Chương 45: Chợ Giao Dịch ( 3 )

Ánh mắt Hứa Giai Kỳ lóe lên, nhưng miệng thì cười nói: "Đúng là có chút lạ, có quan trọng không?"

[Chắc là không có chuyện gì, dù sao nơi này cũng là chợ giao dịch, nên chắc sẽ có chút cổ quái mà thôi. Với lại, chợ giao dịch lớn như vậy, chắc chắn có bảo đảm, mình không cần lo lắng.]
Dụ Ngôn khẽ nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ. Quyết định, hay là trước tiên đưa Hứa Giai Kỳ đi dạo phố, nhìn xem trị an, rồi tìm hiểu nhân phẩm của ông chủ khách sạn.

Dụ Ngôn sửa soạn xong thì cùng Hứa Giai Kỳ xuống lầu, phát hiện ông chủ khách sạn bên này đang đứng cãi nhau với ông chủ khách sạn đối diện, trong cửa hàng gần đó. Người đứng kế bên thì nhìn Dụ Ngôn một cách vô tội. Hứa Giai Kỳ liếc qua, phát hiện người đứng kế bên hình như là chủ nhà hàng gia đình, Uyển Nhi. Nhướng mày, thế giới này cũng thật là nhỏ. Thấy Uyển Nhi ánh mắt sáng ngời, rồi đi tới, Hứa Giai Kỳ nheo mắt nhắc nhở.

"Hai người đẹp cũng ở đây sao?" - Uyển Nhi hiểu rõ ý tứ của Hứa Giai Kỳ. Đi tới gần Dụ Ngôn chào hỏi, nhưng vẫn kéo dài khoảng cách, có chút câu nệ.

Dụ Ngôn hơi động, chợt nói tiếp: "Đúng vậy, chúng tôi trọ ở lầu hai, cô cũng trọ ở đây sao?"

"Ahaha, người đẹp, cô xem đi, chỗ tôi rất tốt, bạn cùng lứa có rất nhiều đề tài để nói. Đến đây, đến đây, cứ vậy vui vẻ quyết định nhé, tôi đăng ký giúp cô." - Ông chủ gầy yếu chạy nhanh như gió, không thèm quan tâm đến sự la hét của ông chủ đối diện, cầm giấy đăng ký nhét vào tay Uyển Nhi.

Uyển Nhi vô tội ngẩng đầu nhìn Hứa Giai Kỳ, thấy chị ấy vẫn nheo mắt, đang âm thầm đánh giá chủ khách sạn. Uyển Nhi thở dài, biết thế đã đưa Tiểu Thảo theo, nói không chừng sẽ có phúc duyên. Cô thu hồi ánh mắt, viết tên và số điện thoại để đăng ký.

"Này, hai người đẹp. Hai cô đi dạo à? Có thể cho tôi đi cùng không? Tôi tên Uyển Nhi." - Uyển Nhi thấy Dụ Ngôn chuẩn bị đi ra ngoài, liền bỏ lại hành lý, lên tiếng.

"Xin chào, tôi tên Dụ Ngôn. Cô ấy là trợ lý của tôi, Hứa Giai Kỳ." - Dụ Ngôn cười gật đầu chào Uyển Nhi, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô ấy.

Uyển Nhi được yêu thích mà sợ hãi, vội vã đưa tay nhận lấy, rồi cũng lấy danh thiếp ra trao đổi.
Hứa Giai Kỳ lạnh lùng nhìn màn chào hỏi trước mắt, im lặng rời đi, như có như không gật đầu chào ông chủ khách sạn.

Dụ Ngôn thấy trên danh thiếp đẹp đẽ chính là nhà hàng đã từng ăn qua, thốt lên: "A, quán này tôi từng ăn qua, đồ ăn rất ngon."

"Hử, thật chứ? Vậy lần sau đến, tôi sẽ chiêu đãi cô thật tốt."

"Ok! Không ngờ Uyển Nhi cũng là người trong nghề, không biết cô thuộc môn phái nào?" - Dụ Ngôn có chút ngạc nhiên. Đi lâu như vậy cũng biết một chút giá cả thị trường, có rất ít phụ nữ chọn cái nghề quanh quẩn cùng âm khí này.

"Ách.....cái này, ờ thì, tôi là yêu." - Uyển Nhi cười, nói ra thân phận rất dễ dàng. Dù sao cũng chả có gì, trong chợ giao dịch cũng có yêu hóa hình người, chỉ cần giữ đúng khuôn phép, thì người tu đạo sẽ không tùy ý tàn sát hay thu phục.

Dụ Ngôn nghe mà giật mình, che miệng hét lên. Chợt thấy mình thất thố, cười lúng túng: "Thật không phải, tại tôi......tôi.....chưa từng......cái này..."

"Có phải tôi thẳng thắng quá không?" - Uyển Nhi nối tiếp lời Dụ Ngôn.

"Ách, ha ha. Chợ giao dịch có rất nhiều thú yêu như cô xuất hiện sao?" - Dụ Ngôn bất giác kéo giãn khoảng cách với Uyển Nhi.

"Ừm, thì cùng nhau tồn tại thôi. Tài nguyên để tu luyện càng lúc càng ít, có vài thứ chỉ tác dụng với yêu thú, có vài thứ chỉ có con người mới dùng được. Vì thế, chợ giao dịch chính là do con người và yêu thú cùng chuẩn bị. Chắc cô lần đầu tiên đến, cho nên không biết." 

Dụ Ngôn nghiêm đầu trầm tư, lúc này mới cười đưa tay ra với Uyển Nhi nói: "Thật không phải, làm quen lại lần nữa nhé. Tôi tên Dụ Ngôn, đời sau của Khu Ma Long Tộc."

Uyển Nhi cúi đầu nhìn bàn trắng, do dự một chút, rồi liều lĩnh nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Hứa Giai Kỳ, run sợ bắt tay với Dụ Ngôn: "Uyển Nhi, nguyên hình là Hươu Sao."

"Àh phải rồi, ông chủ khách sạn cũng là yêu, nhưng ở đây ông ấy sẽ không có uy hiếp gì đâu. Dù sao yêu thú cũng không chủ động trêu chọc con người." - Uyển Nhi tốt bụng nhắc nhở Dụ Ngôn.

"Cái gì?" - Dụ Ngôn cất cao giọng, yêu thú hóa người làm sao có thể tùy tiện để người ta thấy được? Trong lòng nàng vẫn chưa thể chấp nhận Uyển Nhi là yêu, bây giờ lại nói ông chủ khách sạn cũng là yêu. Thời nay yêu thú hóa người không còn đáng giá nữa sao? [Không đúng, Uyển Nhi và ông chủ khách sạn đều là yêu thú, nhưng mình lại không cảm giác được, là sao? Chẳng lẽ thực lực cách xa nhiều lắm sao? Hay là còn nguyên nhân khác?]

"Ha ha, Dụ tiểu thư đang không hiểu tại sao, lại không nghe được khí tức của chúng tôi sao?" - Uyển Nhi che miệng cười, nhưng vẫn rất sẵn lòng giải thích: "Bình thường mà nói, thực lực yêu thú quá cao, nên cô không thể cảm giác được. Ví dụ như cương thi, nếu tu luyện tới mức độ nhất định, cũng có thể hiên ngang đi dưới ánh nắng mặt trời. Ở đây, yêu thú đã thu lại khí tức trên người, với lại cô cũng không lấy Thần Long ra, nên không phát hiện cũng bình thường."

"Thế, ông chủ khách sạn có thể ở đây thời gian dài sao?" - Dụ Ngôn nói ra nghi ngờ trong lòng.

"Tất nhiên có thể, nơi này giống như một nơi để lánh đời vậy, cũng sẽ mở phiên chợ. Hàng năm, sau chợ giao dịch, những thời gian còn lại thì mọi người đều có thể mở sạp hàng, bày bán vài thứ nguyên liệu mà mình có được. Chỉ là, không lớn như chợ giao dịch thôi. Dụ tiểu thư thiếu cái gì, cũng có thể tìm thấy ở đây."

Dụ Ngôn gật gù, nơi này đúng như lời Uyển Nhi nói. Đi không lâu, đã thấy xa xa có rất nhiều người trải thảm ngồi trên đất, nhưng khác những phiên chợ ở thành phố, những vật được bày bán rất xưa, người bán có thể ngồi đâu tùy thích, không có la hét, chỉ tụ lại một chỗ vừa bán vừa tán dóc đỡ buồn. Có một sạp hàng bán bùa, Dụ Ngôn nhìn sơ phát hiện cao nhất cũng chỉ có bùa cam, bắt đầu đọ giá.

Người bán đánh giá tỉ mỉ Dụ Ngôn, rất lâu mới mở miệng nói: "Bùa cam 8000 một tấm, nếu cô mua số lượng lớn, thì giá có thể thương lượng."

Dụ Ngôn lập tức thấy khó chịu, đôi mày thanh tú dựng đứng, nói thầm: "Chú Cầu đúng là không có nghĩa khí, bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của mình. Không được, trở về phải méc bà cô, quá ác rồi."

Nói thì nói vậy, nhưng Dụ Ngôn không mua, bỏ qua ánh mắt cầu khẩn của người bán. [Tại sao có cảm giác không giống Dụ Ngôn?] - Hứa Giai Kỳ híp mắt nhìn bóng lưng Dụ Ngôn, hỏi: "Tại sao em không mua?"

Dụ Ngôn quay đầu, nhìn Hứa Giai Kỳ một chút rồi nói: "Chỗ chú Cầu có rất nhiều bùa vàng với cam mà, đâu cần mua ở đây."

"Nhưng, nơi này rẻ hơn."

"Tiền chú Cầu kiếm được đều quyên góp cho cô nhi viện. Với lại, chú ấy đã nhìn tôi lớn lên, không lẽ chút tiền này lại tính toán với chú ấy sao? Giai Kỳ, không phải tôi muốn nói cô, tuổi còn trẻ đừng quan tâm những vật ngoài thân, tầm thường." - Dụ Ngôn chép miệng lắc đầu, cứ như nói "cô không còn thuốc chữa", thở dài lướt qua Hứa Giai Kỳ.

Hứa Giai Kỳ mím môi, đây là Dụ Ngôn nàng biết sao? [Là ai khi kéo mình đi mua quần áo, toàn chọn thứ tiện nghi nhất cho bản thân? Là ai khi vừa quen, động một chút là lấy tiền ra uy hiếp mình? Hừ! Từ khi nào mình trở thành thứ tầm thường khi ở cạnh Dụ Ngôn vậy?]

"A, đây là cuộn kinh văn, bao nhiêu tiền?" - Dụ Ngôn đi trước một đoạn, nhìn sang sạp chuyên bán pháp trận. Mắt tỏa sáng, nhào đến hỏi giá.

"Ô, người đẹp, biết nhìn hàng nha. Cuộn kinh văn này uy lực rất lớn, bất kể là cương thi hay yêu ma, chỉ cần dùng cuộn kinh văn này, chúng nó sẽ không thể cử động, đây là thứ hổ trợ rất tốt khi hàng yêu phục ma đó. Thấy cô có lòng, tính rẻ cho cô 8 triệu."

Dụ Ngôn đang cười tươi như ánh mặt trời, lập tức tối sầm như đêm 30. [What the........một cuộn kinh văn như vậy mà lấy mình 8 triệu? Nhìn nó thủ công thô ráp, chỗ nào xứng đáng với giá 8 triệu hả?] Dụ Ngôn không nói nhiều, đứng dậy bỏ đi. Người bán hàng thấy thế liền kêu ầm lên: "Này, đừng đi. Giá cả có thể thương lượng mà. Nếu cô muốn, thì ra giá đi."

Thấy Dụ Ngôn không có phản ứng, người bán hàng càng gấp, cắn răng nói: "Ai, được rồi, bán cô 800 ngàn được không? Này, cô chạy gì chứ? Nếu không thì 80 ngàn, 80 ngàn, được không người đẹp? Ối làm quái gì thế, trả giá thế mà còn không chịu, càng gọi càng chạy, có cách mua bán thế à?"

Hứa Giai Kỳ nhếch miệng, Uyển Nhi bên cạnh cũng mỉm cười, giọng nói vui vẻ: "Giai Kỳ rất vui."
Đây không phải là câu hỏi, mà là khẳng định. Chí ít, Uyển Nhi chỉ nói thật thôi.

"Tiểu Thảo......sao rồi?" - Nụ cười biến mất, trong đầu Hứa Giai Kỳ hiện lên đôi mắt đỏ của chú thỏ. Chỉ là không biết nó là Tiểu Thảo hay là Tuyết Nhi, hoặc Khả Nhi.

"Nhờ phúc của ngài, tu luyện rất nhanh. Chỉ là chợ giao dịch này rất phức tạp, em cũng có kẻ thù ở đây, nên không dám đem cậu ấy theo." - Uyển Nhi nhìn xuống, vẻ mặt phức tạp.

"Ừm." - Hứa Giai Kỳ chỉ gật đầu, vừa định dặn dò Uyển Nhi vài câu, thì Dụ Ngôn đi tới. Sau đó vòng lấy cánh tay nàng, mở miệng oán trách: "Này, cô biết không? Tên bán hàng kia thật quá đáng, cứ như tôi là mồi ngon. Một cuốn kinh rách nát mà dám lấy tôi 8 triệu, khi tôi bỏ đi thì lại xuống giá còn 80 ngàn. Làm ăn thật không có nguyên tắc."

Hứa Giai Kỳ cảm thấy khủy tay của mình chạm vào nơi nào rất mềm mại, rồi nhìn xuống, có chút lâng lâng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro