#5 Căn Phòng Không Cửa Sổ
Sáng hôm sau, căn hộ vẫn im lặng dưới ánh nắng yếu ớt xuyên qua tấm rèm mỏng. Hoàn Mỹ mở mắt, hít sâu, cảm nhận hơi ẩm còn sót lại từ mưa đêm qua. Ngân Mỹ vẫn ngồi trên ghế, đầu gục xuống bàn, đôi vai mảnh khảnh run nhẹ. Một cảnh tượng bình yên hiếm hoi, nhưng Hoàn Mỹ biết sự bình yên này sẽ không kéo dài lâu.
Cô bước tới, định đắp chăn cho Ngân Mỹ, nhưng vừa chạm tay, cô gái khẽ nhấc đầu.
"Chị dậy sớm thật."
Giọng khàn khàn, nhưng vẫn có chút châm chọc.
"Em cần nghỉ thêm."
Hoàn Mỹ đáp, nhưng tay vẫn chưa rút.
Ngân Mỹ nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt, đôi mắt long lanh.
"Đừng coi em như một tội phạm sắp bị bắt. Em ghét cảm giác đó."
Hoàn Mỹ lặng im một lúc. Cô không biết tại sao tim mình đập nhanh đến vậy. Cảm giác muốn vừa giữ vừa trừng phạt, vừa lo lắng lại vừa muốn gần gũi... trộn lẫn trong một cơn bão cảm xúc.
"Đêm qua... nếu em không kéo tôi trốn khỏi nhà kho, tôi chắc cũng chết rồi."
Giọng cô khàn, đầy lo lắng.
Ngân Mỹ mỉm cười nhẹ.
"Vậy là huề nhau. Chị nợ em một mạng, em cũng nợ chị một viên đạn."
Hoàn Mỹ siết chặt tay, không dám nhìn thẳng.
"Chuyện tối qua chứng minh một điều, em đang gặp nguy hiểm thực sự. Nếu bọn chúng tìm được nơi này, em sẽ không sống nổi để làm gì hết."
Ngân Mỹ im lặng. Khoảnh khắc ấy, cô hiếm khi nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Hoàn Mỹ, thứ ánh sáng khiến trái tim cô vừa ấm vừa đau.
"Vậy chị tính sao?"
Ngân Mỹ hỏi khẽ, giọng trầm hẳn.
"Chúng ta sẽ hợp tác."
Hoàn Mỹ nói chậm rãi.
"Tôi giúp em thu thập chứng cứ, nhưng em phải nghe lệnh tôi. Không thêm vụ trộm nào."
Ngân Mỹ bật cười.
"Cảnh sát mà bắt tay với tội phạm. Chị biết mình vừa phá nguyên tắc chưa?"
"Nguyên tắc sẽ không cứu được em."
Hoàn Mỹ nhìn thẳng mắt cô.
"Tôi không muốn nhặt xác em trong một con hẻm tối."
Ngân Mỹ không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.
"Được thôi. Em sẽ nghe chị... nếu chị dám tin em."
Họ bắt đầu điều tra lại hồ sơ vụ án cũ, làm việc suốt đêm. Trên sàn đầy giấy tờ, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt họ, khoảnh khắc này vừa căng thẳng vừa gần gũi đến mức khó thở. Hoàn Mỹ cúi xuống xem bản đồ, tóc Ngân Mỹ chạm nhẹ vào má cô. Tim cô bỗng loạn nhịp.
"Chị đỏ mặt rồi kìa."
Ngân Mỹ cười khẽ.
"Lo làm việc đi."
Hoàn Mỹ quay đi, cố giấu cảm xúc.
Một đêm mưa, họ theo dấu vết đến một nhà kho cũ nơi viên sĩ quan mà Ngân Mỹ căm hận cất giữ tài liệu quan trọng. Khi họ vừa tìm thấy tủ sắt, đèn pha ngoài sân bật sáng.
"Bẫy!"
Hoàn Mỹ kéo Ngân Mỹ vào bóng tối.
Cửa bật tung. Một nhóm tay súng xông vào, không phải cảnh sát. Đạn nổ chát chúa, gỗ vỡ tung, khói súng khét lẹt. Hoàn Mỹ đẩy Ngân Mỹ nằm xuống, vừa bắn trả vừa di chuyển để cô mở khóa tủ.
"Còn 30 giây!"
Ngân Mỹ hét, tay run run mở khóa.
"Nhanh lên!"
Hoàn Mỹ đáp, nắm chắc tay cô, bắn hạ tên đang tiến tới.
Tủ bật mở. Ngân Mỹ giật tập hồ sơ, cả hai lao ra cửa sau, mưa rơi xối xả trên vai. Nhưng khi ra đến bãi xe, một chiếc SUV chắn ngang. Tên cầm đầu bước xuống, khẩu súng chĩa thẳng.
Hoàn Mỹ định bắn, nhưng viên đạn đầu tiên sượt qua bắp tay cô, khiến cô lùi lại.
Ngân Mỹ phản ứng: lao lên, đỡ Hoàn Mỹ, chính mình chịu viên đạn tiếp theo.
"Ngân Mỹ!"
Hoàn Mỹ hét, ôm lấy cô gái đang chảy máu ở vai lần nữa.
Trong hỗn loạn, Hoàn Mỹ bắn vỡ bình xăng gần đó. Ngọn lửa bùng lên, tạo cơ hội trốn thoát. Họ chạy xuyên qua cơn mưa xối xả, tim đập dồn dập.
Về đến căn hộ, Hoàn Mỹ băng bó vết thương cho Ngân Mỹ, đôi tay run rẩy.
"Em điên rồi sao? Lần này em có thể chết!"
Ngân Mỹ nhăn mặt, cười khẽ
"Chị hét lên nghe giống đang lo cho người yêu hơn là nghi phạm."
Hoàn Mỹ dừng tay, tim đập mạnh.
"Có lẽ... tôi thật sự lo cho em."
Ngân Mỹ lặng người, ánh mắt dịu lại, nụ cười mỏng như sương
"Vậy thì... đừng bỏ rơi em, được không?"
Hoàn Mỹ không nói, chỉ siết chặt băng gạc. Lửa trong lò sưởi hắt ánh sáng lên khuôn mặt họ.
Không ai nói gì. Họ đã vượt quá ranh giới cảnh sát – tội phạm. Giờ đây, họ là đồng minh, là đối tác, là... những người tin nhau tuyệt đối
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro