082. Em cảm thấy không sao cả!

Trans: Thuỷ Tích

Giữa trưa, Thẩm Liên ngoan ngoãn ăn hai chén canh vịt. Cơm nước xong, lại ra ngoài sân nhỏ phơi nắng một lát. Sở Trư Mễ ở bên cạnh có một bãi cỏ mèo thật lớn, nó nhào vào bên trong gặm tới nỗi không nâng đầu dậy được.

Cảm giác khó chịu trong Thẩm Liên tới nhanh đi cũng nhanh. Nhưng trong một cái nháy mắt nào đó ở cảnh trong mơ, tựa như bắt được mối nguy hiểm, loại cảm giác hãi hùng khiếp vía tựa như giẫm phải lò xo này làm y vô thức đề cao cảnh giác.

Nhưng trong thời gian này, công việc thật sự quá nhiều và nặng nề, hễ là Hồ Khải Lam sắp xếp thì Thẩm Liên sẽ không từ chối, phối hợp tới nỗi Hồ Khải Lam xem các nghệ sĩ khác trong tay đều không vừa mắt.

Không biết Sở Dịch Lan giải quyết thế nào, vừa rồi y nhận được cuộc gọi từ Hồ Khải Lam, đối phương dùng một loại giọng điệu cẩn thận nói: "Cậu cứ nghỉ ngơi một thời gian đi."

Thẩm Liên cười: "Cảm ơn anh Hồ."

Sở Dịch Lan bưng tách trà đi ra, Thẩm Liên đã tựa vào ghế ngủ rồi.

Gương mặt thanh niên an tĩnh, không hề đề phòng, ngón tay thon dài đặt trên thảm lông đắp ngang eo, không hề lo lắng lỡ như nổi gió sẽ bị cảm sốt này nọ. Những nơi có Sở Dịch Lan, với y mà nói là tuyệt đối an toàn.

Sở Dịch Lan đặt tách trà lên bàn đá, tiến tới dùng thảm lông bọc Thẩm Liên lại, ôm trở về phòng ngủ.

Thẩm Liên nghĩ vấn đề rất đơn giản, y cho rằng chỉ cần bản thân phối hợp sẽ không có việc gì. Nhưng buổi tối tắm rửa xong, bỗng nhiên nổi lên cảm giác, y đi tới quấn lấy Sở Dịch Lan đòi hỏi lại bị người đàn ông lạnh lùng đẩy ra.

Thẩm Liên: "?"

Gương mặt Sở Dịch Lan không dao động, bình thản tựa như tảng băng ngàn năm, cho dù đêm nay Thẩm Liên có xán lạn tới cỡ nào thì cũng không thỏa hiệp: "Ninh Tư Hàm nói phải hạn chế."

Thẩm Liên nâng cao giọng: "Em cảm thấy không sao cả!"

Sở Dịch Lan: "Tôi nghe Ninh Tư Hàm."

Thẩm Liên: "..."

Sở Dịch Lan vô cùng có "nam đức" vội vàng bọc áo ngủ lại, cái giường rộng hơn hai mét mà anh chỉ chiếm một bên mép giường, lại vô cùng rõ ràng vạch ra ranh giới với Thẩm liên. Xong việc tắt đèn, trong bóng đêm trầm giọng nói: "Ngủ đi."

Để lại Thẩm Liên vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ngớ ra nơi đó.

"Không phải chứ." Thẩm Liên nhìn bóng dáng mơ hồ bên đầu kia: "Ôm ngủ cũng không được?"

Sở Dịch Lan: "Tôi còn không hiểu em sao?"

Thẩm Liên kêu rên một tiếng ngã quỵ xuống giường: "Em không đội trời chung với Ninh Tư Hàm."

Thẩm Liên biết Sở Dịch Lan sẽ không nói giỡn, y không ngừng hít sâu để dập lửa, động tác xoay người mang theo giận dỗi. Nhưng Sở gia vẫn bất động như núi, không lăn lộn mấy cái Thẩm Liên đã héo úa. Y và thân thể tựa như có chút không đồng điệu, y cảm thấy không mệt nhưng khi nào yên tĩnh lại thì mệt mỏi lại cắn nuốt lý trí rất nhanh.

"Nếu hít thở không nặng nhọc thì sẽ rất thèm ngủ, cứ để cậu ấy nghỉ ngơi là được." Ninh Tư Hàm từng dặn dò Sở Dịch Lan trong điện thoại.

Qua thật lâu, Sở Dịch Lan chắc chắn Thẩm Liên ngủ rồi mới xoay người ngồi dậy.

Dưới ánh trăng, anh đắp chăn bên chân lại cho Thẩm Liên, lấy tư thế ôm từ phía sau, cảm nhận được hô hấp của Thẩm Liên rất vững vàng, rõ ràng đã đỡ dồn dập hơn thời gian trước.

Sở Dịch Lan không khống chế được buộc chặt cánh tay.

Thế giới của anh tan vỡ lại được xây dựng lại, là nhờ Thẩm Liên đắp từng viên gạch lên thành bậc thang. Sở Dịch Lan sẽ không nhường y cho bất kỳ kẻ nào, bất kỳ chuyện gì.

Mùa hạ ở Cừ Đô không dài, gần như là trong một đêm, gió thu đã kéo tới.

Sở Dịch Lan mang toàn bộ công việc về nhà, có thể nói là như hình với bóng với Thẩm Liên. Bình thường Sở Dịch Lan làm việc, Thẩm Liên sẽ đeo tai nghe xem phim. Những bộ phim có diễn viên gạo cội tham gia lại nhận được giải thưởng lớn đều là đối tượng học tập trọng điểm của y.

Điện thoại của Từ Cảnh Ca tới là lúc Sở Dịch Lan mới vừa cho Sở Trư Mễ ăn đồ hộp.

Miệng anh chê người ta béo nhưng sự thật cho dù dì Phân đã cho nó ăn rồi, chỉ cần Sở Trư Mễ cọ mắt cá chân anh kêu hai tiếng thì Sở Dịch Lan sẽ lại khui một hộp nữa.

Nếu đem so với Thẩm Liên - người chân chính thu nuôi nó, còn không để bụng đến vậy, y sẽ chỉ vào những lúc Sở Dịch Lan miệng và trong lòng không đồng nhất mới như thực hiện được mà cười một cái.

"Mấy ngày nữa tới hội nghị bàn về "Dự án Lam Hải", tôi sẽ qua đó, mời tôi ăn cơm đi." Từ Cảnh Ca lười biếng nói.

Sở Dịch Lan: "Không có tiền."

Từ Cảnh Ca vui vẻ: "Con mẹ nó, lý do của anh có thể vớ vẩn thêm chút nữa không?"

"Anh cũng muốn tham gia?" Sở Dịch Lan vạch trần.

"Dự án Lam Hải" chính là một cây cầu liên thông Cừ Đô với Khinh Hải, do nhà nước theo dõi tiến hành. Trong bữa tiệc thương nghiệp, Sở Dịch Lan vừa ngồi xuống, rất nhiều người đều im lặng không lên tiếng. Hanh Thái tuyệt đối có đủ tài lực, không mấy người có thể cạnh tranh với Sở Dịch Lan. Cấp bậc trong giới thượng lưu được phân chia rất nghiêm ngặt, cho dù là Phùng Duyệt Sơn thân thiết với Sở Dịch Lan cũng không dám chắc có thể tranh thủ được nhiều ít cho nhà họ Phùng.

Trước mặt lợi ích khổng lồ của dòng họ, quan hệ cá nhân buộc phải đẩy ra sau.

Có rất nhiều người muốn ăn miếng bánh này, Sở Dịch Lan phải chuẩn bị kỹ càng, nếu không xuất hiện dù một kẽ hở cũng rất phiền phức.

Nhưng Sở Dịch Lan không ngờ Từ Cảnh Ca đang ở thành phố Lận mà cũng hứng thú với dự án này.

"Anh có qua lại làm ăn với Khinh Hải?" Sở Dịch Lan lại hỏi.

Từ Cảnh Ca khâm phục sự nhạy bén của người này: "Ừ. Đợi tới khi bến cảng đi vào hoạt động, tôi và nhà họ Tần ở Khinh Hải muốn bắt lấy quyền sử dụng ưu tiên."

Lời này vô cùng nhẹ nhàng.

Sở Dịch Lan lại hừ lạnh: "Lòng tham không vừa."

Trước đây, hai người họ không quá hợp nhau cũng vì "Một núi không thể có hai hổ". Nhưng bây giờ đã khác, lúc thành phố Lận xảy ra lũ lụt, hai bên giúp đỡ nhau rất nhiều. Càng đừng nói bây giờ Thẩm Liên và Thường Thanh đã là bạn tốt của nhau.

Có một vài thời điểm, "phu nhân ngoại giao" rất là hiệu quả.

Sở Dịch Lan: "Khi nào tới gọi điện cho tôi."

Từ Cảnh Ca vừa nghe thấy lời này, lập tức hiểu ý: "Được!"

Thẩm Liên không tham dự vào việc làm ăn kinh doanh nhưng khi Sở Dịch Lan đề cập tới cùng anh tham dự hội nghị thì Thẩm Liên không hề do dự, lập tức gật đầu đồng ý.

Sau lưng có không biết bao nhiêu người cảm thấy Thẩm Liên không xứng với trường hợp quan trọng này nhưng bản thân Thẩm Liên lại không thấy như vậy.

Tôi rất xứng, Thẩm Liên thầm nghĩ.

Cây ngô đồng trong sân bắt đầu thay lá, Sở Trư Mễ cúi người sát mặt đất, một chiếc lá rơi xuống nó lại nhào tới chụp lấy, tràn đầy sức sống. Cùng với con mèo nhỏ hấp hối, suýt bị cuốn trôi xuống cống thoát nước khi trước tựa như là hai.

Thẩm Liên sửa lại cà vạt đi ra, đúng lúc nhìn thấy Sở Trư Mễ bổ nhào tới một chiếc lá cây vừa rơi xuống, không khỏi quay đầu khoe khoang với Sở Dịch Lan: "Béo nhưng rất nhanh nhẹn."

Tôn Bỉnh Hách cũng đến rồi.

Dương Bân đã tới hội trường buổi hội nghị trước, còn Tôn Bỉnh Hách thì chịu trách nhiệm cất toàn bộ thông tin quan trọng vào trong đầu. Nếu có cần sẽ phối hợp với Sở Dịch Lan.

Tôn Bỉnh Hách rất ít khi tới căn biệt thự này. Khi trước thi thoảng tới cũng là giúp lấy tài liệu, ấn tượng sẵn có chính là dì Phân hiền lành cùng với phòng khách lạnh như băng mà ánh mặt trời vĩnh viễn chỉ có thể chiếu rọi được một nửa, cả căn nhà hào hoa xa xỉ lại không có mùi người ở. Đừng nói là vào thu, cho dù là đầu xuân sức sống bừng bừng cũng là một cảnh tượng như vậy.

Nhưng lần này lại khác, lúc sáng khi Tôn Bỉnh Hách bước vào đã bị đủ loại hoa cỏ màu sắc rực rỡ ngoài ban công dọa sợ.

Phòng khách trong trẻo sáng sủa, không biết rèm cửa màu xám đã bị đổi thành màu trắng sữa từ bao giờ.

Dì Phân thấy ánh mắt của hắn, cười nói: "Đều là Tiểu Liên mua cả đấy."

Tôn Bỉnh Hách gật đầu, đoán được.

Cùng với âm thanh "cạch cạch cạch" từ trên lầu vọng xuống, lúc nhìn thấy Sở Trư Mễ, Tôn Bỉnh Hách cảm thấy vật nhỏ này có thể sẽ cần tổ chức một nghi lễ rửa tội.

Trong biệt thự thật sự không có thứ đồ dơ bẩn gì chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro