Chương 58: Người Có Ý Đồ Tự Sát ( 11 )
"Tôi luôn tìm tung tích của người đã giết tôi, qua nhiều năm như vậy tôi vẫn muốn báo thù. Bây giờ tôi đã tìm được hắn, chờ hai ngày nữa, tôi đã không còn hối tiếc." - Bóng trắng có chút kích động, cả người lơ lửng.
"Tôi không cho phép cô giết người." - Dụ Ngôn lạnh lùng nói.
"Tại sao, tại sao? Tại sao khi tôi bị giết không ai đến ngăn cản hắn? Bây giờ tôi chỉ muốn một mạng đền một mạng, thì cô lại ngăn cản tôi? Tên đó đáng chết, tại sao cô lại bảo vệ cho hắn chứ? Cô giống hắn, đều đáng chết!" - Giọng nói của cái bóng chợt bén nhọn, làm lỗ tai Dụ Ngôn hơi đau.
"Mọi chuyện đều có nhân quả, loại người như hắn trước sau gì cũng có báo ứng, cô gấp gáp làm gì. Cô tự nhìn lại mình đi, đáng lý đã được đầu thai, sống thêm một kiếp. Bởi vì một chút chấp niệm, đã ra tay giết 4 người, cả người đầy tội nghiệt, ít nhất phải ở dưới Hoàng Tuyền thanh tẩy đến vạn năm, mới có thể rửa hết tội đã gây ra. Cô thấy có đáng không?" - Dụ Ngôn có chút đau lòng.
"Đáng! Không ai giúp tôi đòi công bằng, thì tôi tự đi đòi. Dựa vào cái gì hắn giết tôi, mà vẫn sống khỏe mạnh? Dựa vào cái gì? Tôi không cam lòng, KHÔNG CAM LÒNG!" - Bóng mờ càng nói càng tức giận, cả người run lên, xem ra không chịu được nữa.
Dụ Ngôn nắm chặt gậy Phục Ma trong tay, nét mặt nghiêm túc. Vừa định mở miệng, thì một cái roi da thật dài xuất hiện, trói chặt cái bóng. Cái bóng ra sức giãy dụa, nhưng càng giãy thì cái roi càng siết chặt, hình như muốn xé tan linh hồn của nó. Cái bóng thét lên một tiếng, rồi ngoan ngoãn đứng im, nhìn Dụ Ngôn đầy oán hận.
"Tiểu Ngôn, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Nhất định phải chết."
Dụ Ngôn nhìn thấy roi da, liền biết là Tạ Tất An tới. Nghe anh ta bắt chuyện liền ngẩn người, [gì thế? lần đầu nghe thấy giọng nói nịnh nọt của Tạ Tất An. Bộ quên uống thuốc à?]
"Ai da, Tiểu Ngôn, sao cô lại thế. Bộ không muốn nhìn thấy tôi sao? Tôi đến báo tin tốt cho cô, cô không muốn biết à?" - Tạ Tất An cười nhìn Dụ Ngôn.
"Không." - Dụ Ngôn giương mắt nhìn Tạ Tất An, kiên định từ chối. Đùa à, Tạ Tất An không đấu đá với nàng, là còn bày đặt nói tin tốt này nọ. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, cái tin tốt này chả tốt lành gì đâu. [Không đúng, phải nói là cực kì tệ.]
"Ách....ha ha, Tiểu Ngôn, chuyện này là thật không đùa đâu. Diêm La chân quân sai tôi đến nói cho cô biết, lần trước trên Sổ Sinh Tử nhìn lầm. Đó là một người trùng tên trùng họ với cô, cô sống rất thọ. Diêm La chân quân còn nói, nếu lần này bắt được tất cả linh hồn, cô lại đồng ý giúp đỡ Địa Phủ giải quyết công việc, sẽ suy xét tư cách để cô thành tiên."
"Địa Tiên?" - Dụ Ngôn giật giật mắt. [Đó là tiểu Tiên, nói không chừng là thọ đến ngàn vạn năm. Diêm La quân quân sao lại tốt bụng như vậy? Lẽ nào là một âm mưu? Không đúng, Tạ Tất An chỉ nói là cân nhắc thôi. Mình biết, Diêm La chân quân làm sao phóng khoáng như vậy chứ, đoán chừng cũng là một mánh khóe, chỉ là do mình thổi phồng lên thôi. Giống như mấy tay giám đốc hay nói, làm tốt sẽ tăng lương. Kết quả, đợi đến khi rời khỏi công ty, lương cũng không tăng một đồng.]
Có điều, nghe được tin mình trường thọ, Dụ Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Đang căng thẳng, cũng từ từ bình tĩnh lại. Phiền muộn trong lòng cũng bị quét sạch sành sanh, xem ra nàng sẽ sống rất rất lâu. Tốt quá. [Không ổn, mình còn nghĩ giao Hứa Giai Kỳ cho Uyển Nhi.] - Nhớ tới Hứa Giai Kỳ ngủ trên giường Uyển Nhi, Dụ Ngôn cảm thấy trái tim lại treo tòn ten nữa rồi. [Không được, chỗ của Uyển Nhi không thể ở. Dù sao cô ấy cũng là Yêu Vương, khó tránh hỏi tập tính sống không phù hợp. Được rồi, sáng ngày mai, mình nhất định phải đưa Hứa Giai Kỳ ra khách sạn ở.]
"Khà khà, Tiểu Ngôn, vậy tôi đi trước nhé." - Tạ Tất An cười hiền, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Dụ Ngôn vừa định mở miệng, một vệt sáng đánh tới. Dụ Ngôn giật mình, chưa kịp hành động thì phát hiện không thể động đậy, đầu óc giống như bị xé rách, rất khó chịu. Nàng hình như nghe thấy Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu hét to, nhưng nội dung thì lại không nghe rõ. Bên tai nàng có người cười, cười rất điên cuồng, âm thanh tàn nhẫn đầy hung hăng: "Ha ha, tôi phải giết hắn, cho dù bị hồn bay phách tán cũng phải giết hắn, cô đừng mong cản tôi. Ai cũng không thể cản tôi....Ha ha ha ......."
"Không xong, làm sao đây? Khi cởi trói không chú ý, nên con ma nữ chết tiệt kia đã nhập vào Dụ Ngôn rồi. Đáng chết, đáng chết! Nếu Giai Kỳ mà biết, thì mình phải làm sao đây.....A...a...a ...không không, đáng sợ quá." - Tạ Tất An thấy cái bóng phóng thẳng vào cơ thể Dụ Ngôn, liền kinh hồn bạt vía, nhào vào lòng Phạm Vô Cứu khóc ngon lành.
"Nhất định phải chết." - Phạm Vô Cứu vỗ vỗ vai Tạ Tất An, híp mắt lộ ra một luồng khí tức nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Dụ Ngôn.
"A.....không được, nếu như câu hồn, thì linh hồn Dụ Ngôn cũng sẽ bị câu theo. Roi da của ta và dây khóa của ngươi có ảnh hưởng trực tiếp lên linh hồn con người. Lỡ làm Dụ Ngôn trở thành kẻ ngớ ngẩn thì......a.....a.....ta so với ngớ ngẩn càng thảm hơn, nhất định sẽ bị Hứa Giai Kỳ cắt thành từng mảnh. Oa oa....không không.....ta không muốn chết đâu...làm sao đây?"
"Nhất định phải chết."
"Ừ, được, chỉ có thể làm thế thôi." - Tạ Tất An thút thít ngẩng đầu lên, lau nước mắt, ngồi xuống nhìn chằm chằm Dụ Ngôn.
Thật ra anh có cách tốt hơn, chính là đi thông báo cho Hứa Giai Kỳ biết. Nhưng anh không dám, lỡ Hứa Giai Kỳ biết tại anh mà ra, thì chắc sẽ bóp chết anh. Vì thế, biện pháp duy nhất là nghe Phạm Vô Cứu, chờ. Hồn phách và thần thức đấu tranh, chỉ có thể dựa vào chính mình. Không cách nào khác, hi vọng ông trời phù hộ.
Dụ Ngôn chỉ cảm thấy tiếng cười rất chói tai, còn cơ thể thì như bị trói chặt, làm nàng đau đến mức không muốn sống. Đây là bị bám thân sao?
"Yết đế yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà kha." - Dụ Ngôn miễn cưỡng giữ vững tinh thần, yên lặng nghi nhớ Bát Nhã Ba La Ba Đa Tâm Kinh. Tâm Kinh tạo thành một bức tranh chữ, nhốt cái bóng trắng lại. Cái bóng trắng đầu tiên là ôm đầu hét to, âm thanh bén nhọn đâm thẳng vào đầu óc Dụ Ngôn, làm Dụ Ngôn tụng kinh ngưng trệ. Cái bóng trắng mượn cơ hội, nhảy vọt vào thần thức của Dụ Ngôn.
Sau sự đau đớn, Dụ Ngôn thấy trước mắt tối sầm. Sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Ngủ đi, sứ mệnh của Dụ gia quá nặng nề, cô gánh vách nhiều năm cũng đã mệt mỏi rồi. Bây giờ, cũng nên nghỉ ngơi đi."
Dụ Ngôn cảm thấy như gió xuân ấm áp, cả người uể oải, dưới giọng nói ôn nhu từ từ thả lỏng, rơi vào trạng thái ngủ say. Một khuôn mặt đột nhiên thoáng qua, Dụ Ngôn giật mình. [Giai Kỳ, phải rồi, Giai Kỳ đâu? Mình muốn nghỉ ngơi, sao không nhìn thấy Giai Kỳ? Không đúng, mình rõ ràng là đi bắt quỷ. Cái bóng mờ kia, không phải mình đang đánh nhau với nó sao? Tại sao lại ở đây?]
Dụ Ngôn mở to hai mắt, trên người không có bùa, linh hồn cũng không thể đụng vào lá bùa. Dụ Ngôn không chút do dự đưa tay vào miệng cắn, máu tươi chảy ra. Bởi vì lúc này Dụ Ngôn đang trong trạng trái linh mẫn, nhưng Dụ Ngôn có thể cảm thấy giữa ngón tay có một chút linh khí, dù rất ít.
Dụ Ngôn giơ ngón tay, vẽ vào không khí một chữ XÁ thật lớn, chắp tay trước ngực, bắt đầu bấm quyết: "Lâm - Binh - Đấu - Giả - Giai - Trận - Liệt - Tại - Tiền. TRỪ TÀ!"
Một con Thần Long màu vàng từ ngực Dụ Ngôn rít gào bay ra. Lập tức, cơ thể Dụ Ngôn được Thần Long bao bọc. Thần long thấy cái bóng hình như muốn cắn nuốt linh hồn Dụ Ngôn, liền tức giận, giương nanh múa vuốt lao tới bóng trắng. Ngay lập tức, cái bóng mờ đã nhận ra khí tức làm mình hồi hộp và hoảng sợ. Ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt muốn nứt ra.
"Không.........." - Tiếng thét chói tai im bặt. Sau đó, Thần Long rung đùi đắc ý, truyền một ít Chân Long Chi Khí vào cơ thể Dụ Ngôn.
Dụ Ngôn mở mắt, cảm kích nhìn Thần Long. Bị Thần Long hấp thụ âm khí, cái bóng càng mờ thêm. Giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua, có thể đánh tan nó. Dụ Ngôn đối diện với đôi mắt oán giật kia, nhẹ giọng nói: "Nếu cô giết hắn, tội nghiệt của cô chỉ thêm nặng mà thôi. Mà tội nghiệt của hắn bởi vì chết oan mà mất đi, nếu cô không tin có thể hỏi Tạ Tất An. Anh ta là Bạch Vô Thường."
Cái bóng mờ màu trắng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Dụ Ngôn, oán hận trong mắt càng lúc càng sâu. Nếu không bị Phạm Vô Cứu trói lại, thì nó đã nhào lên người Dụ Ngôn ăn thịt uống máu.
Tạ Tất An thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía cái bóng trắng. Nét mặt không dễ chịu gì mấy, hung tợn nói: "Hừ, ngươi chờ bị tra tấn đi. Tiểu Ngôn có lòng tốt mới buông tha ngươi, nếu không ngươi đã sớm trở thành đồ bổ của Thần Long. Đến giờ vẫn chưa chịu giác ngộ, ta xem ngươi muốn ở Hoàng Tuyền rửa đến hồn bay phách tán mới hết tội."
Tạ Tất An hùng hổ một trận, nhìn Dụ Ngôn chắp tay, lúng túng cười: "Tiểu Ngôn, xin lỗi, vừa nãy là do tôi bất cẩn. Tôi liền dẫn nó xuống phục mệnh, lần sau gặp." - Nói xong, anh vội vã kéo Phạm Vô Cứu biến mất.
Thần Long trên trời khoan khoái duỗi người, rồi trở vào cơ thể Dụ Ngôn. Dụ Ngôn cảm thấy cả người phát lạnh, [thiếu một chút, thiếu chút nữa là tiêu tùng rồi, bây giờ nghĩ lại cả thân đều là mồ hôi lạnh. Nếu không phải gương mặt Hứa Giai Kỳ xuất hiện trong đầu, thì mình sợ đã sớm xuống làm chân sai vặt của Diêm La chân quân rồi.]
"Giai Kỳ ." - Dụ Ngôn nói, sắc mặt phức tạp, từ từ ánh mắt càng trấn tĩnh hơn, càng lúc càng kiên định. Mím môi, đi về chỗ đậu xe. Nàng biết đây là thứ tình cảm gì, nếu đã không còn lo lắng việc sống chết, thì giờ chuyện gì nàng cũng sẽ đối mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro