Whisky Macallan hay bạc hà lạnh? 2

  Nhìn thấy Lăng Cửu Thời đầu tóc ướt nhẹp, tay chân bủn rủn lại cộng thêm mùi tin tức tố bay tán loạn Nguyễn Nam Chúc đã biết được có chuyện gì xảy ra. Cậu nhanh chóng giật lại người từ trong tay Lê Đông Nguyên lạnh giọng nói:
-"Không được lên lầu"

Nguyễn Lan Chúc để lại một câu nói cũng chẳng cần nhìn sắc mặt của ai nhanh chóng bế anh vào phòng khoá trái của rồi đặt anh anh lên giường vội vàng kêu anh:
-" Lăng Cửu Thời!! Lăng Cửu Thời! Mau nhìn em. Lăng Lăng...."

Lăng Cửu Thời cả người xộc xệch, nằm ở trong một không gian tối  mà Nguyễn Lan Chúc cũng có thể nhìn thấy anh cả người đỏ bừng như tôm luộc, uộn tròn người co ro mà thở dốc:
-"Nóng. Tôi nóng lắm. G-iúp tôi... Nón..g"

Nhìn Lăng Cửu Thời nằm trên giường mình nhờ vả xin giúp đỡ, mặt Nguyễn Lan Chúc có vài phần đen lại, gắt gao phóng tin tức tố mạnh mẽ như muốn giam người lại.

-"Ức... M-mau dừng lại. Đừng dải tin tức tố nữa. Là..m.làm ơn..ha-aa" Lăng Cửu Thời
-"Hừ... Anh rè bủi cái gì? Chẳng phải mọi lần đến kì phát tình em luôn giải phóng tin tứ tố của mình để giúp anh ư?? Lăng Cửu Thời, em muốn biết trước khi quen em, anh rốt cuộc đã trãi qua kì phát tình của mình như thế nào vây?"
-" Mhm... Vậy cái mùi gỗ hun khói đó là.. Ha..a của cậu à?"
-" Anh chỉ cần trả lời câu hỏi cuối của em là được"
-"ha..a..ah..."

Nguyễ Lan Chúc đó giờ chưa từng mất kiên nhẫn với Lăng Cửu Thời bây giờ lại ghì chặt bả vai của anh,  gằng giọng hỏi.
-"Anh không nghe em hỏi sao? Anh đã trãi qua kì phát tình của mình như thế nào hả? Đi tìm Omega để giải toả à? Hay nhờ người khác "giúp"? Mau trả lời em!!"
 
Nguyễn Lan Chúc giải phóng toàn bộ tin tức tố của mình. Mùi rượu Macallan vốn nhẹ nhàng nhưng lại rất mạnh bây giờ lại nồng đậm như muốn đè áp lại mùi bạc hà mát lạnh của người còn lại trong phòng. Lăng Cửu Thời mộng mị bị mùi hương nồng đậm kia áp chế lại giống như thỏ con đứng trước nanh vuốt của sói lớn. Anh  muốn vùng vẫy, muốn thoát ra nhưng tay chân của anh rụng rời không thể nào nhúc nhích. Thều thào nói:
-"Không có. Tôi không ha..a có.."
-"Vậy tốt. Lăng Cửu Thời, anh mau mở mắt xem xem em là ai"

Hỏi xong Nguyễ Lan Chúc nắm lấy cằm của Lăng Cửu Thời bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình.
-"C..Chúc.. Là em sao?"
-" Gì hả? Vậy nãy giờ anh nghĩ em là ai? Mau nói!."
-"Nguyễn Lan Chúc...ha-aaa..."

Sau một lúc lăn lộn với mùi tin tức tố, Lăng Cửu Thời cuối cùng đã thích nghi được giang tay ôm chầm lấy cổ Nguyễn Lan Chúc nói muốn thêm nữa. Nhìn thấy  anh ốm lấy mình cầu xin Nguyễn Lan Chúc cong cong khoé môi trọc ghẹo.
-" Sao vậy? Không phải khi nãy còn muốn vùng vẫy, còn muốn dừng lại sao? Bây giờ lại bảo muốn thêm? Lăng Cửu Thời, anh thật sự rất khó chiều đó"

Nói xong Nguyễn Lan Chúc cuối xuống mạnh bạo hôn lấy bờ môi đỏ mọng kia.  Mắt thấy người kia không chịu mở miệng, tay của cậu nhéo lấy eo anh bắt anh phải hé miệng. Vì đau nên Lăng Cửu Thời đành hé miệng ra. Như vậy cũng thuận tiện cho Nguyễn Lan Chúc dễ dàng đưa đầu lười của mình vào xâm nhập, càng quấy khắp khoang miệng của anh. Cậu cứ thế kéo anh vào một nụ hôn sâu. Mãi đến khi Lăng Cửu Thời không chịu nổi nên anh đã cắn vào môi của Nguyễn Lan Chúc, khi đó cậu mới chịu buông ra.

-"ha... Anh bây giờ còn biết cắn người à?"
-"X-xin lỗi.um..."

Bàn tay không yên phận ủa Nguyễn Lan Chúc mò vào trong áo của anh.  Kéo áo Lăng Cửu Thời lên. Một tay ngắt ngéo hạt đậu nhỏ một bên ngực, miệng cũng không rảnh rổi mà cắn mút bên còn lại. Tay còn lại kéo quần anh ném ra ngoài. Lần đầu bị kích thích ở thân trên như vậy Lăng Cửu Thời nhất thời đã không chịu nổi mà xuất ra. Miệng nhỏ cứ thế rên lên ư ử.
-" Nhanh như vậy à? Em không biết luôn đấy? Không sao, điểm này chỉ cần em biết là được." Nguyễn Lan Chúc.

Nghe thấy Nguyễn Lan Chúc trêu chọc, mặt Lăng Cửu Thời đã đỏ lên như trái gấc quay đầu nhé tránh ánh nhìn từ cậu.
-" Anh tránh cái gì chứ? Sau này cũng không phải lần đầu"
-" em... Biến Thái. Làm sao em biết được sau này anh làm với em hay với ai? A..."

Cảm thấy bản thân lỡ gọi thú dữ rồi, Lăng Cửu Thời nhanh chóng lấy tay che miệng lại. Lắc lắc đầu tở ý không có gì. Nguyễn Lan Chúc nghe vậy thì vẻ mặt cà chớn ban nãy của cậu cũng liền biến mất, giọng không cao cũng không thấy, anh mắt lạnh toát nhìn về phía anh.
-" Vậy ra... anh có suy nghĩ dùng chán em thì đổi người khác à?" 

Mắt thấy người trước mặt nói xong cũng không có động tĩnh gì Lăng Cửu Thời tưởng rằng sẽ không có gì xảy ra mà thả lõng cơ thể thở hắt ra một hơi. Nhưng đột nhiên cổ chân bị kéo thẳng xuống. Nguyễn Lan Chúc không nói một lời nào đã đưa hai ngón tay đâm thẳng vào trong. Lăng Cửu Thời sinh ra đã là một Alpha không phải Omega, vì thế anh không thể tự tiết dịch để làm trơn miệng dưới của mình được điều đó khiến Lăng Cửu Thời nhất thời không kịp la lên. Đôi mắt anh mở lớn, miệng há ra như muốn hét lên lại không thể. Vì xúc cảm đột ngột làm này tâm trí anh cũng lấy lại được vài phần thanh tỉnh, từ đó cũng lờ mờ nhìn được người đang đè mình là ai. Thấy thế, Nguyễn Lan Chúc bày ra vẻ mặt hối lỗi của Bạch Khiết mà lời nói lại chẳng ăn nhập với vẻ mặt, cậu thốt ra một câu xanh rờn:

-"Ây. Em xin lỗi. Tại tối quá em không thấy đường.  Em làm anh đau sao? Xin lỗi anh. Vậy để em hối lỗi nhé? Không trả lời chính là đồng ý. Em không ngại anh cũng đừng ngại nha."

Chưa để Lăng Cửu Thời nói thêm câu nào, Nguyễn Lan Chúc đã bắt đầu động ở phía dưới làm cho mặt của anh nhăn nhúm lại vì đau. Hai tay cố lấy sức toàn thân đẩy Nguyễ Lan Chúc ra.
-"Nguyễn Lan Chúc, em dừng lại.hnm... Chúng ta không thể.a..ah.."
-"Tại sao không thể?"
-"Cả hai chúng ta đều là Alpha mà..."

Nguyễn Lan Chúc bất giác dừng lại hành động của mình, chầm chậm nhìn Lăng Cửu Thời.
-"anh là lo cái này sao? Không sao, anh yên tâm, em không để ý đâu vậy n.."
-"Nhưng mà anh để ý!"
-"Em là Alpha, anh cũng là Alpha. Chúng ta đều sẽ có định mệnh của mình. Bây giờ có thể ở bên nhau nhưng sau này thì sao? Đến khi anh hoặc em gặp được bạn đời định mệnh của mình thì  sao?" Lăng Cửu Thời tiếp tục nói.

-"....Anh thật sự nghĩ đến chuyện này sao? Anh luôn miệng nói em là Alpha, vậy anh lấy gì để chắc chắn thế?" Nguyễn Lan Chúc.
-"Em có tin tức tố nên không thể là Beta. Em như vậy...cũng ko thể là Omega. Vậy thì em không phải Alpha thì là gì? Chẳng lẽ lại là Enigma?.."

Nguyễn Lan Chúc nghe người ở dưới thân mình đoán trúng rồi lại trở về trạng thái trà xanh của mình , tươi cười.
-" Lăng Lăng ca, anh đoán đúng rồi. Có thưởng"

Chưa kịp để não Lăng Cửu Thời chạy, Nguyễn Lan Chúc đã phóng tích tin tức tố của mình lao về phía anh khiến anh vừa tỉnh lại trong cơn mộng mị lại bắt đầu bị nhấn chìm. Lăng Cửu Thời cũng không kìm chế nữa, anh cứ thế để tin tức tố của mình thoát ra ngoài. Tưởng chừng mùi Bạc hà mát lạnh kia và mùi rượu Whisky Macallan chẳng có một chút liên qua, ấy vậy mà lại ăn nhập với nhau một cách kì lạ. Hai người cứ vậy buông thả hết mọi thứ, cứ thế quấn quýt bên nhau không rời trên chiếc giường của Nguyễn Lan Chúc.

====>> Ở dưới lầu.

Mọi người ở dưới phòng khách đang muốn loạn cào cào cả lên vì hai con người kia ở yên trên lầu hơn một tiếng rồi. Bất chợt giọng nói của Lê Mông Nguyên cắt dứt đi mớ hỗn độn trong đầu mỗi người.
-" Này, mọi người nói coi. Hai người họ ở trên đó có đánh nhau sứt đầu mẻ trán không? Đã thế kì phát tình của Alpha kéo dài trung bình phải 3-4 ngày nữa. Vậy lúc gặp lại thì có phải là 'một mất một còn, tôi sống mái với anh' không?"

Trình Thiên Lý nghe xong quay phắt qua nhìn Lê Đông Nguyên với khuôn mặt ngốc ngốc, ánh mắt khó hiểu.
-" Nguyên ca, anh nói vậy là có ý gì vậy?"

Lê-bất lực-Đông- chán chường-Nguyên thở hắt ra một hơi giải thích cho Trình Thiên Lý.
-" Thiên lý, em không biết sao? Hai người họ đều là Alpha. Mà nếu cho hai Alpha ở chung một chỗ có khác gì việc một nước có hai vua?"

Trình Thiên Lý vuốt vuốt cằm nghiêng đầu suy nghĩ rồi lại gật gật tỏ ý như mình đã hiểu. Hết Lý ngốc lại đến Tảo ngốc vỗ tay hào hứng như biết được chuyện động trời quay lại hỏi Lê Đông Nguyên.
-" Đông Nguyên, anh nói xem, anh có thấy Nguyễn ca như 'để ý' đến Lăng ca không?"
-" Chuyện này kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra."
Trình Nhất Tạ thờ ơ trả lời.
-"Ồ, ra vậy!" Thiên Lý

 Nghe xong Trình Nhất Tạ hào phóng tặng cho đứa em ngốc của mình một ánh nhìn khinh bỉ, nói tiếp.
-" Trừ nó ra"
-"Ca, anh nói vậy là có ý gì?"
-"Đang khen em thông minh đấy." Lư Diễm Tuyết và Dich Mạn Mạn nhìn hai anh em họ Trình phì cười.
-: À. Cảm ơn anh, ca"

Lê Đông Nguyên nhìn Thiên Lý rồi lắc đầu trả lời lại câu hỏi của Đàm Tảo Tảo.
-"Nếu Nguyễn Lan Chúc thật sự có tình ý với Lăng Cửu Thời thì đã làm sao chứ? Nếu hai người họ có tình cảm với nhau thì đã làm sao? Đến lúc bạn đời đinh mệnh của họ xuất hiện thì không phải sẽ trở về lại điểm ban đầu sao? Hai Alpha vốn dĩ chính là không thể ở bên nhau kể cả Alpha hay Beta cũng vậy. Có biết bao nhiêu cặp Alpha Alpha, Alpha Beta hay Beta Omega gì đó từng thề độc, hạnh phúc với nhau rồi hứa hẹn đủ điều nhưng đến khi tìm được bạn đời định mệnh của mình thì cũng đường ai nấy đi, nhà ai người nấy ở đấy thôi. "

Hắn vừa nói xong, Dịch Mạn Mạn sỡ dĩ đang thì thào to nhỏ với Lư Diễm Tuyết bỗng  dưng im bặt lại, người cứng đờ, miệng nở một nụ cười trông thập phần miễn cưỡng. Lư Diễm Tuyết và mọi người nghe Lê Đông Nghuyên nói xong cũng bất giác quay đầu qua nhìn Trần Phi và Dịch Mạn Mạn. Dịch Mạn Mạn là một Beta phân hoá muộn, lại có vài phần hơi tự ti. Lại có Trần Phi- anh chàng bác sĩ "thú ý" thù dai này chính là người yêu của Mạn Mạn, chuyện này không cần giấu vì mọi người ai cũng đã biết. Nhất thời Lư Diếm Tuyết chỉ biết lắc đầu, miệng thầm đọc kinh Phật phù hộ cho tên ngốc già đầu họ Lê kia. Trình Nhất Tạ mắt thấy Lê Đông Nguyên lại mở miệng sắp sửa đào góc tường nhà người ta nên liền lên tiếng đuổi người. 

-"Lê Đông Nguyên, anh không nói được câu nào ra hồn thì tốt nhất nên về phòng nghỉ cho khách yên vị ngủ qua đêm nay đi. Nếu cảm thấy ngủ không được thì cũng có thể về Bạch Lộc của anh, không cần ở lại đây làm phiền chuyện gia đình người khác đâu"

-" Tôi..." 
Lê Đông Nguyên còn muốn lên tiếng giải thích thì đã bị Lư Diễm Tuyết đẩy về phòng  giành cho khách đóng sầm cửa rồi bảo 'mong anh còn sống tới ngày mai' làm hắn một phen chẳng hiểu cái mô tê gì.

====================
Thật ra thì cái đoạn Nguyễn Ca bảo thưởng ấy, tôi tính viết H nhm đó h kinh nghiệm đọc H thì dài lắm mà viết H thì nó cứ củ chuối kiểu gì ấy nên tôi xoá luôn=))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro