Chương 61: Người Có Ý Định Tự Sát ( kết )
Cô bé đã bị xe đụng chết ung dung bước đến trước mặt Dụ Ngôn, đôi mắt mê man đổi thành ác liệt. [Chính là người này, chính là người này. Nếu như cô ta chịu giúp mình sớm một chút, thì mình sẽ không bị con quỷ kia điều khiển, mình sẽ không chết!]
Cô bé đằng đằng sát khí vọt tới Dụ Ngôn, với sự tức giận móng tay của cô bé lóe sáng, dài ra thêm 2cm. Thấy đôi bàn tay khiến người ta sởn tóc gáy bay thẳng đến mặt mình, Dụ Ngôn thầm kêu không ổn. Gậy Phục Ma trên tay vung ra, cô bé thét lên khi bị gậy Phục Ma đánh trúng, ngã xuống đất, cánh tay cũng cháy đen.
Cô bé có chút sợ hãi đứng lên, đau đớn nhìn cánh tay bị thương không thể cử động được, lại nhìn gậy Phục Ma trong tay Dụ Ngôn, ánh mắt càng thêm sợ hãi. Khi Dụ Ngôn muốn đánh tiếp, thì cô bé sợ hãi bỏ chạy.
Dụ Ngôn ngẩn ra, không ngờ cô bé lại nhát gan như vậy. Lấy một lá bùa vàng ra, bấm quyết hét lớn: "Long Thần nghe lệnh, Hỏa Thần Chúc Dung mượn pháp, TRỪ TÀ!"
Sau khi Dụ Ngôn niệm xong thần chú, lá bùa vàng tự bốc cháy, một vài quả cầu lửa xuất hiện, lảo đảo bay trên trời. Dụ Ngôn có thể nhìn rõ lá bùa bên trong quả cầu lửa không bị tổn hại. Theo chỉ dẫn của Dụ Ngôn, cầu lửa đuổi theo cô bé. Tốc độ quả cầu lửa rất nhanh, chớp mắt đã đập thẳng vào lưng cô bé. Cô bé hét lên, cả người biến thành một quả cầu lửa to lớn. Tiếng kêu thê thảm từ trong quả cầu lửa phát ra, làm Dụ Ngôn có chút không đành lòng. Lấy ra một viên ngôi sao, ném vào bóng mờ đang vặn vẹo kia.
Viên ngôi sao phát ra ánh sáng nhẹ, hút toàn bộ quả cầu lửa vào trong. Quả cầu lửa biến mất, chỉ còn lại chút tàn dư của tro bụi. Dụ Ngôn nhẹ nhàng phất tay, viên ngôi sao lảo đảo bay trở về. Dụ Ngôn bỏ nó vào bình thủy tinh, rồi dùng lá bùa dán lên nắp.
"Hzai....." - Cho dù thu được cô bé, nhưng Dụ Ngôn thật sự không vui. [Mình không tìm thấy con quỷ đã đẩy em ấy ra đường. Nói cho cùng, cô bé cũng chỉ là một đứa bé đáng thương mà thôi.]
Dụ Ngôn quay đầu lại nhìn, cái xe vẫn nằm ở đó, con đường lớn mơ hồ lúc nãy bây giờ đã rõ ràng. [Xem ra ảo cảnh đó là do cô bé tạo ra. Có điều, vừa mới chết mà có thể tạo được ảo cảnh chân thật như vậy, đúng là kỳ lạ.]
Dụ Ngôn lắc lắc viên ngôi sao trong lọ thủy tinh, nhìn những ngôi sao màu vàng trong lọ, cô thật không dễ chịu chút nào. [Cô bé trở thành như vậy, mình cũng có một phần trách nhiệm.] Dụ Ngôn mím môi, để lọ thủy tinh vào Không Gian Giới Chỉ, chuẩn bị lên xe. Thì trên đường xuất hiện một bóng người, khiến ai cũng bất ngờ.
"Tiểu Ngôn, sao em lại chạy đến nơi này? Người ta tìm em rất lâu đó." - Hứa Giai Kỳ lo lắng phất tay với Dụ Ngôn, sau đó chạy đến.
"Hứa Giai Kỳ?" - Dụ Ngôn giật mình, tại sao Hứa Giai Kỳ lại ở đây? [Phải rồi, hình như mình lái xe không xa lắm. Có lẽ tại mình vội vàng chạy mất, nên để Giai Kỳ lo lắng. Có điều, Hứa Giai Kỳ đi ra tìm mình, cũng thấy vui.]
Cố gắng đè khóe miệng không được nhếch lên, nhìn Hứa Giai Kỳ chạy đến chỗ mình, Dụ Ngôn có chút vui. Nhưng nàng chưa từng thấy Hứa Giai Kỳ lo lắng như vậy, vừa định đi lên đón nhận, thì cả người như bị sét đánh từ trong. Trong nháy mắt cơ thể tê liệt, không nhúc nhích được, nhưng tâm trí vẫn rất tỉnh táo. [Giai Kỳ chưa bao giờ có nét mặt như vậy, Hứa Giai Kỳ đang lo lắng trước mặt có phải là thật không?]
Nàng có chút không dám tin, [dù sao mình vừa trải qua ảo cảnh, đúng lúc Hứa Giai Kỳ lại xuất hiện. Có trùng hợp quá không?] Dụ Ngôn đang ngẩn ngơ, thì Hứa Giai Kỳ cũng đã đến bên cạnh. Thấy Dụ Ngôn không đứng vững, vội vã đưa tay ra đỡ.
Khi vai Dụ Ngôn tiếp xúc đôi tay ấy, Dụ Ngôn phục hồi tinh thần, lảo đảo lùi về sau vài bước. Gậy Phục Ma trong tay hướng vào Hứa Giai Kỳ, ánh mắt hung hăng.
"Không được tới đây, ngươi là ai? Tại sao lại giả dạng Giai Kỳ."
"Tiểu Ngôn, em sao vậy? Chị chính là Giai Kỳ mà, em đang mê sảng sao?" - Hứa Giai Kỳ có chút lo lắng, muốn đến gần Dụ Ngôn. Lại bị Dụ Ngôn sống chết không cho đến gần.
"Hừ, ngươi không phải. Ngươi cho rằng giả dạng thành cô ấy thì có thể lừa được tôi sao? Cô ấy xưa nay không bao giờ lo lắng như vậy, nếu như tôi có chất vấn, cô ấy cũng không bao giờ giải thích. Nhiều nhất là cho tôi một cái liếc, rồi bỏ đi. Cô ấy là người lạnh lùng, làm sao lại vụng về như ngươi được." - Dụ Ngôn nhìn chằm chằm người trước mặt, không phát hiện rằng nàng đã ở gần Hứa Giai Kỳ đến nỗi có thể hiểu rõ được người ta.
"Ôi, nhanh thế đã lộ rồi. Chán chết được." - Hứa Giai Kỳ buông tay cười nhẹ. Chớp mắt cả người như nước, xung quanh xuất hiện những vòng gợn sóng. Những vòng gợn sóng trong không khí, mắt thường có thể nhìn thấy được. Trong lòng Dụ Ngôn phát lên cảnh báo, gậy Phục Ma trong tay vừa định hành động, gợn sóng đã lan đến cạnh người Dụ Ngôn.
Ngay lập tức, cả người Dụ Ngôn bị ném lên không trung. Dụ Ngôn hoảng sợ, nhưng lập tức tỉnh táo lại. Khi gần tiếp đất, nàng lộn vòng về sau, thuận thế lăn thêm vài vòng để đánh tan lực xung kích. Lúc này mới từ từ đứng lên. Sự công kích này Thổ la bàn không phòng ngự được, cũng may là bình thường nàng chăm chỉ luyện tập. Nếu không, lần này chết chắc.
Dụ Ngôn nhún chân, cả người như viên đạn phóng tới 'Hứa Giai Kỳ', nắm chặt gậy Phục Ma. Khi tiếp xúc với 'Hứa Giai Kỳ', gậy Phục Ma phát lên ánh sáng chói chang, một tay khác Dụ Ngôn móc ra cây súng, kéo chốt, nhắm ngay ngực 'Hứa Giai Kỳ'.
Dụ Ngôn nhếch miệng bóp cò, một viên đạn gỗ Đào bay ra, bắn thẳng vào ngực 'Hứa Giai Kỳ'.
'Hứa Giai Kỳ' cười lạnh, không khí gợn sóng bắt đầu tụ lại, chặn lại đạn gỗ Đào. Hai cả hai thứ chạm nhau, kinh văn trên đạn gỗ Đào chậm rãi bay lên, hòa vào nhau, tạo thành một bức chữ Phạn: "Hách hách dương dương, hiện ngã thần quang, phong hỏa lôi đình, thủ hộ ngô bàng, ngã phụng mệnh lệnh, lập trảm bất tường." Dòng chữ Phạn lại ngưng tụ thành một chữ "TRẢM" thật lớn, rồi hóa thành đại đao, chém thẳng xuống bức tường gợn sóng, làm nó vỡ tan. 'Hứa Giai Kỳ' bị phản phệ, lùi về sau vài bước, bên khóe miệng ói ra những luồng khí màu đen.
Có lẽ bị thương, nên 'Hứa Giai Kỳ' không thể duy trì hình tượng này nữa, bóng mờ từ từ biến trở lại thành một người đàn ông. [Đây chính là con quỷ đã hại chết cho bé, cũng là tên đã xuất hiện sau xe khi mình xuống núi.]
"Là ngươi, tại sao ngươi phải hại người?"
"Tại sao tôi phải hại người hử?" - Sau khi chàng trai phun ra hắc khí, cả người thoải mái hơn nhiều, lẩm bẩm lại lời của Dụ Ngôn nói, nhưng kích động hơn: "Tôi không có hại người, tôi không có. Em ấy đáng chết, chúng tôi đã hứa không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nhưng tại sao khi tôi chết đi, em ấy lại quên tôi? Tại sao? Thật không công bằng! Vì thế tôi đến tìm em ấy, đó là em ấy đã đồng ý với tôi, tôi không có hại người!!!!"
"Quỷ người khác biệt.........." - Dụ Ngôn vừa mới mở miệng, đã bị chàng trai đánh gãy.
"Đừng có nói với tôi những thứ đó! Các người không biết yêu là gì. Chỉ cần yêu người đó, thì người hay quỷ có đáng gì chứ. Các người luôn miệng nói, người quỷ khác biệt. Vậy giờ tôi biến em ấy thành quỷ, thì các người nói tôi không đúng. Các người là thứ ngụy quân tử, là các người không tôn trọng tình yêu."
Dụ Ngôn nhíu chặt mày, nhìn chàng trai trước mặt không biết làm sao, trầm giọng nói: "Tình yêu không phải lấy mạng người để đổi. Cô bé không nhớ đến anh, dù anh có giết cô bé thì có chắc cô bé sẽ nhớ ra anh không? Còn có thể yêu anh sao? Nếu cô bé yêu anh, anh không cần làm gì cả, cô bé sẽ mãi mãi yêu anh. Nếu cô bé không yêu anh, cho dù anh đem tất cả thế giới trước mặt cô bé, thì cô bé cũng sẽ không yêu anh. Không yêu chính là không yêu, có ép buộc cũng chẳng có tác dụng."
Anh chàng nghe xong Dụ Ngôn nói, càng kích độn hơn, hung tợn nhìn Dụ Ngôn, hét lên: "Em ấy yêu tôi, em ấy luôn luôn yêu tôi. Bậy giờ chúng tôi đều là ma, em ấy vẫn sẽ yêu tôi, cô thả em ấy ra ngay!"
"Vậy hai người không đầu thai sao? Khi uống canh Mạnh Bà, tình cảm kiếp này đều sẽ quên hết. Kiếp sau anh sẽ không nhớ người ta, vậy làm sao anh yêu người ta được?"
"Không, tôi không muốn đầu thai. Tôi muốn ở cùng em ấy, cho dù vĩnh viễn là ma cũng được!"
"Hai người sẽ không thể ở nhân gian lâu, nhiều nhất là một năm, các người sẽ tan thành mây khói. Thế giới trên này sẽ không còn dấu vết hai người tồn tại, nếu hai người về Địa Phủ, anh cũng biết thứ gì đang chờ đợi mình dưới đó. Anh muốn cô bé cùng chịu tra tấn với anh sao?"
"Không cần cô lo, cô thả em ấy ra. Chuyện của tôi và em ấy, không cần người ngoài xen vào." - Anh chàng hung tợn nhìn chằm chằm Dụ Ngôn, ánh mắt giết người, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Dụ Ngôn.
Dụ Ngôn đưa tay cầm súng ngà voi trắng, nhắm ngay chàng trai. Đồng tử của chàng trai thu hẹp, hét ầm lên, âm thanh sắc bén như hai miếng mút chà sát vào nhau.
"Được được, cô muốn xen vào phải không. Vậy thì cùng nhau chết." - Anh chàng rít lên một tiếng, cả người phồng lên như phí cầu. Dụ Ngôn thầm kêu không được, bỏ chạy. Đi chưa được vài bước, thì nghe phía sau truyền đến một tiếng nổ lớn. Cả bầu trời đều bị hắc khí nhuộm đen. Đồng tử Dụ Ngôn thu lại, xoay người, phát hiện nàng đang ở trong một không gian tối đen như mực. Ngay cả khi đưa tay ra, hắc khí kia liền nuốt chửng lấy bàn tay của nàng. Ngay cả cánh tay trắng nõn, đều bị hắc khí che giấu như ẩn như hiện. Trời đất, không khí, bốn phía toàn bộ đều là hắc khí. Trước mắt tối ôm, khiến người ta thấy tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro