, mắt nhắm lại, để luồng khí từ huyết ấn thấm sâu vào từng huyệt mạch. Triệu hồi được Huyết Ấn là điều không dễ – nhất là với kẻ không sinh ra trong Min gia. Nhưng cô làm được. Bởi vì... cô đã chết rồi. Và được sống lại với thứ đổi lấy bằng linh hồn.
Tại Min thị, Seoul.
Yoongi trầm ngâm nhìn bản báo cáo Seokjin vừa đặt trước mặt. Một chuỗi vụ triệt hạ diễn ra trong đêm – mười ba trùm khu Đông bị tiêu diệt chỉ trong vòng mười phút. Không camera nào ghi lại, không nhân chứng, chỉ có vài lời đồn về một "bóng đen" di chuyển như quỷ ảnh.
Seokjin mở bản phác thảo dấu vết hiện trường: một biểu tượng xoắn huyết được vẽ trên tường bằng máu.
"Là Huyết Ấn," anh xác nhận. "Giống hệt cách anh từng dùng năm năm trước ở cảng Busan."
Yoongi nheo mắt. Giọng anh khẽ trầm xuống.
"Không ai ngoài tôi và ông nội biết cách thi triển nó."
Seokjin đưa thêm một hồ sơ mỏng, nhưng nét mặt anh thì nặng như chì.
"Người chỉ huy vụ này... theo gián điệp của chúng ta... là Yang Kate."
Yoongi ngẩng đầu. Một thoáng yên lặng phủ xuống giữa hai người. Rồi ánh mắt anh dần tối lại – sâu như vực, lạnh như thép.
"Cô ta không phải người bình thường." – Seokjin nói. "Nếu thực sự thi triển được Huyết Ảnh Pháp... thì hoặc cô ta là người mang dòng máu Min, hoặc..."
Yoongi ngắt lời, giọng khàn khàn như rút ra từ vực sâu của ký ức:
"Không có ai được phép học ấn pháp ấy... Tôi chưa từng truyền."
Seokjin nhìn anh, rồi nhẹ nhàng đặt thêm một tập hồ sơ khác lên bàn.
"Vậy thì... có lẽ không phải ai đó dám dùng. Mà là... người ấy biết cách dùng."
Yoongi nhìn cái tên trên bìa hồ sơ. Một nhịp đập chệch khỏi lồng ngực.
"Yang Kate."
Anh hạ tầm mắt, giọng trầm tĩnh nhưng sắc như nhát dao:
"Tra kỹ quá khứ của cô ta. Từng bước chân. Từng năm tháng. Không để sót một vết."
"Anh nghi cô ta là ai?" – Seokjin hỏi.
Yoongi không trả lời ngay.
Anh chỉ khẽ nghiêng người về phía ánh đèn, đôi môi mím nhẹ thành một đường mỏng.
Một nụ cười nhạt.
Một lời thì thầm lạnh như sương đêm:
"Tôi không nghi ngờ."
"Tôi chỉ muốn biết vì sao một người không thuộc Min gia...
...lại mang theo ánh mắt từng nhìn tôi như thể đã chết vì tôi một lần rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro