Chương 1: Cái chết của một kẻ ngốc
*“Em yêu anh, đến cả linh hồn cũng không giữ nổi cho mình…”*
Trời đêm không một vì sao. Mưa rơi lất phất, hòa cùng mùi máu tanh nồng nặc đang lan dần trong không khí.
Trong một con hẻm khuất ánh đèn, **Trịnh Nhã Lam** nằm bất động giữa vũng máu, ánh mắt mở to, đờ đẫn như không thể tin vào những gì vừa xảy ra.
Cô đau đớn. Không chỉ vì vết thương đang rỉ máu từng giọt, mà bởi sự phản bội đến từ hai con người cô tin tưởng nhất cuộc đời mình.
Phía trước cô, một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng như tượng đá – **Phó Thiên Dạ**, người từng là cả thế giới của cô, đang đứng khoanh tay nhìn xuống.
Bên cạnh hắn, một người phụ nữ kiêu sa, nụ cười nhếch mép như dao cạo – **Diệp Hân Vy**, người bạn thân gắn bó với cô suốt 10 năm qua, đang cười thỏa mãn như thể vừa loại bỏ được một cái gai trong mắt.
> “Thật buồn cười… cô nghĩ mình là thiên kim nhà họ Trịnh thì có thể làm gì cơ chứ? Cô chỉ là một quân cờ ngu ngốc thôi.” – Diệp Hân Vy châm chọc, giày cao gót giẫm mạnh lên tay cô.
Nhã Lam rên khẽ. Cô muốn vùng dậy, muốn gào lên, muốn hỏi họ vì sao. Nhưng cổ họng khô khốc, lời nói nghẹn lại nơi đầu lưỡi.
> “Cô yêu tôi?” – Phó Thiên Dạ cười khẩy. “Tôi chưa từng yêu cô. Chẳng qua cô tiện, ngoan ngoãn, dễ điều khiển. Nhưng đến lúc rồi… cô không còn giá trị lợi dụng nữa.”
Trái tim cô như bị xé toạc lần hai. Cô nhớ rất rõ, ngày cô gặp anh là lúc 20 tuổi – một tiểu thư yếu đuối vừa mất cha, mất mẹ trong một vụ tai nạn nghi ngờ có bàn tay thương trường. Anh là người xuất hiện đầu tiên, dang tay ôm lấy cô trong lúc hoảng loạn nhất.
Cô đã yêu anh, không toan tính, không giữ lại gì. Cô từ chối mọi lời mai mối, mọi cơ hội tái giá hào môn – chỉ để được ở bên người đàn ông ấy, một cách toàn tâm toàn ý.
Thế mà... đây là kết cục của cô sao?
> “Tại sao…” – Cô bật ra hai tiếng, yếu ớt như hơi thở cuối cùng.
Phó Thiên Dạ cúi người, kề sát tai cô, giọng lạnh đến rợn người.
> “Vì cô ngu. Nên phải chết.”
Một cú đá mạnh khiến cô văng sang một bên, đầu đập vào vách tường, máu chảy ròng ròng từ thái dương xuống cổ.
Đôi mắt cô dần mờ đi. Trong làn nước mắt và máu, hình ảnh của Phó Thiên Dạ cùng Diệp Hân Vy rời đi, không hề quay đầu lại, cứ thế nhạt dần… biến mất.
> *Hóa ra… tình yêu chân thành lại có thể trở thành nhát dao chí mạng như vậy...*
Một tiếng sét vang lên. Cơn mưa nặng hạt hơn. Nhưng với Nhã Lam, mọi âm thanh dần tắt.
Bóng tối nuốt chửng lấy cô.
**Bốn giờ sáng.**
Trịnh Nhã Lam mở choàng mắt. Tim đập liên hồi như vừa trải qua một cơn ác mộng.
Nhưng rồi cô khựng lại.
Mắt cô quét nhanh khắp căn phòng… màu sơn tường này, chiếc đồng hồ cổ kia, cả lọ hoa lan trên bàn trang điểm… tất cả đều quen thuộc đến mức ám ảnh.
Cô đưa tay lên sờ gương mặt mình – không có vết máu. Mái tóc vẫn dài, đen mượt, chưa từng bị Diệp Hân Vy đốt trong buổi đấu giá năm ấy. Cô nhìn xuống đôi tay… không có vết đâm, không có thương tích.
> “Đây là... năm 2022?!” – Cô gần như hét lên.
Cô lao đến bàn, mở điện thoại. Ngày… 12 tháng 7 năm 2022.
Cô đã sống lại. Ba năm trước cái chết của mình.
Trái tim cô đập rộn lên, nhưng lần này không phải vì đau đớn, mà là... **phẫn nộ và quyết tâm**.
> “Ông trời để tôi sống lại… vậy thì, lần này tôi sẽ không ngu nữa.”
Cô đứng trước gương, ánh mắt không còn non nớt. Không còn là Trịnh Nhã Lam yếu đuối ngày nào. Cô đã chết một lần – và giờ, người sống lại sẽ là **ác mộng của kẻ thù.**
**Mười giờ sáng.**
Tại phòng họp ban giám đốc công ty **Tập đoàn Trịnh Thị**, các cổ đông đang bàn tán về việc ai sẽ kế nhiệm vị trí chủ tịch trong thời gian tới.
Cửa bật mở.
Tất cả sững sờ khi thấy Trịnh Nhã Lam bước vào – váy đen ôm sát, mái tóc búi cao, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
> “Tôi là người kế nhiệm hợp pháp. Kể từ hôm nay, ai không phục... có thể rời đi.”
Không ai dám lên tiếng. Cô gái trước mặt không còn là tiểu thư yếu đuối nữa – mà là một nữ nhân đã từ địa ngục bò về, mang theo sự tàn nhẫn và khôn ngoan được trả giá bằng máu.
Cô quay sang thư ký.
> “Chuẩn bị kế hoạch thu mua Tập đoàn Ánh Dương. Càng nhanh càng tốt.”
Thư ký sững người:
> “Đó là công ty của tiểu thư Diệp Hân Vy – bạn thân của cô…”
Cô bật cười, lạnh như băng.
> “Tôi không có loại bạn thân nào đâm sau lưng mình cả.”
Trong một tòa nhà khác, **Phó Thiên Dạ** đang ngồi trong văn phòng cao cấp của Tập đoàn Phó Thị.
Bàn tay anh thoáng khựng lại khi đọc đến cái tên hiện lên trong hồ sơ đấu giá sáng nay.
> “Trịnh Nhã Lam…?”
Lồng ngực anh chấn động. Một cảm giác quen thuộc – như thể có ai đó từ quá khứ đang quay về… để đòi nợ.
**Trò chơi… bắt đầu.**
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro