Chương 34: Dò Xét Nhà Tổ ( 7 )
Dụ Ngôn chỉ nhìn thấy một mảnh bóng đen xẹt qua trước mắt, vài giây sau, cả người vững vàng đáp xuống đất. Dụ Ngôn tò mò nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía toàn là bóng đen, cái gì cũng không thấy, nhưng phía trước có một vệt ánh sáng. Dụ Ngôn theo bản năng đi về phía ánh sáng ấy.
Đến gần ánh sáng, nàng nhìn thấy rất nhiều quỷ hồn đang đứng xếp hàng. Dụ Ngôn nhíu mày, từ trong hàng có người bước ra đi thẳng về trước. Những quỷ hồn khác thấy thế cũng không để ý đến, chỉ là mơ màng đi theo hàng ngũ, bước đi như cái máy.
Dụ Ngôn yên lặng đọc thầm trong đầu Tĩnh Tâm chú, đi về phía trước. Đi tới trước thấy một cây cầu, không thấy bờ. Một người phụ nữ trung niên cầm cái muỗng canh, nhìn Dụ Ngôn, ánh mắt sáng lên, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Cô gái, lần đầu đến đường Hoàng Tuyền sao? Đã đến cửa đầu thai rồi, chỉ cần bước thêm vài bước, thì cô có thể đi đầu thai luôn đấy."
Dụ Ngôn biến sắc, trong lòng hơi sợ. Người phụ nữ cầm cái muỗng canh trước mắt, đầu đã điểm bạc, khuôn mặt cũng có chút nếp nhăn, nhưng có thể nhìn ra, lúc trẻ nhất định là một người đẹp. Thêm cái khí chất tao nhã, nhất định xuất thân từ danh môn.
Dụ Ngôn ôm tay cung kính nói: "Khu Ma tộc Dụ gia, hậu nhân Dụ Ngôn hân hạnh bái kiến Mạnh Bà."
"Ha ha, trước đây ta luôn thích những cô bé lễ phép. Cô xuống đây làm gì?" - Mạnh Bà là người canh cửa, có vài người phía dưới chờ không được, bọn họ chưa kịp lên tiếng thì Mạnh Bà đã liếc xéo. Cả đám nhìn thấy lập tức sợ hãi, liền vâng lời, rụt cổ. Chỉ sợ, được Mạnh Bà "quan tâm".
"Thưa Mạnh Bà, Tiểu Ngôn muốn gặp Diêm La chân quân, ở trên đó có người đang mượn khí âm để mở cửa Địa Ngục. Nếu cửa Địa Ngục bị mở ra, nhân gian hậu quả khó lường. Hi vọng Mạnh Bà có thể phái người thông báo một tiếng."
"Cô......." - Mạnh Bà hoảng hốt nhìn Dụ Ngôn, đưa tay muốn chạm vào mặt Dụ Ngôn, nhưng nàng nghiêng người tránh thoát, cái tay kia đụng vào khoảng không. Lúc này, Mạnh Bà mới hồi phục tinh thần, rồi nhìn lại tay mình, rồi lại nhìn mặt Dụ Ngôn, lộ ra nụ cười mà như khóc.
Dụ Ngôn mím môi, cảnh giác nhìn Mạnh Bà, chuyện gì xảy ra? [Làm quỷ lâu năm, nên đầu óc có vấn đề à? Tại sao cứ nhìn mình chằm chằm? Lẽ nào, mình giống người quen của bà ấy?]
"Người không có chết phải không? Nhưng ta đã trở thành như vậy, làm sao có thể nhìn mặt người đây?" - Mạnh Bà lúc nãy còn đứng đầu cầu cười nói, bây giờ thì ngồi xổm xuống, si ngốc nhìn hình ảnh của bản thân trong làn nước. Đứa tay vuốt ve khuôn mặt già nua của mình, từng giọt nước mắt như những hạt châu tuôn rơi xuống mặt nước nghe tí tách, tạo nên một chút gợn sóng.
Dụ Ngôn mím môi, nhìn Mạnh Bà khóc thương tâm cũng chỉ đành im lặng, nhưng có chút lo lắng. [Mạnh Bà này cứ như người điên ấy, mình không có nhiều thời gian, lỡ không tìm được Diêm La chân quân. Những thứ quỷ quái kéo đến, thì cơ thể của mình sẽ bị chúng nó nhập thân, hoặc là bị ăn mất. Không được, phải nghĩ cách...]
Dụ Ngôn nhìn xung quanh, bốn phía đều là một mảnh hoang vu, phía trước là một dòng sông rất rộng. Trước dòng sông đều là những oan hồn, những quỷ hồn không nghe lời thì bị Mạnh Bà ném xuống sông. Nước sông có sức sát thương rất mạnh với quỷ hồn, nếu bọn họ bị ném vào đó, thì qua ngày sau hồn phách sẽ bị nước sông ăn mòn, toàn thân đầy vết thương từ từ hòa vào trong nước. Những quỷ hồn kia phát ra từng tiếng hét thảm thiết, tiếng than bị kết giới trên mặt sông ngăn cản. Thế nhưng chúng ta có thể nhìn xuyên làn nước, để biết họ đau đớn và hối hận thế nào.
Mà đường duy nhất đi qua con sông này, chính là cây cầu phía sau Mạnh Bà. Cây cầu kia dẫn về một bức tường thành, từng quỷ hồn cần phải ở đây uống một chén canh, rồi mới được qua cầu. Đây gọi là Vong Tình, để hồn phách có thể quên đi kiếp trước, bắt đầu một cuộc sống mới. Dụ Ngôn chuẩn bị bước lên cầu, thì Mạnh Bà bất ngờ lên tiếng.
"Ta dẫn cô đi." - Mạnh Bà nhìn Dụ Ngôn cười nhẹ, cực kỳ hiền và thân thiết.
"Vậy thì cảm ơn Mạnh Bà nhiều."
Mạnh Bà không nói gì, nhìn binh lính gật đầu, rồi bà nắm tay Dụ Ngôn, niệm chú. Dụ Ngôn nhìn thấy một cơn lốc kéo đến, cảnh vật trước mắt quay cuồng. Một lúc sau, phát hiện nàng đã đến đầu cầu bên này. Dụ Ngôn quay đầu nhìn lại, phát hiện cây cầu rất rất dài, dài đến mức không thể nhìn thấy đầu cầu bên kia.
Đầu cầu bên này chia làm ba hướng, có ba cái đền thờ nằm trên từng con đường, đền bên trái vẽ rồng bay phượng múa, viết: "Lục Đạo Luân Hồi.". Đền bên phải là chữ cuồng thảo, "Nghiệp Chướng Nhân Quả", chính giữa là một cánh cổng với ba chữ, "Minh Vương Thành".
Mạnh Bà nhìn Dụ Ngôn cười, buông tay ra, đi trước tiến vào Minh Vương Thành. Vừa đi vừa giới thiệu: "Ở Minh Vương Thành không được chạy, vì thế không thể dùng thuật dịch chuyển được. Trước tiên ta dẫn cô đến nơi thông cáo, để làm quen một chút. Lần sau có đến, thì cô cứ đi thẳng tới đây. Sau này ta không làm Mạnh Bà nữa, sẽ ở lại trong thành, nếu cô muốn tìm ta, thì phía sau cách đây không xa, chính là phủ của ta."
"Không làm Mạnh Bà?"
"Mạnh Bà bất quả chỉ là một cách gọi của người quản lý canh Vong Tình mà thôi. Ta làm cũng đã mấy ngàn năm, cũng mệt rồi. Cô phải nhớ nơi này nhé."
Dụ Ngôn sắc mặt phức tạp nhìn Mạnh Bà, không biết tại sao nàng có thể cảm nhận một tia tình cảm trong ánh mắt của bà. Tình cảm này rõ ràng là đối với nàng, nhưng bản thân nàng có cảm giác rất kỳ lạ. Một bà già đang thâm tình nhìn mình, bộ mấy người không thấy kì lạ sao?"
Dụ Ngôn hít sâu một hơi, bỏ đi ý nghĩ đang rối cả nùi trong lòng, để tâm ghi nhớ thông cáo đài. Nàng biết những thứ này không cần Mạnh Bà giúp đỡ, mặc kệ tại sao, nàng cũng nên cảm ơn bà.
Dụ Ngôn cúi người thật sâu, cung kính nói với Mạnh Bà: "Mặc kệ thế nào, cảm ơn ngài."
"Ta họ Khổng, cô gọi ta là Khổng phu nhân được rồi."
"Khổng?" - Dụ Ngôn hơi giật mình, rồi cười hì hì nhìn Khổng phu nhân nói: "Ai, thật là khéo. Tôi cũng có một người bạn họ Hứa."
Khổng phu nhân cười nhẹ nhìn Dụ Ngôn, nói: "À, vậy đúng là trùng hợp. Bạn cô tên gì?"
"À, tên cô ấy rất kì, gọi là Hứa Giai Kỳ. Ha ha, cô ấy rất đẹp, chỉ là tôi không thể nào dẫn cô ấy đến gặp bà được." - Dụ Ngôn có chút áy náy, nhún vai.
Khổng phu nhân nhìn Dụ Ngôn cười nói: "Không sao, cô không phải muốn tìm Diêm La chân quân sao? Từ đây đi về trước, thấy cái điện to nhất là đến."
Dụ Ngôn nhìn theo ngón tay Khổng phu nhân, liền thấy một cái cung điện hùng vĩ sừng sững cách đây không xa. Dụ Ngôn vui vẻ nhìn Khổng phu nhân, chắp tay nói: "Cảm ơn Khổng phu nhân, Tiểu Ngôn đi trước. Cảm ơn!"
Khổng phu nhân nhìn bóng lưng của Dụ Ngôn, cảm thấy mùi vị chua xót. Một lúc sau, nước mắt không thể nào ngừng lại được. Khổng phu nhân vội vã quay người, dùng ống tay áo lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời âm u, hít thật sâu. Một lúc lâu, mới tập tễnh bước về phía phủ đệ phía sau thông cáo đài. Chỉ là, dáng vẻ thẳng tắp tự nhiên lọm khọm, thêm cái đầu bạc trắng kia, nhìn qua rất giống một bà lão.
Bên trong thành rất đông, Dụ Ngôn vừa đi tới cửa điện đã bị chặn lại. "Tôi là truyền nhân của Khu Ma Long tộc Dụ thị, Dụ Ngôn. Tôi đến tìm Diêm La chân quân có việc gấp, ngài có thể thông báo giúp một tiếng được không?"
Thị vệ gác cổng nhìn Dụ Ngôn đánh giá một hồi, rồi móc ra cái điện thoại di động, bấm số, đưa cho Dụ Ngôn: "Cô tự đi mà nói với Diêm La chân quân."
Dụ Ngôn nhìn chằm chằm cái điện thoại trong tay, khóe miệng nhăn nhó. [Khốn thiệt, khoa học kỹ thuật dưới này cao như vậy, cần gì liều mạng chạy xuống đây. Không phải gọi điện là được rồi sao? Thật sự là tự hại mình mà."
"Alo, ai thế hả?" - Một giọng nói chất phác trầm thấp vang lên, Dụ Ngôn ngẩn người, vội vàng nghe điện thoại.
"Tại hạ truyền nhân của Khu Ma Long tộc Dụ thị, Dụ Ngôn. Khi bắt quỷ gặp phải một trận pháp khí âm, trận pháp này liên kết với cửa Địa Ngục. Tôi đến nơi thì trận pháp đã khởi động, vì thế............" Dụ Ngôn còn chưa nói xong, thì Diêm La chân quân bên đầu dây đã giận tái mặt. Dụ Ngôn mơ hồ có thể nghe được Diêm La chân quân đang dặn dò thuộc hạ đi thăm dò, tìm kiếm điểm liên kết trận pháp.
"Bản quân đã biết, cô cũng nên tranh thủ thời gian đi. Một chút nữa bản quân sẽ kêu người đi trợ giúp cô." - <Cụp>, Diêm La chân quân cúp điện thoại. Dụ Ngôn không giải thích được, trả điện thoại lại cho thị vệ, vội vã đi tới thông cáo đài. Nàng đi tới đường lớn, từ nơi này đi ra ngoài trước, nhưng cầu Mạnh Bà thì sợ quá xa. Chắc cũng chỉ có thể tìm Khổng phu nhân thôi.
Dụ Ngôn vừa đi tới thông cáo đài, đã nhìn thấy Khổng phu nhân đứng cách đó không xa, cười nhìn nàng. Bộ bộ xanh lam trên người bà đã trở đổi thành một chiếc váy liền màu trắng, nếu không phải vì nếp nhăn trên mặt, thì có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
"Đi thôi, ta dẫn cô đi."
"Khổng phu nhân, cám ơn người."
Có Khổng phu nhân giúp đỡ, trong nháy mắt Dụ Ngôn đã thấy mình đứng bên đầu cầu. Công lực lợi hại như vậy, làm Dụ Ngôn vạn phần ước ao. Đến thông đạo, Dụ Ngôn thấy Khổng phu nhân vẫn si ngốc nhìn mình. Nàng hắng giọng một cái, không dễ chịu hỏi: "Cái kia, Khổng phu nhân, xin mạo mụi hỏi người một câu. Ngài quen tôi sao? Hay là ngài quen với kiếp trước của tôi?"
Khổng phu nhân nghe Dụ Ngôn hỏi, liền lúng túng, che miệng cười khúc khích, nói: "Cô nghĩ nhiều quá, ta đưa cô đến đây. Sau này, còn gặp lại."
"Ách, sau này gặp lại." - Dụ Ngôn bị Khổng phu nhân cười, đỏ mặt. Cảm thấy tự tác đa tình, cũng không dám nhìn Khổng phu nhân nữa, vội vàng nhảy vào hố đen.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro