139. Không biết tỏ ra đáng thương à?

Trans: Thuỷ Tích

Nhiếp Thịnh nhận được điện thoại từ Dương Bân, đối diện vô cùng rõ ràng lưu loát báo tọa độ địa điểm bảo anh ta dẫn người đến.

Lời này có ý gì, Nhiếp Thịnh rất là hiểu.

Nhưng anh ta kinh ngạc chính là người gọi mình là Dương Bân chứ không phải Tôn Bỉnh Hách. Thậm chí sau khi cúp máy, Nhiếp Thinh còn xác nhận lại tên người gọi đến nữa.

Cho dù hai quản lý cấp cao bên Thiên Sùng có hô "Dừng tay" thế nào cũng không có tác dụng. Người đã uống rượu, sau khi tinh thần bị kích thích thì sẽ không quan tâm tới hậu quả. Mấy người Thẩm Liên năm đấu với tám, trừ quản lý giám đốc ra còn có vệ sĩ của đối phương, mà đêm nay Thẩm Liên chỉ dẫn theo hai vệ sĩ.

Nhưng cũng đủ rồi.

Tiếng đánh đấm vang "bùm bùm". Quản lý khách sạn nghe tin tới, vừa nhìn dường như không thể đắc tội với ai, chỉ có thể cố gắng khuyên can.

Thẩm Liên là giúp anh em của mình, Dương Bân bị người ta đánh ngay dưới mí mắt của họ, mà thái độ của đối phương còn quá hung hăng ngạo mạn, cần gì nói đạo lý với một con ma men có.

Mà khoảnh khắc Tôn Bỉnh Hách xông lên đó, Thẩm Liên biết cho dù đánh thì hậu quả vẫn nằm trong phạm vi họ có thể thừa nhận được.

Chỉ có thể nói đúng được phân nửa.

Một nửa khác đến từ chính tư tâm của Tôn Bỉnh Hách.

Hôm nay cho dù đối diện có đứng vua chúa thì hắn cũng không nhịn.

Một lần duy nhất Tôn Bỉnh Hách đánh nhau với Dương Bân là hồi hắn hai mươi tuổi.

Khi ấy tuổi trẻ tràn đầy sức lực, thành tích lại tốt, đứng ở nơi quá cao, nhìn thấy được phong cảnh trước giờ chưa từng tiếp xúc, lại nóng lòng muốn thành công cho nên rất dễ bị khiêu khích. Một cậu ấm rủ hắn đi đua xe, Tôn Bỉnh Hách không chút do dự.

Người chỉ có hai bàn tay trắng, trong xương cốt vốn đã không bình thường.

Cụ thể biểu hiện ở không sợ chết, thậm chí còn có sẵn tinh thần liều lĩnh rất mãnh liệt.

Tôn Bỉnh Hách đua xe quá sảng khoái, lượn quanh sườn núi, nếu không chú ý rơi xuống sẽ thịt nát xương tan. Hắn chơi tới trời hửng sáng, bị Dương Bân đi tìm hắn cả đêm chặn đường, không cần nói gì nhiều, hai người đã nhào vào nhau.

Lúc ấy Tôn Bỉnh Hách không đánh lại Dương Bân nhưng là không phục. Gió núi lạnh thấu xương, hắn bị Dương Bân đè lên vách núi, khóe miệng rách, một bên mặt cũng sưng lên, nghiêng đầu lạnh giọng nói: "Đánh đi, đánh chết tôi luôn đi."

Dương Bân nện một cú đấm bên tai hắn, đất đá rào rào rơi xuống.

"Đồ không có lương tâm." Dương Bân khàn giọng: "Tôi tìm cậu cả đêm! Suốt cả đêm! Con mẹ nó, cậu muốn chết sao không chết xa chút? Chết ở chỗ tôi không thấy ấy, cũng đỡ phải tôi hốt hoảng lo lắng đi nhặt xác cho cậu!"

Trái tim Tôn Bỉnh Hách run lên, vô thức nhìn về phía Dương Bân, lúc này mới nhìn thấy Dương Bân trừ phẫn nộ ra thì dưới đáy mắt đều là lo lắng và thương xót.

"Sau này cậu xem như là em trai tôi."
Bên tai vang lên lời Dương Bân từng nói.

Tôn Bỉnh Hách chỉ xem nó là lời nói suông, nhưng đến giờ phút này hắn đã hiểu được, Dương Bân là nghiêm túc.

Tôn Bỉnh Hách không kiên trì được bao lâu, hiểu rõ điểm ấy mới biết mình đã sai, cùng Dương Bân trở về nhà.

Không thể khiến người nhà lo lắng, Tôn Bỉnh Hách thầm nghĩ, cũng không thể để người nhà bị bắt nạt. Đây là một trong những nguyên tắc mà hắn tự lập ra cho bản thân.

Nguyên tắc không thể phá vỡ.

Tôn Bỉnh Hách hoàn toàn có thể không làm gì cả, trước cảnh cáo đối phương vài câu, sau đó dẫn Dương Bân đi xử lý vết thương, đợi trở về chậm rãi trừng trị đám quản lý Thiên Sùng không biết trời cao đất dày này.

Nhưng trong lòng không cho phép.

Ngay cả báo thù ngay tại chỗ cũng không làm được, còn muốn xử lý những chuyện cong cong vẹo vẹo trong giới kinh doanh, mấy năm nay Tôn Bỉnh Hách hắn đã làm được cái gì?

Mà Thẩm Liên tự thể nghiệm gia nhập cuộc chiến như tiêm máu gà cho Tôn Bỉnh hách.

Một vệ sĩ ở bên đối diện hình như bị Dương Bân đá, ngã lên cửa của một căn phòng, tiếng động đó chợt nghe như là đến phá hoại.

Không bao lâu cửa phòng mở ra, hai người hùng hổ đi tới: "Ai đó? Con mẹ nó, mày không nhìn xem số phòng, đụng phải..."

Thẩm Liên cảm thấy giọng nói quen tai, nhín thời giờ nhìn lại, giương cao giọng: "Giám đốc Khuông, trùng hợp vậy?"

Khuông Thành Hải dụi mắt, cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.

Đối diện đã đánh hỗn loạn, bình hoa cùng ngăn tủ trang trí bị đập nát đầy đất, bức tranh treo tường cũng lung lay như sắp rớt xuống.

Giấc mộng này quá chân thật, Khuông Thành Hải thầm nghĩ, chứ không tại sao có thể nhìn thấy trợ lý Tôn và trợ lý Dương dẫn theo Thẩm Liên kéo bè kéo lũ đánh nhau ở đây?

"Mẹ nó!" Tôn Bỉnh Hách vừa không để ý đã bị đá phía sau lưng, nghiêng người ngã vào trên tường.

Sau đó, Khuông Thành Hải lần đầu tiên nghe thấy trợ lý Dương chửi người: "Mẹ! Cút con mẹ mày đi!"

Như có thanh la gõ bên tai, não Khuông Thành Hải cũng "ong ong" theo. Sau một hồi hoảng loạn cũng nhận ra, không phải ảo giác.

Quản lý khách sạn không dám đắc tội thêm bên thứ ba, vội vàng tiến lên, cười với Khuông Thành Hải: "Giám đốc Khuông, xin lỗi! Chúng tôi sẽ lập tức giải quyết chuyện ở đây, anh..."

"Trợ lý Tôn!" Hai má Khuông Thành Hải ửng đỏ, gầm lên một tiếng. Sau một giây hơi khống chế hiện trường, "a a a" gào to nhào tới, dùng cân nặng của bản thân đánh bay một vệ sĩ ra xa ba mét.

Quản lý khách sạn: "..."

Tôi từ chức.

Mẹ nó! Khuông Thành Hải không biết đánh nhau nhưng thắng ở sức mạnh. Ông ta nghĩ đến cuộc họp ba tháng một lần và cuộc họp tổng kết thường niên, sếp Sở vĩnh viễn ngồi im ở phía trên, bên cạnh là hai vị trợ lý riêng như thần bảo vệ sừng sững không ngã, cộng thêm các giám đốc ban ngành không ngừng bị thúc giục, trở thành tường đồng vách sắt cho Hanh Thái.

Nhất là Tôn Bỉnh Hách, các ông tổng lớn nhỏ có ai chưa từng bị hắn mắng? Thậm chí còn bị mắng nhiều tới mức mọi người phải tìm kiếm niềm vui trong đau khổ, so sánh tôi với anh xem ai bị mắng ít hơn. Hoặc là năng lực còn ổn hoặc là quá vô dụng làm trợ lý Tôn cũng lười mắng. Đương nhiên, phần lớn đều là vế sau.

Thời gian lâu rồi, bị mắng một chút thì trong lòng sẽ vừa điên cuồng lại thoải mái.

Họ cũng không dám phản bác Tôn Bỉnh Hách.

Nhưng con mẹ nó, bây giờ ở một cái khách sạn rác rưởi, hai trợ lý riêng lại bị người ta đánh!

Còn có Thẩm Liên!

Khuông Thành Hải ngẫm nghĩ đã hóa rồ, đúng là như được thần Gaia (*) nhập, thần Phật đều không sợ.

(*Gaia là vị thần thuở ban sơ và được coi như tổ tiên của vạn vật.)

Ông ta chỉ biết một điều, lúc này không ra mặt, về sau ở Hanh Thái sẽ không có chỗ cho ông ta nói chuyện, nếu để đồng nghiệp biết còn sẽ mất mặt nữa.

"Trời đất..." Dương Bân trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Khuông Thành Hải giang hai tay đẩy một lúc bốn người.

"Tôi đã nói mà." Tôn Bỉnh Hách ôm lấy cánh tay bị đau, khẽ xuýt xoa rồi nói: "Mắng một lần, đỡ mệt mười năm."

Dương Bân: "..."

Thẩm Liên: "..."

Có Khuông Thành Hải gia nhập, tình hình chiến đấu lập tức xoay chuyển.

Quản lý khách sạn vừa xem tình hình vừa gõ đơn xin từ chức.

Thật sự không đắc tội nổi.

Nhiếp Thịnh đuổi tới, nơi này đã bị cày xới qua hai lần, trông còn thảm thiết hơn khi Khuông Thành Hải nhìn thấy, giấy dán tường đều bị xé toạc xuống.

Thẩm Liên ngồi trên băng ghế, xoa bóp ngón tay bị vặn, khớp xương đã đỏ.

Dương Bân có thể chất tốt, vết thương trên trán tự ngừng chảy máu, giờ phút này đang cùng Tôn Bỉnh Hách một trái một phải vây quanh Thẩm Liên, nhìn chằm chằm ngón tay y như là đang nhìn một tia sáng cuối cùng.

Thẩm Liên cười khẽ: "Sợ gì chứ? Đâu phải chúng ta gây chuyện."

Tôn Bỉnh Hách nhíu mày: "Tuy là nói thế..."

"Không biết tỏ ra đáng thương à?" Thẩm Liên ngắt lời: "Vốn chính là tên quản lý ngu gục đó ỷ vào say rượu đánh trợ lý Dương trước, nghe giọng điệu không chỉ kiếm chuyện, còn muốn trợ lý Dương bán sắc? Như vậy còn nhịn được? Là đàn ông sẽ không nhịn được. Đối diện nhiều người, chúng ta thà chết chứ không chịu nhục, có phải rất xúc động lòng người không? Nếu tôi là Sở Dịch Lan, tôi sẽ lập tức tăng lương cho hai anh."

Dương Bân nghe vậy bụm lấy mặt, như vậy được sao?

Tôn Bỉnh Hách quay đầu nhìn về phía Khuông Thành Hải đang đứng nghe mà không nói gì: "Giám đốc Khuông đi báo cáo đi."

"Trợ lý Tôn!" Khuông Thành Hải sợ tới mức giọng cũng run run: "Tôi đã bán mạng vì tổ chức! Tôi đã chảy máu vì tổ chức!"

Tôn Bỉnh Hách cũng không đành lòng.

"Khụ khụ." Thẩm Liên khụ hai tiếng.

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, tầm mắt đồng loạt đặt trên người Nhiếp Thịnh.

Nhiếp Thịnh: "..."

Nhiếp Thịnh nghiêng đầu nhìn quản lý khách sạn, vừa liếc mắt quét qua nội dung trên điện thoại người nọ, dùng giọng điệu lạnh nhạt như hiểu rõ hồng trần nói: "Ôi chao, viết tốt lắm, tôi cho tiền, cậu giúp tôi viết một phần với."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro