#7 Máu Và Niềm Tin
Ngày hôm sau, mưa đã ngừng nhưng bầu trời vẫn âm u. Hoàn Mỹ và Ngân Mỹ ngồi trong căn hộ, hồ sơ trải đầy bàn. Từng trang giấy là bằng chứng, từng dòng chữ là manh mối về viên sĩ quan, kẻ đứng sau cái chết của mẹ và em gái Ngân Mỹ.
Ngân Mỹ im lặng, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào tấm hình cũ. Hoàn Mỹ đặt tay lên vai cô, cố kéo cô trở lại hiện tại.
"Em sẵn sàng chưa?"
Ngân Mỹ nhắm mắt, gật đầu.
"Chị cần biết, lý do em trở thành tội phạm không chỉ là trả thù. Có những bí mật mà chị không tưởng tượng nổi..."
Cô kể, giọng khàn khàn nhưng tràn đầy nỗi đau. Mười lăm năm trước, sau cái chết của mẹ và em gái, Ngân Mỹ bị bỏ rơi bởi hệ thống pháp luật. Người cha duy nhất của cô lúc đó đã mất, còn tất cả chứng cứ chống lại viên sĩ quan bị che giấu. Cô phải sống với nỗi căm hận trong lòng, không được phép khóc hay hèn nhát.
"Em đã từng nghĩ rằng, nếu em không đủ mạnh, công lý sẽ không đến với gia đình em. Và em đã chọn cách mạnh nhất mà em biết... lấy chứng cứ, lấy tiền bẩn, để một ngày tất cả phải trả giá."
Hoàn Mỹ lặng người. Cô biết Ngân Mỹ không hề nói dối, nhưng từng chi tiết, từng nỗi đau quá khứ được kể ra khiến cô đau lòng.
"Vậy... em chỉ nhắm vào kẻ có tội?"
Ngân Mỹ gật đầu, đôi mắt long lanh.
"Đúng. Không ai vô tội bị em động đến. Nhưng chị phải hiểu, em không còn biết cách sống bình thường nữa. Chỉ có trả thù mới khiến em cảm thấy... còn tồn tại."
Hoàn Mỹ ngồi im, cảm giác vừa thương vừa lo. Cô nhận ra rằng, trái tim mình đã bị Ngân Mỹ chiếm trọn, nhưng cô vẫn là cảnh sát, một phần của cô muốn buộc Ngân Mỹ chịu luật pháp, phần khác muốn bảo vệ cô gái đang ngồi trước mặt.
Buổi chiều, khi Hoàn Mỹ đang sắp xếp hồ sơ, Ngân Mỹ bước lại gần.
"Chị biết không... đôi khi em sợ. Sợ nếu một ngày chị quay lưng, em sẽ lại một mình đối diện tất cả."
Hoàn Mỹ quay lại, mắt nhìn thẳng.
"Tôi sẽ không bỏ rơi em. Nhưng em phải hứa, đừng một mình hành động nữa."
Ngân Mỹ nhíu mày, vừa giận vừa buồn
"Chị không hiểu đâu. Em đã quá quen với việc chiến đấu một mình. Nếu em nghe chị, điều đó giống như... mất đi một phần sức mạnh."
Hoàn Mỹ lặng im. Cô nhận ra sự thật việc đứng bên Ngân Mỹ không chỉ là bảo vệ, mà còn là thử thách với chính lòng kiên định của cô.
Đêm đến, điện thoại rung. Một tin nhắn nặc danh
"Ông ta biết các cô đang ở đâu. Nếu muốn sống, hãy ra gặp tại khu cảng cũ. Không có người thứ ba. Một mình. Hoặc... mất tất cả."
Ngân Mỹ đọc xong, sắc mặt lạnh như băng.
"Đây là bẫy, nhưng... chúng ta không thể chần chừ."
Hoàn Mỹ gật đầu.
"Chúng ta sẽ đi cùng nhau. Lần này, không ai đi một mình."
Họ chuẩn bị vũ khí, súng ống, đồ bảo hộ. Trái tim căng thẳng, từng nhịp đều gắn với sự sống còn. Ngân Mỹ nắm tay Hoàn Mỹ trước khi bước ra cửa, ánh mắt sâu thẳm.
"Cùng nhau... đến cuối."
Hoàn Mỹ siết tay cô, khẽ mỉm cười
"Cùng nhau."
Khi đến khu cảng cũ, màn đêm đặc quánh, sương mù phủ khắp mặt nước. Tiếng sóng đánh lạo xạo vào bến cảng, hòa với tiếng gió rít qua các cột đèn cũ kỹ. Họ ẩn mình sau những thùng container, quan sát.
Một bóng người xuất hiện. Viên sĩ quan, người từng tước đi gia đình Ngân Mỹ. Ánh mắt hắn lạnh lùng, tự tin, nhưng có phần ngạc nhiên khi thấy cả Hoàn Mỹ đứng cạnh Ngân Mỹ.
"Cảnh sát và tội phạm, hợp tác?"
Hắn nhếch môi cười.
"Rất thú vị."
Ngân Mỹ nhăn mày, tay run nhẹ nhưng vẫn nắm chặt súng.
"Ông sẽ không thoát lần này."
Hoàn Mỹ đứng sau, giọng lạnh
"Chúng tôi đã sẵn sàng. Mọi trò chơi của ông kết thúc ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro