Chương 2: Màn Trả Thù Khai Mở
Một buổi sáng nắng nhẹ, ánh sáng chiếu rọi qua tấm rèm cửa trắng muốt, phủ lên căn phòng mùi gỗ sồi và hương oải hương dịu dàng. Nhưng bên trong Trịnh Nhã Lam, chẳng có chút yên bình nào.
Cô ngồi trước bàn làm việc, chăm chú nhìn bản sơ đồ mối quan hệ các công ty con của **Phó Thị** và **Ánh Dương Group** – hai kẻ chủ mưu giết cô ở kiếp trước.
Từng dòng dữ liệu, từng cái tên trên bảng phân tích khiến cô lạnh sống lưng. Rất nhiều chuyện năm xưa cô từng ngây thơ bỏ qua, giờ đây mới thấy: từng bước cô đi đều được sắp đặt như quân cờ trên bàn cờ khổng lồ.
> “Bắt đầu từ đâu?” – Cô thì thầm.
Bàn tay thon dài đặt lên hình ảnh một người đàn ông trung niên – **Giám đốc Tài chính Ánh Dương**. Kẻ này từng bị lộ tham ô năm 2024, và chính Diệp Hân Vy đã dùng scandal đó để loại ông ta, giành quyền điều hành hoàn toàn.
> “Nếu tôi khiến scandal đó nổ ra… sớm ba năm thì sao nhỉ?”
Cô mỉm cười, đôi môi đỏ nhếch lên lạnh lùng.
---
**Chiều cùng ngày.**
Nhã Lam ngồi trong chiếc Bentley màu trắng ngọc, đậu trước quán cà phê cổ điển ở trung tâm thành phố. Đối diện cô là **Lâm Duy Khánh** – luật sư riêng và cũng là người bạn duy nhất cô tin tưởng sau khi sống lại.
> “Cô chắc chắn muốn dùng tài khoản ẩn danh để rò rỉ hồ sơ kế toán Ánh Dương lên báo?” – Anh cau mày.
> “Phải. Nhưng chưa đủ.” – Nhã Lam đáp. “Tôi muốn báo chí không chỉ nghi ngờ. Tôi muốn cơ quan chức năng phải vào cuộc.”
> “Cô định dấn thân vào cuộc chiến này ngay lập tức?” – Duy Khánh hỏi nhỏ, như lo lắng cho cô.
Nhã Lam nhìn anh, ánh mắt điềm tĩnh:
> “Tôi đã chết một lần, Khánh. Tôi không còn sợ gì nữa.”
Duy Khánh im lặng. Anh hiểu. Người phụ nữ ngồi trước mặt anh không còn là tiểu thư ngây thơ của Trịnh gia nữa. Cô là một con rắn – thông minh, kiên nhẫn, và đầy nọc độc.
---
**Một tuần sau.**
Toàn bộ giới truyền thông tài chính nổ tung khi báo chí đăng tải hồ sơ rò rỉ về **việc Ánh Dương Group lập quỹ đen**, trốn thuế và rửa tiền thông qua công ty con nước ngoài.
Trên mạng xã hội, tên **Diệp Hân Vy** bị kéo vào hàng trăm bài viết phân tích, công kích, đồn đoán. Giá cổ phiếu của Ánh Dương giảm mạnh trong 24 giờ, mất gần 30% giá trị thị trường.
Trong phòng họp khẩn cấp của Ánh Dương, Hân Vy ném tập tài liệu vào mặt trợ lý.
> “Tìm cho tôi ai đứng sau vụ rò rỉ này! Và xử lý truyền thông ngay lập tức!”
Trợ lý mặt mày tái mét:
> “Vâng, thưa tổng giám đốc. Nhưng… chuyện này có vẻ được chuẩn bị kỹ lắm rồi.”
---
**Tại một nơi khác, trong tòa nhà chọc trời của Phó Thị.**
Phó Thiên Dạ ngồi trong văn phòng tầng cao nhất, tay xoay cây bút bạc, ánh mắt chăm chú nhìn bản tin thời sự phát sóng trực tiếp.
Khi thấy gương mặt hoảng loạn của Diệp Hân Vy trên truyền hình, anh hơi nheo mắt.
> “Một công kích trực diện? Ai đủ bản lĩnh?” – Anh lẩm bẩm.
Trợ lý bước vào, nhẹ giọng báo cáo:
> “Chúng tôi đã điều tra. Có một nhóm đầu tư ẩn danh mua lại 5% cổ phần công ty Hòa Khang – đối tác phụ của Ánh Dương. Và người đại diện hợp pháp của nhóm đó… là Trịnh Nhã Lam.”
Cái tên vừa thốt ra khiến không khí trong phòng như đông cứng.
Phó Thiên Dạ ngẩng đầu. Trong đầu anh hiện lên gương mặt trắng bệch nhuốm máu của cô gái ba năm trước – gương mặt từng khiến anh lạnh lùng quay đi không một lần hối tiếc.
> “Cô ta trở lại rồi sao?” – Anh thầm nghĩ.
Nhưng ánh mắt cô trong buổi đấu giá từ thiện mới đây… lại hoàn toàn khác. Lạnh lùng. Quyết đoán. Không có chút cảm xúc nào. Như thể anh chỉ là một người xa lạ.
> “Cô nghĩ cô có thể chơi lại tôi, Nhã Lam?” – Anh nhếch môi. “Càng thú vị.”
---
**Tối hôm đó.**
Tại biệt thự Trịnh gia, Nhã Lam ngồi lặng lẽ trước cây đàn piano. Đôi tay lướt trên phím đàn, âm thanh vang lên réo rắt, mạnh mẽ, như tiếng gào thét bị kìm nén suốt ba năm dài.
Bản nhạc kết thúc. Cô ngẩng đầu, đôi mắt như lửa cháy âm ỉ.
> “Phó Thiên Dạ, Diệp Hân Vy. Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi.”
> “Nhưng lần này... quân cờ là tôi sắp đặt.”
---
**Hôm sau – một lời mời bất ngờ được gửi đến hòm thư của Nhã Lam:**
> *"Mời cô Trịnh Nhã Lam tham gia bữa tiệc kỷ niệm 10 năm thành lập của Phó Thị. Chủ trì: Phó Thiên Dạ."*
Nhã Lam nhếch môi. Tay cô siết nhẹ tờ thư mời.
> “Gặp nhau sớm vậy sao?”
Cô rút điện thoại, gọi Duy Khánh:
> “Chuẩn bị cho tôi một bộ váy đỏ. Lần này, tôi muốn anh ta nhớ kỹ: người mà hắn đã đạp xuống địa ngục… đã quay về. Và tôi sẽ là cơn ác mộng cuối cùng của hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro