Chương 3: Dưới Ánh Đèn, Mặt Nạ Rơi Xuống
Ánh đèn thủy tinh lấp lánh phản chiếu khắp đại sảnh khách sạn 5 sao giữa trung tâm thành phố. Những quý ông quý bà trong trang phục sang trọng tụ hội, nâng ly champagne, miệng cười giả lả nhưng ánh mắt lại liên tục liếc về phía trung tâm.
Tại đó, **Phó Thiên Dạ**, tổng giám đốc Phó Thị – người đàn ông mà mọi tin đồn đều xoay quanh – đang trò chuyện nhẹ nhàng với vài nhà đầu tư Hàn Quốc.
Cao lớn, uy nghiêm, ánh mắt sắc lạnh ẩn sau đôi tròng kính bạc, hắn là trung tâm của vũ trụ trong không gian ấy.
Cho đến khi **cánh cửa chính mở ra**.
Mọi âm thanh như khựng lại.
Một người phụ nữ bước vào – **Trịnh Nhã Lam**, trong bộ váy dạ hội đỏ sẫm ôm sát, tà dài lướt nhẹ trên sàn như dòng nhung huyết dụ. Mái tóc búi cao để lộ chiếc cổ ngọc ngà, đôi vai trần kiêu hãnh. Ánh mắt cô như ngọc lạnh, vô cảm, không chút dao động.
Không ai ngờ, người phụ nữ từng bị loại khỏi giới kinh doanh cách đây ba năm… lại có thể trở về với thần thái đáng gờm như thế.
Cô bước từng bước chậm rãi vào đại sảnh, như thể không khí đang bị xé toạc bởi khí thế lạnh lùng toát ra từ mỗi cái chớp mắt.
Và rồi – ánh mắt của cô và **Phó Thiên Dạ** chạm nhau.
Không có ngạc nhiên.
Không có giật mình.
Chỉ là một cái nhìn sâu thẳm, lạnh hơn gió đông và sắc hơn lưỡi dao.
---
> “Trịnh tiểu thư, lâu rồi không gặp.” – Phó Thiên Dạ mở lời, giọng trầm thấp pha chút khinh miệt quen thuộc.
> “Vậy sao?” – Nhã Lam mỉm cười, mắt khẽ nheo lại. “Tôi còn tưởng anh đã sớm quên tôi rồi.”
> “Người như cô… dù muốn quên cũng khó.” – Hắn nhếch môi, cầm ly rượu đưa lên môi.
> “Đáng tiếc, tôi lại rất dễ quên người. Nhất là loại… từng đạp tôi xuống địa ngục.” – Câu nói nhẹ như gió, nhưng ai nấy xung quanh đều nghe rõ từng chữ.
Không khí trở nên ngột ngạt.
Phó Thiên Dạ đặt ly xuống bàn bên cạnh, tiến sát đến một bước. Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài mươi centimet, hơi thở gần như chạm nhau.
> “Cô thay đổi thật rồi. Trịnh Nhã Lam của ngày xưa đâu rồi?”
> “Chết rồi.” – Cô đáp dứt khoát. “Anh giết mà. Hay đã quên?”
Phó Thiên Dạ khựng lại trong một giây – và chỉ một giây đó, cô bắt được **tia dao động** trong ánh mắt hắn.
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, nhấn mạnh:
> “Tôi trở lại không phải để tha thứ. Mà là để… kết thúc ván cờ còn dang dở.”
---
Tiếng vỗ tay vang lên từ bên cạnh. Một người đàn ông bước ra – **Trình Hạo Vũ**, chủ tịch của tập đoàn Vĩnh Hưng, và cũng là đối tác mới nổi đang gây chú ý trong ngành bất động sản.
> “Một màn chào hỏi căng thẳng đấy. Nhưng tôi đến đây là để nhảy với người đẹp, không phải nghe đàm thoại thương trường.”
Anh cúi đầu lịch thiệp:
> “Tiểu thư Nhã Lam, cho tôi vinh hạnh được mời cô một điệu?”
Nhã Lam nhìn hắn một giây. Rồi quay sang Phó Thiên Dạ:
> “Nếu anh không phiền.”
Phó Thiên Dạ không nói gì. Chỉ siết chặt ly rượu trong tay đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
---
Bản nhạc Waltz vang lên.
Trên sàn nhảy, Trịnh Nhã Lam lướt đi như một cơn gió đỏ thẫm, nhẹ nhàng và quyến rũ chết người. Cô xoay tròn trong vòng tay Trình Hạo Vũ, cười nhẹ, đôi mắt như đang châm chọc ai đó từ phía xa.
Phó Thiên Dạ đứng bất động giữa đám đông. Ly rượu trong tay hắn đã cạn từ lúc nào, ánh mắt vẫn dõi theo từng chuyển động của cô.
Trong lòng hắn là gì? Ghen? Thù hận? Hay là thứ gì sâu hơn, nguy hiểm hơn cả hối tiếc?
---
**Cuối buổi tiệc.**
Nhã Lam đứng bên lan can sân thượng, nhìn ánh đèn thành phố phản chiếu trong ly champagne.
> “Một lần nữa… tôi lại nhìn thấy anh ghen.” – Giọng cô nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe.
> “Nhưng lần này, tôi sẽ không mềm lòng.”
Tiếng bước chân phía sau khiến cô quay lại.
Phó Thiên Dạ đứng đó. Lặng lẽ. Không còn vẻ kiêu ngạo ban nãy.
> “Tôi muốn biết… tại sao?” – Hắn hỏi.
> “Tại sao gì?”
> “Tại sao cô lại chọn quay về? Và chọn tấn công từ Ánh Dương?” – Giọng hắn trầm, không hẳn giận dữ, mà… như đang tìm câu trả lời trong vô vọng.
Cô nhìn hắn một lúc.
> “Vì tôi muốn các người… trả lại những gì đã lấy của tôi. Danh dự. Tình yêu. Gia đình. Mạng sống.”
> “Chuyện đã qua rồi. Cô sống lại vì trả thù?” – Hắn tiến thêm một bước.
> “Không.” – Nhã Lam ngắt lời. “Tôi sống lại để khiến anh sống không bằng chết.”
Đôi mắt cô bừng lên ánh sáng tàn độc mà trước đây hắn chưa từng thấy. Lần đầu tiên… hắn cảm thấy **sợ**.
---
Cô quay đi, bước thẳng về phía thang máy.
Bóng lưng ấy – cô đơn, lạnh lẽo nhưng kiêu hãnh đến tận cùng.
Và hắn… đứng đó, giữa màn đêm mênh mông, lòng rối loạn hơn bao giờ hết.
> *“Trịnh Nhã Lam… cô thật sự không còn là của ta nữa sao?”*
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro