Ngoại truyện: Nếu có kiếp sau...
"Nếu có một kiếp sau... em ước mình được gặp lại anh —
không với tư cách kẻ đứng giữa quyền lực và bóng tối,
mà là một người con gái, biết mỉm cười và được yêu."
— Trích nhật ký Ami.
Paris — Mười năm sau
Trên tầng cao nhất của một quán cà phê cũ kỹ nép mình giữa lòng Montmartre, nơi mùi espresso quyện cùng hương hoa oải hương đầu xuân, một người phụ nữ tóc đen búi hờ đang cúi đầu ký những tờ hợp đồng bằng tiếng Pháp. Ánh sáng trượt qua đôi mắt đã thôi long lanh nhưng chưa từng tắt lửa — đôi mắt của một người đã sống sót qua chiến tranh, máu, phản bội và cái chết.
Tấm biển trên tường: "Yang Thị – Paris Branch."
Người phụ nữ ấy là Jung Ami.
Cô đã dành mười năm xây lại cuộc đời từ đống tro tàn, một mình nuôi lớn đứa con mang họ Min, chưa từng hé lộ nửa lời về người đàn ông đã vĩnh viễn ra đi dưới tầng hầm Gyeonggi năm ấy. Cũng không ai biết — mỗi tối trước khi ngủ, cô đều viết thư cho một người không thể hồi âm.
Bỗng, cửa mở ra.
Thư ký bước đến, giọng dè dặt:
"Tiểu thư Ami, có một đối tác vừa đến. Anh ấy nói là đại diện từ Min Thị. Tên... Min Yoongi."
Cây bút rơi khỏi tay Ami.
Cô quay đầu lại.
Ngoài cửa kính, ánh nắng xuyên qua khung cửa, rọi lên dáng người đàn ông đang tiến đến. Áo sơ mi trắng, gương mặt gầy nhưng không hốc hác — và đôi mắt ấy... Đôi mắt từng nhìn cô lần cuối giữa làn khói bom, giờ đang đứng đó, nguyên vẹn, nhìn cô như chưa từng chia xa.
"Xin chào," anh nói, giọng trầm và quen thuộc như khúc dương cầm cũ. "Tôi là Min Yoongi."
Ami không thốt nên lời.
Cô ngỡ mình đang mơ. Nhưng là một giấc mơ có hương thơm, có nhịp tim và cả... nước mắt.
Yoongi nhìn cô, ánh mắt khẽ run như người vừa tìm lại một mảnh linh hồn đã lạc mất từ kiếp trước.
"Tôi không biết tại sao," anh mỉm cười, "nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô... tôi có cảm giác mình đã từng chết vì cô."
Ami bật cười — một nụ cười rơi nước mắt.
Cô không cần hỏi vì sao anh ở đây. Cũng không cần biết tại sao thế giới lại cho họ thêm một cơ hội. Chỉ biết... người đứng trước mặt cô chính là phần duy nhất chưa bao giờ lành lại trong trái tim cô. Và giờ, nó được chắp vá bằng chính sự hiện diện của anh.
Ngoại ô Paris — một buổi chiều tím biếc
Cánh đồng lavender lặng lẽ rung lên theo làn gió.
Ami nằm gối đầu trên vai Yoongi, tay đan vào tay anh. Không ai nói gì trong một lúc rất lâu — bởi mọi từ ngữ đều trở nên vụn vỡ khi đối diện với thứ gọi là "định mệnh".
"Anh tin vào kiếp trước, Yoongi?" — cô hỏi.
"Trước đây không," anh thì thầm. "Nhưng giờ thì có.
Bởi nếu không... làm sao anh có thể quay lại bên em, sau tất cả?"
Cô rơi nước mắt. Nhưng lần này, là giọt nước mắt của một kẻ đã chạm tới bình yên.
Tấm ảnh đặt đầu giường Ami
Cô và Yoongi mặc đồ cưới đơn giản. Cô cười, anh nghiêng đầu nhìn cô như một thói quen. Không còn máu. Không còn danh phận. Chỉ còn tình yêu — vẹn nguyên.
Dưới ảnh, dòng chữ nhỏ viết bằng tiếng Pháp:
"Dans un autre univers, je me suis suicidée pour toi.
Mais dans ce monde, je vis... pour toi."
(Trong một vũ trụ khác, em đã chết vì anh.
Nhưng ở thế giới này, em sống... vì anh.)
Một đêm trăng non – ban công nhỏ hướng ra sông Seine
Ami đứng tựa lan can, tóc bay trong gió, tay ôm chặt chiếc khăn len Yoongi quàng cho cô.
"Em ngắm hoàng hôn một mình à?" — giọng anh vang lên phía sau, khàn khàn và ấm áp như ngày nào.
Ami dựa vào vòng tay anh, mỉm cười.
"Em vẫn nhớ cái ngày cuối cùng... anh nằm trong tay em, máu đầy tay em. Em đã nghĩ, nếu có kiếp sau... em sẽ không để mất anh thêm một lần nào nữa."
Yoongi siết chặt cô.
"Và em đã giữ lời," anh thì thầm. "Cảm ơn em vì đã quay lại. Vì đã sống thay cả phần của anh. Vì đã không gục ngã khi cả thế giới quay lưng."
Cô ngước nhìn anh.
"Yoongi à... anh có hối hận không? Vì chọn em?"
Anh lặng một nhịp, rồi chạm tay lên má cô.
"Chưa từng.
Dù ở kiếp nào, anh vẫn sẽ chọn em. Dù phải chết một lần nữa... anh vẫn sẽ bảo vệ em."
Một khoảng lặng trôi qua.
"Chúng ta sẽ sống yên bình chứ?"
"Không ai biết trước được tương lai. Nhưng... nếu một ngày mọi thứ sụp đổ, anh sẽ lại nắm tay em bước qua. Một lần, rồi một lần nữa."
Trên đầu trang cuối cùng trong nhật ký Ami – được đóng khung đặt trong bảo tàng tư nhân của cô tại Paris:
"Nếu có một kiếp sau, xin đừng để em là nữ vương, cũng đừng bắt anh làm vị tướng dũng cảm.
Chỉ cần em là một cô gái bình thường... yêu một chàng trai bình thường.
Và sống... đến hết đời."
Một chiều cuối hạ – ngoài hiên nhà ven sông Marne, ngoại ô Paris
Nắng trải vàng lên sân cỏ xanh rì. Trong khu vườn nhỏ phủ đầy oải hương và cúc dại, tiếng cười trẻ con vang lên trong vắt như chuông gió. Cậu bé chừng năm tuổi, đôi mắt sáng mang đường nét giống hệt Ami, đang chạy lăng xăng quanh những chậu hoa, tay cầm quả bóng vải.
"Appa! Ném lại cho con!" – thằng bé hét lên bằng tiếng Hàn, đôi chân nhỏ nhắn giẫm lên thảm cỏ còn ướt sương.
Yoongi ngồi dựa vào ghế gỗ dưới tán cây anh đào, áo sơ mi trắng xắn tay, đôi chân dài gác hờ lên lan can, trên môi là nụ cười rất nhẹ. Tay anh cầm quả bóng và nhắm thẳng về phía cậu bé, cố tình làm động tác "lừa" rồi ném nhẹ.
Cậu con trai bật cười khanh khách, đón trượt nhưng vẫn nhào tới ôm bóng như vừa giành cúp vô địch.
Ami đứng ở cửa, tay lau chiếc cốc nhỏ, ánh mắt dịu dàng như đang ngắm một giấc mơ chậm rãi hóa thật.
"Em biết không?" – Yoongi quay sang Ami, khi đứa bé bận ôm chân chú mèo trong góc vườn. "Anh từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có cơ hội này."
Ami bước đến bên anh, tựa đầu vào vai.
"Anh đã chết một lần vì bảo vệ con." – cô khẽ thì thầm. "Nên em tin ông trời đã trả lại cho anh điều xứng đáng."
Yoongi vòng tay ôm lấy eo cô, siết nhẹ. Mắt anh dõi theo bóng dáng bé con đang chơi, từng chút một, như ghi khắc mọi khoảnh khắc nhỏ bé ấy vào trái tim.
"Con có biết," Yoongi gọi với ra, "trước khi con đến, ba con là một tên tội phạm khét tiếng không ai dám lại gần không?"
Thằng bé ngẩng lên, nheo mắt.
"Mama nói ba là anh hùng mà!"
Ami bật cười. Yoongi giả vờ nhăn mặt.
"Vậy à? Em kể gì với con vậy?"
"Em chỉ kể sự thật... của em." – Cô đáp, tay luồn vào mái tóc đã bắt đầu có vài sợi bạc lẫn giữa màu đen tuyền.
Yoongi không nói gì, chỉ mỉm cười.
Trong mắt anh, không còn bóng tối. Không còn súng đạn. Không còn máu tanh của phản bội.
Chỉ còn lại một buổi chiều yên ả, mùi nắng vương trên tóc người phụ nữ anh yêu, và tiếng cười con trẻ – vang lên như khúc ca hồi sinh sau cùng của một đời đã từng lạc lối.
Mỗi đêm, sau khi con ngủ, Yoongi thường ngồi bên cửa sổ, ánh đèn vàng hắt lên những dòng chữ chưa từng gửi đi:
"Ami... con giống em nhiều quá. Mỗi lần nó cười, anh như được nhìn thấy em thêm một lần, khi chưa bị tổn thương.
Anh từng nghĩ anh chết là để em sống. Nhưng bây giờ anh sống... là để con có thể bước đi trên con đường không còn bóng tối."
Ngày con trai biết chạy xe đạp, Yoongi đứng dưới nắng, hai tay che mắt vì nước. Đó là lần đầu tiên anh bật khóc không vì mất mát – mà vì một điều gì đó đã được giữ lại.
Một điều gì đó... mà anh từng đánh đổi cả sinh mạng để gìn giữ.
Và khi đêm buông, Yoongi thường ôm con ngủ, thì thầm:
"Dù ở kiếp nào, con vẫn là phép màu duy nhất mà ba và mẹ từng để lại cho nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro