#6 Nụ Hôn Giữa Cơn Mưa
Trời đổ mưa như trút nước khi Hoàn Mỹ lái xe đưa Ngân Mỹ đến một nơi ẩn náu mới, xa khỏi tầm với của những kẻ truy sát. Gió quất mạnh, mưa hắt lên mặt, trộn lẫn với mùi đất ẩm. Căn hộ tạm thời nằm trên một ngọn đồi vắng, ánh đèn vàng hắt qua cửa sổ, tạo cảm giác vừa an toàn vừa đầy bất trắc.
Ngân Mỹ run nhẹ, vẫn còn cảm giác đau nhói từ vết thương ở vai. Hoàn Mỹ kéo cô vào trong, cởi áo mưa, lau từng giọt mưa trên tóc.
Khoảnh khắc này, tim cả hai đều đập nhanh hơn bình thường. Hoàn Mỹ nhìn thẳng vào mắt Ngân Mỹ
"Em ổn chứ?"
"Ổn."
Ngân Mỹ nhấn mạnh nhưng giọng khàn khàn, hơi run.
Hoàn Mỹ siết băng gạc chặt hơn, cảm giác tay mình như muốn ôm trọn người cô. Nhưng cô nhịn. Đây không phải lúc để thể hiện tình cảm,
ít nhất là cô tự nhủ vậy.
Một tiếng nổ lớn vang từ xa, rung cả cửa sổ. Hoàn Mỹ giật mình.
"Chúng tìm thấy chúng ta rồi!"
cô hét lên, rút súng.
Ngân Mỹ đứng bật dậy, máu từ vai chảy xuống áo ướt.
"Chị dẫn em đi!"
cô hét theo nhịp mưa.
Cả hai lao ra sân sau. Gió mưa xối xả, tầm nhìn chỉ còn mờ mịt. Tiếng bước chân và đạn xé gió vang rền. Hoàn Mỹ kéo Ngân Mỹ chạy qua hàng rào dây thép gai, vừa bắn trả vừa bảo vệ cô gái.
Một tên cầm súng định xông ra trước mặt, nhưng Ngân Mỹ nhanh tay quật vũ khí hắn ra. Hoàn Mỹ kịp lao tới, bắn hạ kẻ thứ hai. Cả hai lao về phía rừng, nước mưa tạt vào mặt, tim đập như muốn vỡ.
Họ trốn vào một gốc cây lớn, thở dốc. Ngân Mỹ nhìn Hoàn Mỹ, nụ cười mệt mỏi nhưng dịu dàng
"Chị... chị vẫn đứng bên em."
Hoàn Mỹ quấn tay băng chặt hơn cho cô, gần như ép cả cơ thể sát lại để giữ ấm
"Nếu không, tôi đã mất em rồi."
Khoảnh khắc ấy, trong mưa gió, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài cm. Hoàn Mỹ nhìn vào mắt Ngân Mỹ, nhận ra chính cô đã sợ nếu một ngày nào đó, người con gái này rời bỏ cô mãi mãi.
Ngân Mỹ thì thầm
"Chị... em... cảm giác... em muốn... gần chị..."
Hoàn Mỹ không kịp phản ứng, đôi môi cô bị chạm vào môi Ngân Mỹ. Nụ hôn đầu, ngắn ngủi nhưng cháy bỏng giữa cơn mưa, sự nguy hiểm và nhịp tim hỗn loạn.
Mưa vẫn rơi tầm tã, nhưng giờ đây họ không còn sợ hãi. Họ cảm nhận nhau, hít thở chung nhịp. Sau vài giây, Hoàn Mỹ tách ra, thở hổn hển
"Chúng ta không thể chết ở đây. Phải di chuyển."
Ngân Mỹ gật đầu, tay siết chặt Hoàn Mỹ
"Cùng nhau đến cuối, đúng không?"
Cả hai lao về căn hộ bí mật, vừa chạy vừa bắn trả những tên truy sát còn sót lại. Đến nơi, họ khóa cửa, cơ thể ướt sũng, tim vẫn đập rộn ràng.
Ngân Mỹ dựa vào vai Hoàn Mỹ, giọng run
"Chị... em... em không sợ nữa. Chỉ sợ mất chị."
Hoàn Mỹ siết chặt vòng tay, gần như không cho cô rời ra.
"Tôi cũng vậy... Chúng ta sẽ sống sót, và sẽ cùng nhau đối mặt mọi thứ."
Khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi kéo dài. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ giờ trở thành nhạc nền nhẹ nhàng. Ngân Mỹ bất giác vươn tay chạm vào má Hoàn Mỹ, đầu ngón tay ấm áp khiến cô giật mình.
"Chị lúc nào cũng mạnh mẽ như thế sao? Em... em thấy an toàn khi ở cạnh chị."
Hoàn Mỹ mỉm cười khẽ, cầm lấy bàn tay Ngân Mỹ, kéo lại gần hơn.
"Tôi cũng thấy an toàn khi ở cạnh em. Lần đầu tiên trong nhiều năm... tôi cảm thấy mình không còn một mình nữa."
Ngân Mỹ ngẩng đầu, ánh lửa hắt lên gương mặt cô, đôi mắt như sáng hơn.
"Vậy... chị sẽ cho em ôm chị chứ?"
Hoàn Mỹ bật cười nhỏ nhưng không từ chối. Cô kéo Ngân Mỹ sát vào lòng, để cô tựa hẳn vào ngực mình. Mùi hương của cô trộn với mùi mưa và khói lửa khiến trái tim Ngân Mỹ đập nhanh.
"Chị ấm thật..."
Ngân Mỹ nói khẽ, gần như nũng nịu.
Hoàn Mỹ vuốt tóc cô, thì thầm
"Ngủ một chút đi, em đã mất quá nhiều máu. Tôi sẽ canh cho đến sáng."
Ngân Mỹ cựa mình, ngước lên.
"Chị hứa nhé?"
Hoàn Mỹ gật đầu, nghiêm túc
"Hứa."
Đêm hôm đó, giữa tiếng mưa và mùi khói lò sưởi, Ngân Mỹ ngủ thiếp đi trong vòng tay Hoàn Mỹ. Còn Hoàn Mỹ thì không ngủ, cô ngồi tựa lưng vào tường, một tay giữ súng, một tay giữ Ngân Mỹ như thể chỉ cần buông ra một giây là cô gái này sẽ tan biến.
Khi nhìn gương mặt Ngân Mỹ ngủ say, hàng mi ướt dính lại, Hoàn Mỹ khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô.
"Em an toàn rồi."
Cô thì thầm, như một lời thề chỉ dành riêng cho đêm nay
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro