Chap 12

Nằm vật vã trên giường ôm bụng vì cơn đau dữ dội kéo đến. Kèm thêm triệu chứng cồn cào, nôn nao muốn ói, chân tay bủn rủn. Nguyên do xuất phát từ việc uống 2 viên thuốc giảm đau khi bụng trống rỗng. Chịu không nổi cơn đau, Cheer ngồi dậy lê thân người mệt mỏi xuống nhà.

- Chị mới từ bệnh viện về, người chưa khỏe hẳn đâu, mau về phòng nghỉ ngơi đi.

- Tôi không sao, cứ để tôi đút cho Azura ăn.

- Azura có mẹ cái quên hẳn cô nha.

Siya chạm yêu vào cái mũi bé tí teo của Azura trêu chọc. Con bé nheo nheo mắt rồi bỗng cười khanh khách như biết bản thân được yêu thương. Miệng luôn nở nụ cười trên môi trông rất vui vẻ. Tay chân hiếu động đập đập xuống nền nhà chơi đùa.

- Đêm qua Azura hành cô lắm hả?

- Con bé cứ khóc đòi mẹ, dỗ hoài không chịu nín. Khóc đến khi mệt rồi tự lăn ra ngủ. Cả đêm hôm qua em với Pong không ngủ được gì. Chỉ mới chộp mắt chút xíu là trời đã sáng.

- Cảm ơn nha, làm phiền cô quá.

- Không sao đâu chị, nhiệm vụ của em mà. Với lại con Cheer cũng như con em. Em sẽ tận tình chăm sóc Azura. Ha con ha, mau ăn chóng lớn để còn nhanh nhanh biết gọi mẹ biết chưa.

- Nếu Cheer cũng yêu cũng thương Azura như cô thì tốt biết mấy.

- Chị nói sao chứ...em thấy Cheer cũng thương Azura mà.

- Thương mà không một lần ẵm bồng, không một lần quan tâm đoái hoài. Luôn nhìn Azura với ánh mắt của người dưng nước lã. Em ấy giận tôi...tôi có thể hiểu, nhưng con cái nó nào có tội tình gì?

Bao nhiêu tâm sự chất chứa trong lòng, khi có người chạm đến Ann vô tình buộc miệng nói ra mà không cần đắn đo suy nghĩ là nên hay không nên. Lau chùi phần bột lấm lem trên miệng Azura, chị buồn bã nhìn con gái hồn nhiên vui cười, không màng biết đến chuyện thế sự muộn phiền.

- Cheer không thể hiện tình cảm của mình ra bên ngoài thôi. Chứ em nhìn thái độ lo lắng cho chị và Azura em biết em ấy thương yêu chị và con mà.

- Cô không cần nói như vậy để an ủi tôi đâu.

- Siya à dọn cơm, tôi đói rồi.

Tiếng nói phát ra từ phía sau khiến Ann và Siya thoáng giật mình. Cả hai không hẹn cùng nhau quay lại nhìn Cheer.

- Được, em ngồi chờ chị xíu nha.

Đứng ở chân cầu thang một lúc, nghe được hết tâm tư, suy nghĩ của Ann. Lòng Cheer có chút trầm lắng, nhìn Ann đút Azura ăn, thái độ cô vẫn như mọi ngày. Lạnh lùng, xa cách, ít nói, ít quan tâm. Nhưng sâu thẳm bên trong cô để ý đến từng cử chỉ nhỏ của Ann chăm sóc Azura như thế nào. Ngày ngày con bé ăn gì, ăn lúc mấy giờ cô đều biết hết.

Cả hai ngồi đối diện nhau nhưng không ai nói với ai câu nào. Đến khi Azura ăn hết chén bột, bầu không khí im lặng vẫn hoàn lặng im. Ann đứng dậy dọn dẹp chén ly vào bồn và quay lại ẵm Azura về phòng. Chẳng thể giấu hết đi đôi mắt man mác u sầu. Cố gắng bước mau, chị không dám quay đầu nhìn lại. Sợ bản thân không chịu đựng nổi sự lạnh nhạt của Cheer thì giọt nước mắt lại tràn khóe mi. Chị không muốn bản thân trở nên yếu đuối, đáng thương thảm hại trước mặt ai hết, kể cả Cheer.

Ăn uống xong xuôi Cheer trở về phòng, uống thêm viên thuốc đau bao tử rồi lên giường nghỉ ngơi. Đã bao đêm không có một giấc ngủ trọn vẹn. Cơ thể cũng vì thế mà xanh xao, gầy mòn, không chút khí sắc. Đôi mắt lim dim, mí mắt biểu tình chống đối việc cô không biết yêu thương bản thân. Ngất ngư trong cơn mệt mỏi, nằm xuống chưa được bao lâu Cheer đã chìm vào giấc ngủ thật sâu.

Ánh chiều tà len lỏi qua màn cửa, chiếu rọi vào mặt khiến Cheer nheo mắt nhíu mày tỉnh dậy. Cảm thấy cơ thể đã bớt đau nhức, uể oải, mệt nhoài. Tinh thần, tâm tình cũng vì thế mà trở nên tốt hơn. Bỏ lơi cái gối ôm trong tay qua một bên, Cheer đứng dậy đi vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo.

Phía dưới sân vườn, Ann đủng đỉnh đút từng muỗng cháo cho Azura. Trong người vẫn còn mệt nhưng chị không muốn nằm ì trong phòng. Đi tới đi lui, cơ thể được hoạt động ấy vậy mà chị thấy khỏe hơn là giam mình trong 4 bức tường ngột ngạt.

Ann thầm nghĩ, nếu như không mắc kẹt ở đây thì có lẽ giờ này, chị đang bận rộn đóng phim cũng nên. Vai diễn yêu thích, kịch bản khác biệt, tất cả không còn quan trọng. Dù cho phải bồi thường hợp đồng vì bỏ vai, làm ảnh hưởng đến đoàn phim. Hoặc có thể sẽ mất đi danh tiếng mà từ trước đến nay chị cố công gầy dựng cũng không sao. Đổi lại, chị được ở bên cạnh Cheer, bên cạnh người mà mỗi đêm chị đều nhớ đến, mơ thấy trong giấc mộng. Dù giấc mộng trở thành hiện thực có nhiều khổ lụy và nước mắt.

Tiếp tục đút nốt muỗng cháo cho Azura, Ann ngước mắt nhìn về hướng ban công phòng Cheer. Cánh cửa được đóng kín nhưng chị vẫn muốn dõi theo.

- Mẹ Ann à, mẹ coi em đi được rồi nè mẹ.-Tiếng gọi của Pong kéo ánh mắt Ann quay trở lại.

- Con dẫn em đi nhẹ nhàng thôi nha, vì em mới ăn xong không được vận động mạnh đâu đó.-Đặt chén cháo lên bàn, Ann dặn dò Pong.

- Dạ con biết rồi mẹ Ann, con sẽ nhẹ nhàng.

Lặng lẽ nhìn những áng mây bay về cuối trời, mọi thứ chuyển động như chậm lại chờ ngày tàn. Lòng Ann đặc quánh nhiều nỗi niềm. Chị chấp nhận ở lại đây để được ở bên Cheer, ngày ngày được nhìn thấy cô. Dù cuộc sống không còn vui vẻ khi đã bị hai chữ "thù hận" che mờ tất cả.

Nhớ về những tháng ngày được sống cùng Cheer của trước đây. Nhẹ nhàng, ngọt ngào và đong đầy yêu thương. Những chuỗi ngày hạnh phúc đó chị không còn níu giữ được nữa rồi. Khẽ khép chậm đôi mi, ngổn ngang xúc cảm. Hồi ức luôn luôn đặc biệt thế đấy, có thể khiến ta đau lòng cũng khiến ta hạnh phúc. Đôi khi khiến ta bật cười nhớ về những ngày đã khóc, cũng khiến ta bật khóc nhớ về những ngày đã cười.

Ann tự an ủi bản thân rằng giữa chị và Cheer chưa kết thúc. Chỉ là cả hai đang buông lỏng đôi tay nhau mà thôi. Nhưng rồi chị bật cười chua xót cho chính mình. Chị đang cố thuyết phục ai đây khi ngay cả bản thân chị còn hoài nghi, lờ mờ, không rõ ràng.

Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi, trong đầu Cheer xuất hiện một cái tên duy nhất đó là ChaKrit. Cô đợi điện thoại của anh đã mấy ngày liền. Xúc miệng qua loa bằng nước sạch, Cheer nhanh ra ngoài tìm điện thoại vì sợ bị lỡ mất cuộc gọi.

- Cậu trốn đi đâu mà tớ điện thoại hoài không được, đến nhà tìm cũng không thấy tăm hơi, bóng dáng đâu vậy hả?

- À...Jane giận tớ nên tớ dẫn em ấy đi du lịch làm lành đó mà. Cậu tìm tớ có việc gì vậy?

- Còn hỏi, chuyện tớ nhờ cậu làm xét nghiệm ADN đến đâu rồi hả? Đừng có nói với tớ chưa làm gì hết nha.

- Tớ quên béng mất, tớ đang trên đường về. Đưa Jane về nhà rồi tớ sẽ đi làm liền.

- Cậu hay quá ha, vì người yêu bỏ bạn, vì người yêu mà quên luôn việc của con mình.

- Cậu cũng biết nói là con mình rồi thì cần gì phải gấp gáp.

- Tớ chỉ muốn nhận được đáp án chính xác.

- Ok ok cô hai, coi như tớ xin lỗi được chưa. Bây giờ nói chuyện không tiện, về tới nhà tớ gọi cho cậu sau nha.

Chưa kịp nói thêm câu nào, đầu dây bên kia đã vội cúp máy. Bỏ điện thoại xuống bàn, Cheer đi đến kéo rèm, mở toang cánh cửa ban công, ra ngoài hít thở chút không khí. Ngó thấy Ann đang ngồi dưới sân ngắm nhìn Pong dắt Azura tập đi.

Đôi lúc giữa những hận thù bủa quanh, chỉ cần một ánh mắt dịu dàng của Ann cũng đủ để lòng Cheer dịu lại. Cần lắm những khoảng lặng thật sâu để cô có thể nhìn lại bản thân mình, để tìm lại những xúc cảm ngỡ đã cạn dần theo thời gian.

Trước đây, cô cố gắng quên chị, cô nghĩ rằng thời gian xa nhau thì tình yêu lợi dụng nhau đó cũng sẽ dần phôi phai. Nhưng khi gặp lại, những con sóng yêu thương lại bắt đầu trỗi dậy, gào thét ầm ĩ.

Đã biết bao đêm cô không có một giấc ngủ yên, một giờ hạnh phúc. Nhớ chị đến khoắc khoải tâm hồn dù chị ở xa hay đang kề cạnh bên cô, ra vào chung một ngôi nhà. Không dám nói tiếng yêu tiếng thương vì sợ đối phương lại lợi dụng. Nghi kỵ quá lớn, vết thương lòng quá sâu khiến cô chôn chặt mọi thứ.

Bất chợt Ann nhìn về hướng ban công, ánh mắt vô tình chạm, nhìn nhau thật lâu. Không cần nói một lời, không cần vòng tay xiết chặt hay cái hôn nồng nàn. Ann vẫn có thể cảm nhận rõ nội tâm thống khổ của Cheer. Sau những đau thương mất mát mà Cheer phải chịu đựng thì việc cố tỏ ra lạnh lùng, độc ác chỉ nhằm để che đậy nội tâm mong manh dễ vỡ, yếu đuối của cô mà thôi. Với Cheer, có lẽ ánh mắt là điều sau cùng còn vẹn nguyên chữ tình. Cái nhìn yêu thương dành cho người mình yêu không thể lẫn vào đâu được.

Nhưng điều đó còn có ý nghĩa gì khi chị không thể ly hôn với Put mà đến bên Cheer. Cho dù bây giờ chị có bỏ đi cái tôi của mình mà nói lời yêu Cheer thì đã sao, có thay đổi được gì không? Hay càng khiến Cheer xem thường chị, lại hành hạ con tim đau thêm gấp vạn lần. Thời gian qua đi rồi thì không bao giờ quay trở lại. Cũng giống như không thể bôi xóa vết thương trong trái tim khi nó ngày một in hằn sâu hơn.

Nếu biết trước không có kết cục tốt đẹp thì tốt nhất đừng tự gieo hy vọng. Ann là người rời mắt sang hướng khác trước. Không dám chìm đắm vào đôi mắt Cheer vì chị sợ bản thân không có can đảm thoát ra.

Hiện tại chị chỉ biết rằng, chị muốn được bên cạnh Cheer, được ngày nào, hay ngày đó. Tình yêu của chị âm thầm lặng lẽ thế thôi. Chị không trách Cheer, chị cũng không trách ông trời hay bất kỳ ai cả. Nếu số phận đã an bày thì chị xin chấp nhận. Lẳng lặng rời khỏi ánh nhìn về nhau, quay mặt sang hướng khác, Ann tiếp tục rơi vào trầm tư.

Nhìn thấy cái quay đi của Ann mà lòng Cheer chùng xuống. Cơn đau trong tim lại bắt đầu len lỏi, bao chua xót ngập lặng dâng tràn. Yêu không thể yêu, hận không thể hận, từ bỏ không thể từ bỏ.

Nội tâm cố phủ nhận tình yêu thì trái tim lại khao khát muốn có được. Cô đã suy nghĩ mọi cách để được gặp chị, ở bên chị. Vịn vào lý do trả thù là điều duy nhất cô có thể. Thật đáng thương cho cô khi muốn gặp người mình yêu cũng phải diện lý do, phải ra điều kiện.

Gặp được chị rồi cô lại dằn lòng, cố tỏ mình xấu xa. Cố tổn thương chị thì lại càng làm tổn thương chính mình. Có nhiều điều muốn nói nhưng chẳng thể thốt được nửa câu. Tự hỏi lòng mình liệu rằng người kia có còn nhớ đến ngày xưa không? Có còn những cảm xúc yêu đương mãnh liệt đến quên cả lý trí. Hay...tất cả đã chìm vào quên lãng theo năm tháng.

Những cuộc nói chuyện đúng nghĩa dường như không còn tồn tại. Chạm mặt nhau không lớn tiếng mỉa mai, áp đặt ra lệnh hay thương tổn thì cũng chỉ là cuộc đối thoại, trao đổi không còn niềm tin.

Thật ra trong mỗi người còn yêu đối phương rất nhiều nhưng cảm giác mất trọng tâm, mất niềm tin đã khiến cả hai ngày càng có khoảng cách. Khoảng cách của sự im lặng trong cuộc đối thoại, khoảng cách của tâm hồn và khoảng cách của cái tôi. Những khoảng cách nhẹ tênh, không có thước đo rõ ràng nhưng lại có sức tàn phá thật đáng sợ. Đủ để lòng mỗi người nặng trĩu những nghĩ suy riêng, không biết cứu vãn mối quan hệ thế nào cho đúng.

- Tình hình nhà hàng dạo gần đây thế nào?

- Vì có công an tới lui thường xuyên nên nhiều khách hàng họ rất e ngại. Số lượng khách đến ăn ngày một giảm đi rất nhiều.

- Tốt lắm, anh kêu kế toán làm cho em một bảng thống kê chi tiết về những thất thoát mà nhà hàng phải chịu. Kèm thêm một bảng doanh thu tháng trước.

- Phòng kế toán đang làm, nay mai sẽ có số liệu, số tiền chi tiết cho em xem.

- Anh chuẩn bị sẵn đơn kiện luôn đi.

- Được, anh sẽ làm ngay. Mà...theo như thám tử hồi báo thì công an đã tìm đến bệnh viện rồi đó. Em nhớ phải cẩn thận, kẻo muối bỏ biển, uổng hết biết bao công sức, tiền bạc.

- Hôm đó chỉ ở lại một đêm nên em không có làm giấy nhập viện, cũng không để lại bất cứ thông tin gì. Muốn tìm đến nhà em cũng không nhanh được đâu. Thời gian đó đủ cho anh và mọi người hoàn tất mọi việc rồi.

- Nếu em không căn dặn gì nữa thì anh ra ngoài nha.

Gật gù đáp lời Wat, Cheer quay lại bàn làm việc lấy điện thoại gọi cho Lyn. Tiếng đổ chuông kéo dài, kết thúc là giọng nói của một cô gái. Cứ như thế lặp đi lặp lại 3 4 lần. Với tay lấy túi xách, Cheer lái xe đến nhà tìm Lyn. Đứng bấm chuông đến mỏi chân cũng không ai mở cửa. Có thể là Lyn đang đi đóng phim, nghĩ vậy Cheer lái xe về nhà.

Tâm trạng có chút khó chịu, đôi phần bất an khi không ai mở cổng. Gọi điện thoại cho vệ sĩ và Siya cũng không ai bắt máy. Cô đành tự thân vận động xuống xe mở cửa. Lái xe vào nhà nhìn thấy nhà cửa tối om, không mở đèn, không một tiếng nói, không biết bên trong xảy ra chuyện gì, lo lắng ập đến.

- " Không lẽ ông ta tìm đến nhanh vậy sao? "

Cheer cầm lấy túi xách bước từng bước dè chừng, chậm rãi vào nhà. Hít thật sâu, không dám thở mạnh, nơi ngực trái cô đập nhanh hơn. Bỗng ánh sáng loe lóe trong bếp đi ra, tiếng hát ca râm rang ngăn cản cánh tay Cheer đang định lấy vật gì bên trong túi xách.

- " Happy Birthday to you, Happy Birthday to you, Happy Birthday...Happy Birthday...Happy Birthday bé Cheerrrrrr "

Win cầm bánh kem với ngọn nến số 26 trên tay. Phía sau Win còn có ông Mick, ChaKrit, Jane, Lyn, Siya và Pong. Mọi người cùng nhau chuẩn bị cho Cheer một buổi tiệc sinh nhật bất ngờ. Nghẹn ngào không nói nên lời, đôi mắt đỏ hoe, Cheer nhìn về phía ba mình khiến ông phải lên tiếng nhắc nhở.

- Hãy mau cầu nguyện và thổi nến, Win cầm mỏi tay lắm rồi đó con.

- À dạ...con quên mất.

Chấp tay nguyện cầu dưới ngọn nến lung linh, Cheer bỗng trở nên thật bé dại, trẻ thơ trong ánh mắt hiền hòa của ba. Kể từ khi hai ba con cãi nhau cho đến nay, 5 6 năm rồi Cheer không còn mừng sinh nhật, cô cũng không nhớ đến ngày sinh nhật của mình.

Ngọn nến thổi tắt cũng là lúc ánh đèn vụt sáng. Mọi người cầm trên tay những món quà lớn có nhỏ có. Lần lượt trao tận tay Cheer với lời chúc tốt lành, hạnh phúc. Lyn mang cây đàn guitar hôm bữa rủ Cheer đi mua tặng cô.

- Chị tặng cây đàn này với hy vọng em sẽ tiếp tục đàn những bản tình ca của riêng mình. Thổi bùng cảm xúc, cháy hết mình sống với đam mê sáng tạo của tuổi thanh xuân.

- Chị Cheer à, đàn một bài cho mọi người nghe đi chị.-Win nhanh nhảu đề nghị.

- Phải đó, lâu rồi ba không được thấy hình ảnh con ngồi vừa đàn vừa hát.

Đi đến sofa ngồi xuống, Cheer điều chỉnh lại cảm xúc còn ứ nghẹn trong cổ họng. Khi cảm thấy khá hơn, tay cô bắt đầu lướt nhẹ dây đàn.

- Ghê nha ghê nha.

Win hăm hở bay đến sofa dành vị trí đối diện Cheer. Mọi người cũng cùng nhau ngồi xuống sofa chờ đợi.

- Ngồi đàn một khúc hát ..
Dành tặng những ai đang buồn
Buồn phiền này hay hân hoan kia
Số kiếp cũng đã an bài
Ngồi đàn một khúc ca….
Dành tặng những ai lạc đường
Mọi trở ngại, chông gai, gian lao, cố gắng bước tiếp sẽ qua được
Năn na na ná na nằn nà nà ồ oa ba ắp Papa
Năn na na ná na nằn nà nà ồ oa ai ắp Già Già...

Đến điệp khúc mọi người cùng hòa giọng hát với Cheer. Khoảng cách giữa những mối quan hệ với những tên gọi khác nhau ngày càng sát gần hơn. Chỉ có mỗi Ann ở trên lầu là cô đơn một mình.

Thầm cầu chúc cho Cheer luôn sống vui vẻ, hạnh phúc mà lòng có chút buồn tủi, chạnh lòng lẫn hờn trách. Chị chưa bao giờ được biết ngày sinh nhật của Cheer, trước đây dù có hỏi Cheer cũng không bao giờ nói. Tiếng hò hét, vỗ tay hân hoan phía bên dưới khiến Ann có cảm giác như mình là người thừa trong trái tim ai đó. Nước mắt lăn dài trên má, đưa tay lau sạch, mắt nhìn bâng quơ về hướng cửa. Chị cũng không rõ bản thân đang trông mong điều gì.

Buổi tiệc sinh nhật hôm nay là do Lyn và ChaKrit lên kế hoạch. Chị là người được biết sau cùng khi mọi người đến hỗ trợ Siya nấu nướng. ChaKrit có rủ chị ở lại cùng mọi người nhưng chị đã chọn lên phòng tránh mặt.

- Hát ca xong rồi, mình nhập tiệc đi ba, con đói rồi.-Đôi mắt yêu thương nhìn ba, Cheer chỉ muốn bản thân mình bé lại để được nhõng nhẽo.

- Được thôi công chúa của ba. À mà...sao con không mời bạn con xuống ăn cùng.

- Bạn nào ạ?-Ánh mắt ngạc nhiên mở to, Cheer hỏi.

- Thì người phụ nữ trên phòng con đó.

Cheer nhìn qua ChaKrit ra hiệu, thăm dò rồi quay lại nhìn ba.

- Dạ....bạn....để con lên mời chị ấy. Ba và mọi người ngồi vào bàn trước đi nha.

Đứng trước cửa phòng nhìn thấy Ann ngồi bên giường, tay vỗ về giấc ngủ cho Azura nằm trong nôi, cô giả vờ tạo tiếng động muốn thu hút sự chú ý. Ann đã nghe thấy nhưng chị không muốn trả lời, không đoái hoài ngước lên nhìn cô.

- Chị xuống nhà ăn uống cùng mọi người đi.

- ......

- Có nghe tôi nói không?

- Nghe.

- Nghe rồi thì mau xuống đi, đừng để người lớn phải đợi.

- Tôi mệt.

- Chị mệt thật hay đó chỉ là lý do.

- Tùy em nghĩ.

Chị nằm xuống giường, đắp chăn kín người, nhắm mắt vờ ngủ. Ann bệnh về nhà chưa tròn 2 ngày, có lẽ chị mệt thật. Với suy nghĩ đó, Cheer lững thững xuống nhà nhập tiệc cùng mọi người.

Tiếng cười nói giòn tan đánh thức Ann, khi Cheer rời khỏi chị nằm suy nghĩ vẩn vơ. Một phần do tác dụng của thuốc, một phần do cơ thể mệt mỏi. Chị ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cũng không biết đã ngủ được bao lâu. Nhìn lên đồng hồ điểm 11h30, chị giở mền xuống giường xem chừng Azura. Thoáng nghe tiếng chào nhau, Ann đoán buổi tiệc đã tàn.

Có nhiều bước chân đang đi lên cầu thang, Ann nép mình vào vách tường, âm thầm lắng nghe động tĩnh cùng quan sát. Chị đứng lặng con tim khi nhìn thấy Cheer và Lyn, hai người vào phòng đóng cửa lại. Phòng sách Cheer ở đối diện phòng Ann, Cheer không cho chị đóng cửa phòng để dễ quan sát chị nên chị cũng có thể dễ dàng quan sát phòng Cheer.

Tiếng khóa chốt canh cách phát ra, thanh âm đau đớn, xé toang trái tim thêm một lần nữa. Đôi chân Ann không còn trụ vững, tay chị vịn vào tường và từ từ ngồi bệt xuống sàn. Nước mắt trào dâng tuôn rơi trên gương mặt xinh đẹp. Đôi mày khẽ nhíu lại để cố ngăn chặn cơn đau đang xâm chiếm thể xác. Tay chị xoa xoa lồng ngực trái thông qua lớp áo với hy vọng thoa dịu cơn đau, nhưng dường như không thể.

Mím chặt môi chạy thật nhanh vào toilet, chị xả nước thật mạnh để có thể khóc thành tiếng. Chị không thể đè nén cơn đau, kiềm chế nước mắt mình được nữa. Chị biết chị không có tư cách gì để ghen nên ngoài việc khóc ra chị không biết mình có thể làm được gì.

Khóc đến mệt mỏi, đến cạn khô dòng nước mắt. Ngước nhìn thân hình xơ xác trong gương, chị tự hỏi tại sao mình phải sống trong khổ đau thế này. Và cuộc sống này có thể tiếp tục được đến bao giờ.

Hất nước xối xả lên mặt, Ann muốn bản thân thức tỉnh, đừng mơ mộng hão huyền mà tự chuốc lấy muộn phiền. Hoa nở để tàn, người gặp để rẽ ngang, duyên phận hóa bẽ bàng. Nỗi đau nơi lồng ngực này một ngày nào đó rồi cũng sẽ qua....nhưng có lẽ không phải là bây giờ.

Không lâu sau, Cheer và Lyn ra khỏi phòng, cô tiễn Lyn ra cổng đã có Kim đợi sẵn. Vào nhà nhìn thấy Ann loay hoay pha sữa cho Azura, Cheer lại gần giành lấy bình sữa trên tay chị.

- Mệt thì lên nghỉ đi, tôi làm cho.

- Không cần.

Gương mặt Ann lạnh tanh, tay giựt lại bình sữa, chị rót nước vào bình, vặn núm lại và đi lên phòng bỏ lại Cheer. Sự lo lắng được đáp lại bằng thái độ cộc cằn, lạnh nhạt khiến tâm trạng Cheer đang vui vẻ đột nhiên xấu đi, mặt mày xám xịt.

Trằn trọc, thao thức suốt đêm vì thái độ của chị, mãi đến sáng Cheer mới có thể vào giấc thì lại bị Lyn phá rối. Nhiều cuộc gọi nhỡ kèm theo tin nhắn với nội dung hôm nay Lyn ghé qua nhà. Chưa kịp đọc xong nội dung tin nhắn, tiếng chuông cửa inh ỏi, tiếng còi xe bin bin vang lên, ồn ào nhức hết cả đầu. Cheer gọi cho vệ sĩ mở cửa rồi tiếp tục lăn ra nướng thêm 5 10 phút. Có thể dạo gần đây cô uống thuốc giảm đau hơi nhiều nên mắt cứ muốn ngủ miết, bao tử thì biểu tình.

Lyn mang túi xách đi trước, Kim cầm 2 3 túi đồ ăn đi theo phía sau. Chào hỏi, trò chuyện vài câu, đưa túi đồ ăn cho Siya. Lyn lên phòng tìm Cheer, lôi hết mền gối trên người Cheer quăng xuống đất, réo gọi cô dậy.

- Chị bị cái gì vậy?

- Mau dậy ăn uống gì đi chứ. Em định ngủ tới chiều tối luôn hả. Chị có chuyện muốn nói nè.....dậyyyyy.-Lyn lôi Cheer khi thấy cô với tay lấy gối ôm bên cạnh.

- Có gì thì chị nói đi.

- Ông ta đã chuyển đủ tiền vào tài khoản cho chị rồi.

Nghe đến đây Cheer ngồi bật dậy, nhanh như thoắt lấy tay bịt miệng Lyn lại, ánh mắt nhìn về hướng cửa mở toang.

- Chị nhỏ tiếng thôi.

Vỗ vỗ vào tay ý muốn Cheer buông ra. Lyn đứng dậy vuốt lại tóc cho gọn trên vành tai, nhìn Cheer nói.

- Được rồi, xíu ăn uống xong mình nói chuyện sau cũng được. Chị có mua đồ qua đây nấu lẩu, không có về liền đâu. Chị xuống phụ Siya, em mau dậy đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo đi.

Gật gù Cheer xuống giường đi qua phòng Ann vệ sinh cá nhân. Bồng Azura trên tay ru cho con bé ngủ. Chị giả lơ như không quan tâm đến sự hiện diện của Cheer.

Lúc Cheer tắm xong cũng là lúc Siya và Lyn đã hoàn thành món lẩu. Đang sấy tóc cho khô thì Siya lên phòng gọi xuống ăn trưa. Cô bước qua cửa phòng gọi chị. Căn phòng trống ngoắc, chỉ có Azura nằm say giấc bên trong nôi. Thấy cửa toilet đóng, đoán là Ann ở bên trong, Cheer gõ cửa gọi.

- Xuống nhà ăn cơm.

- .......

- Sao không trả lời?

- Biết rồi.

Ann ẵm Azura xuống quây gỗ dưới bếp để tiện việc coi sóc trong khi ăn. Con bé vẫn ngủ ngon lành, đôi môi mỏng manh chúm chím, miệng chép chép trông thật đáng yêu.

Bàn thức ăn phân chia ranh giới, Cheer, Lyn và Siya ăn lẩu, còn Ann thì ăn cơm. Bữa ăn mọi ngày Ann vốn đã im lặng nay càng lặng im hơn.

- Sao hôm nay cô Lyn mua nhiều tôm cua hải sản quá vậy?-Siya ngồi vào bàn vui vẻ hỏi.

- Em mua để bổ sung canxi cho Cheer đó mà. Chị lấy dùm Cheer cái nĩa nha chị, Cheer không thể cầm đũa quá lâu.

- " Cheer không thể cầm đũa? "

Xa cách 2 năm đúng thật mọi thứ không thể trở về như trước. Ann không biết những chuyện gì đã xảy ra với Cheer và ngược lại, Cheer cũng không biết chị đã phải trải qua những gì. Người này không nói, người kia cũng không hỏi, khoảng cách cứ thế dần dần nới rộng. Đôi mi xụp xuống, cố nhai nuốt cơm, Ann bất lực thở mạnh trước số phận. Cắm cúi ăn cho xong bữa, chị không muốn ngồi lâu vì sợ mọi người nhìn thấu tâm tư cũng như không muốn thấy những cảnh làm trái tim vụn vỡ thêm nhiều mảnh. Nội tâm gào thét nhưng phải cố kìm nén như không có chuyện gì.

Lyn gắp tôm bỏ vào chén cho Cheer và cả cho Ann, chị liền gấp trả ngược lại đĩa, ngước nhìn Lyn thốt vài chữ.

- Tôi không thể ăn.

- Vậy ăn mực đi ạ.

Dời đĩa của mình ra xa, Ann thở dài tỏ vẻ khó chịu. Thấy vậy Cheer lên tiếng đỡ lời để Lyn không cảm thấy buồn.

- Những vết mận đỏ trên người chị Ann chưa lặn hẳn. Tuy chỉ bị dị ứng rượu nhưng bác sĩ khuyên nên hạn chế ăn những thức ăn có thể gây kích ứng và ngứa. Chờ đến khi vết mận đỏ lặn hẳn, cơ thể trở lại trạng thái bình thường mới ăn được.

- À...vậy à....em không biết, xin lỗi chị.

- Có gì đâu mà xin lỗi, chị ăn rau đi nè.

Ann nhìn Lyn, ánh mắt chau mày khó chịu dần dần giãn ra. Đáp lại cái nhìn của chị là nụ cười thân thiện của Lyn. Có lẽ Lyn rất tốt nên Cheer mới yêu. Giá như Lyn là một người bình thường thì Ann đã không cảm thấy khó chịu thế này.

- Khi nãy chị không thấy guitar ở trong phòng.

- Em thấy thời tiết tháng này hay mưa nên bỏ vào hộp cất rồi.

- Xíu nữa ăn xong đánh vài bài cho chị nghe đi.

- Được.

Miệng trả lời nhưng ánh mắt Cheer dán chặt lên người Ann không rời. Thấy vậy Lyn đánh tiếng rủ Ann.

- Trời hôm nay không có nắng, Chị Ann...xíu cùng em và Cheer ra vườn hóng gió cho mát, nghe Cheer đàn nha chị, em ấy đàn hay lắm.

- Tôi...bận chăm con rồi.

- Đưa Siya giữ cho chị, một lát thôi mà.

- Phải đó, để em trông Azura cho chị Ann.-Siya luôn muốn tạo cơ hội cho Ann và Cheer làm hòa.

- Người ta đã không có hứng thú thì chị đừng ép người ta làm gì.

Ann lặng thinh, tiếp tục ăn cho xong bữa rồi rời đi trước. Bỏ lại Cheer với gương mặt bực dọc phía sau. Bực bội trong người, ăn uống cũng không còn ngon miệng. Cô bỏ ra sân vườn, đi bộ tới lui dọc theo hồ bơi ắt muốn tâm trạng bình tĩnh trở lại.

- Em và chị ấy đã nói chuyện với nhau chưa?

- Em và chị ta có gì để mà nói.

Quay lại quát tháo với Lyn, Cheer nhận thấy mình đã sai. Cô cố gắng hít thở, cố không để cảm xúc tức giận lấn át lý trí.

- Cứ từ từ...bình tĩnh hít vào thở ra...

- Em xin lỗi vì đã lớn tiếng với chị.

- Không sao, chị hiểu em mà. Em thôi, chứ người yêu chị mà quát chị vậy chị tát cho méo miệng liền.

Khóe miệng Cheer khẽ cong lên mỉm cười, nụ cười mà suốt 2 năm qua không bao giờ hiện hữu trên gương mặt cô.

- Em cười như vậy có phải tốt hơn không? Tại sao cứ phải đè nén cảm xúc của mình hả?

- Ngoài đè nén cảm xúc ra thì em còn biết làm gì hả chị?

- Cố đè nén cảm xúc không phải là cách để trở nên mạnh mẽ. Người mạnh mẽ là người dám đối diện với người mình yêu nói lời thật lòng.

- Nói lời thật lòng để nhận được lời dối trá.

- Chị biết em có nhiều mất mát đau thương nhưng em đừng nhìn cuộc đời tiêu cực như vậy được không? Nó dần dần sẽ hủy diệt con người em, tình cảm của em đó. Không phải cái gì mắt nhìn, tai nghe cũng là sự thật. Lỡ bên trong ẩn chứa sự tình gì thì sao. Có chuyện gì thì em cũng cần bình tĩnh ngồi lại nói rõ mọi chuyện. Cho đối phương cơ hội giải thích cũng như cho tình cảm của em tìm đến được nơi có ánh sáng. Không lẽ em cứ muốn sống trong bóng tối của đau khổ từ ngày này sang tháng năm nọ sao Cheer?

Nghe những lời quan tâm chân thành từ Lyn lòng Cheer bỗng ấm áp. Cơn tức giận cũng dần được xoa dịu. Dang đôi vòng tay chờ đợi được Lyn ôm đáp lại như cái ôm của người thân, của gia đình. Bao nhiêu tâm sự chất chứa 2 năm qua cũng chỉ có Lyn là thấu hiểu, là để chia sẻ. Không có Lyn cô nghĩ rằng có lẽ giờ đây cô đã thành một kẻ điên rồi cũng nên. Lyn ôm Cheer vào lòng, vuốt ve tấm lưng run rẩy của Cheer mà an ủi.

- Em sợ...sợ phải nghe những lời nói khiến mình tổn thương.

- Sợ tổn thương nhưng sao em lại làm tổn thương người mình yêu. Không lẽ người ta không biết tổn thương.

- Em...

Đẩy Lyn ra, Cheer nhìn cô với đôi mắt long lanh dòng lệ. Đưa tay lau hết những giọt nước mắt trên gương mặt Cheer, Lyn mỉm cười nói.

- Nghe lời chị, trên đời này không gì là không thể và cũng không có gì là hoàn mỹ. Có thể chị Ann sai với em nhưng em phải cho chị ấy cơ hội giải thích. Em không được quyền tước đoạt. Và em cũng không phải là người không phạm sai lầm. Tình yêu rất dễ tìm nhưng để giữ nhau thì rất khó. Nếu còn yêu thì em đừng khờ dại làm những việc mà mai sau này em hối hận. Chị Ann là một người phụ nữ trưởng thành. Chị ấy có suy nghĩ, có nội hàm của riêng mình. Em không được phép áp đặt hay bắt buộc bất cứ điều gì như cái cách em đang làm, nó hoàn toàn sai. Một người phụ nữ cho dù họ có yêu em đến mấy. Nhưng một khi người ta phải chịu quá nhiều tổn thương thì em van xin tha thứ thế nào họ cũng sẽ không quay đầu nhìn lại. Em biết vì sao không? Vì em không còn là chỗ dựa để họ có thể tựa vào nữa. Ai mà muốn ở bên một người chỉ toàn mang lại tổn thương, đau khổ cho mình hả em?

Nước mắt Cheer tuôn rơi, nhờ những lời khuyên, những lời động viên của Lyn, tâm trí Cheer trở nên sáng suốt hơn, không còn quẩn quanh trong vòng quay u mê của bóng tối hận thù. Cô thật sự đã sai, đã quá trẻ con, suy nghĩ thiển cận, làm những việc ngu ngốc mà bản thân không hề hay biết.

- Hãy dũng cảm một lần đối diện, nói ra hết tất cả tâm tư, tình cảm của em. Dù kết quả có thế nào thì bản thân em cũng không còn thấy hối tiếc. Người phải hối tiếc là người không biết trân trọng cảm tình của ai đó dành cho mình. Nín đi, đừng khóc, hôm nay bày đặt mít ướt ha.-Đánh vào tay trái Cheer, Lyn trêu cô.

- A...-Tiếng rên khẽ thoát ra khỏi cổ họng Cheer khiến Lyn lo lắng hỏi han.

- Lại đau nữa hả? Em đi bác sĩ kiểm tra chưa?

- Không sao đâu mà, chắc do dạo này thời tiết trở lạnh nên em cảm thấy đau nhức bên trong.

- Em cứ ỷ y, ngày trước cũng do em ỷ y nên vết thương bị gãy ở cánh tay bị nhiễm trùng. Đã phải phẫu thuật 3, 4 lần mà em còn không tởn sao?

- Em còn chịu được, lâu lâu mới đau thôi. Nếu đau quá em sẽ đi kiểm tra, chị không cần lo.

- Em cứ vậy hoài hỏi sao chị không lo cho được. Vào thay đồ, chị sẽ cùng em đi bệnh viện.

- Mai em sẽ đi, em muốn vào nói chuyện với chị Ann trước.

- Vậy chị về, mai chị sẽ qua cùng em đi bệnh viện. Em mau vào nói chuyện với chị Ann đi. Có lẽ chị ấy đang hiểu lầm mối quan hệ giữa em và chị đó.

- Hiểu lầm?

- Phải, khi nãy ôm em chị thấy chị ấy đứng ở ban công. Xong rồi ngoảnh mặt quay vào phòng, hình như đã khóc.

Tiễn Lyn ra về, Cheer quay vào nhà, chân bước chậm rãi trên từng bậc thang và dừng lại trước phòng chị. Nhìn vào phòng, cô thấy chị cuộn tròn người trong chiếc mền. Đôi chân ngập ngừng, muốn bước vào nhưng rồi quyết định quay về phòng mình.

Đi tới đi lui trong phòng, đắn đo suy nghĩ. Cheer không biết nên bắt đầu từ đâu, cần phải nói điều gì đầu tiên. Cô cần có thời gian để sắp xếp câu từ. Nghĩ đến việc sẽ nói ra hết nỗi lòng mình với chị khiến tâm trạng cô có chút khẩn trương. Tiếng điện thoại ngăn bước chân rối bời của Cheer dừng lại. Là ChaKrit gọi cho cô.

- Tớ nghe.

- Sao tớ gọi hoài cho cậu không được vậy?

- Nãy giờ ở dưới nhà, còn điện thoại tớ để trên phòng. Mà chuyện gì vậy?

- Cậu kiểm tra điện thoại đi sẽ rõ. Tớ có gửi hình ảnh cho cậu rồi đó.

- Ok để tớ kiểm tra.

Tắt cuộc gọi với ChaKrit, Cheer kiểm tra tin nhắn điện thoại. Đôi tay cô run lên, ánh mắt ươn ướt đỏ hoe từng vệt. Môi cắn chặt rồi lại run rẩy, lắp bắp. Cơn tức giận thịnh nộ kéo đến khiến đầu óc cô không còn suy nghĩ được điều gì.

- AAAA....AAAA...AAA

Chỉ có hét lên lúc này cô mới có thể giải tỏa được sự phẫn uất trong lòng. Ném phăng cái điện thoại xuống đất, quơ tay gạt đổ những vật dụng trên bàn. Tiếng đồ vật rơi lộp cộp, tiếng bình hoa rơi loảng xoảng gây nên tiếng động lớn khiến ai cũng nghe thấy. Siya dưới nhà chạy lên, chứng kiến hình ảnh Cheer cố xô ngã đạp đổ kệ sách.

- Cheer à, dừng lại đi em, đừng làm như vậy, đừng làm tổn thương chính mình.-Siya chạy vào cố căn ngăn nhưng đã bị Cheer hất ngã.

- Các người luôn kêu tôi dừng lại, kêu tôi phải kiềm chế. Vậy các người có phải là tôi không? Nếu không phải là tôi thì im hết đi.

Có níu kéo, ngăn Cheer thế nào cũng không thể. Siya đành chạy xuống nhà điện thoại cầu cứu Lyn, gọi cô quay lại.

Tiếng động ầm ầm bên phòng Cheer phát ra khiến Azura đang ngủ giật mình bật khóc. Ann ẵm con vào lòng dỗ dành nhưng Azura vẫn không nín. Tiếng khóc ngày càng lớn hơn, vang qua phòng Cheer. Nghe tiếng Azura Cheer gần như phát điên lên. Cô chạy qua phòng Ann, nhìn chị với ánh mắt đục ngầu giận dữ, gằn giọng nói.

- Hãy mau dỗ nó nín...bằng không tôi sẽ giết nó đó.

Con bé thấy mình bị quát nạt, la mắng càng khóc to hơn, nước mắt đầm đìa mếu máo. Cheer đi đến giật Azura trên tay Ann khiến chị hoảng hốt lẫn lo lắng.

- Em bình tĩnh đi được không? Đừng...

- TẠI SAO TÔI PHẢI BÌNH TĨNH.

- Em đang làm Azura đau đó, em không thấy con bé hoảng sợ sao? Bỏ con bé ra đi.

- Chị chỉ biết mình đau, con mình đau. Vậy tôi thì sao? Tôi là gỗ đá...không biết đau có phải không? Có phải không hả?

Cheer bất ngờ quăng Azura lên giường khiến Ann hoảng hồn định khom người xuống ôm lấy con. Nhưng Cheer đã lao đến bóp chặt cổ chị bằng đôi tay dùng hết sức lực khiến chị bị ngạt thở. Tay đánh vào người Cheer, chị vùng vẫy cố thoát ra nhưng không thể nào thoát được.

- Chị có biết tôi yêu chị nhiều như thế nào không? Trái tim tôi từng ngày từng ngày đau đớn, trầy xước, rỉ máu vì chị, cũng chỉ vì một mình chị. Sao chị lại nhẫn tâm lừa gạt tôi hết lần đến lần khác hả? Tại sao vậy hả?

Đôi mắt Cheer đỏ ngầu trợn ngược, đong đầy nước nơi khóe mắt và không ngừng tuôn rơi. Cánh tay ở cổ ngày càng bóp chặt hơn. Đôi tay chị cố gỡ tay Cheer ra, miệng ú ớ muốn nói nhưng cổ họng không thoát ra được chữ nào.

- Tôi ước gì tôi có thể giết chết chị để trái tim tôi không phải đau đớn như lúc này chị có biết không?

Cánh tay Cheer buông lỏng cũng là lúc Lyn chạy vào can ngăn, lôi cô ra. Ann ngã sạp xuống sàn, trên cổ chị in hằn những dấu tay bóp chặt. Siya chạy đến đỡ chị dậy, lây lây người, chị không còn phản ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: