chap 28
Chapter 28: Những Giọt Nước Mắt và Sự Tha Thứ
Khi hai người về đến nhà, không khí trở nên nặng nề. Pond vẫn giữ vẻ mặt tức giận, nhưng trong lòng anh đang trải qua một cơn bão cảm xúc. Phuwin đứng bên cạnh, không biết phải nói gì để xoa dịu sự tức giận của chồng.
“Pond, em xin lỗi,” Phuwin bắt đầu, nhưng Pond chỉ quay lưng lại, không muốn nghe thêm. “Em không có ý định khiến anh ghen, thực sự không có gì xảy ra giữa em và King cả. Họ chỉ là bạn học cũ mà thôi.”
“Và em nghĩ việc để người khác ôm em như vậy là không có gì sao?” Pond nói, giọng anh lạnh lẽo. “Phuwin, em không hiểu sao? Anh không thể đứng nhìn ai khác chạm vào em, đặc biệt là một thằng đàn ông!”
Phuwin thấy lòng mình quặn lại. Cậu biết rằng Pond yêu cậu, nhưng hành động của cậu lại khiến anh tổn thương. “Em chỉ muốn có một chút niềm vui, Pond ạ. Cuộc sống không phải lúc nào cũng phải nghiêm túc.”
“Niềm vui?” Pond nhếch môi, ánh mắt vẫn còn sự tức giận. “Thế em nghĩ anh sẽ cảm thấy vui khi nhìn thấy em ở bên một thằng khác?”
“Không… không phải vậy,” Phuwin vội vàng đáp. “Em không muốn làm anh đau lòng. Em chỉ… chỉ muốn thử thách mối quan hệ này.”
“Thử thách?” Pond quát. “Thử thách bằng cách ôm ấp người khác? Em có biết đó là điều ngu ngốc không?”
Cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng Phuwin. Cậu bước gần hơn, nắm lấy tay Pond, nhưng anh lại rút tay về. “Pond, hãy nghe em nói,” cậu nói, giọng nghẹn lại. “Em yêu anh, nhưng đôi khi em cảm thấy áp lực. Áp lực từ việc là vợ tổng tài, và em chỉ muốn được sống như một người bình thường.”
“Nhưng em có biết rằng việc làm anh tức giận như vậy khiến anh cảm thấy mình không đủ tốt không?” Pond nói, giờ đây giọng anh đã dịu lại. “Tất cả những gì anh muốn là giữ em an toàn, không chỉ trong công việc mà còn trong cuộc sống.”
“Em biết, và em cũng không muốn làm anh cảm thấy không đủ tốt,” Phuwin nghẹn ngào, đôi mắt bắt đầu ngấn nước. “Em chỉ muốn anh hiểu rằng em không có ý định phản bội anh. Em yêu anh, và em chỉ cần một chút không gian.”
“Nhưng không phải theo cách đó, Phuwin,” Pond nói, ánh mắt anh bắt đầu mềm lại. “Anh không thể chấp nhận việc em để người khác gần gũi với em.”
Phuwin thấy nước mắt mình rơi xuống, cậu cố gắng lau nhưng không thể kìm nén được. “Em xin lỗi, Pond… Em không biết mình đã làm tổn thương anh nhiều như vậy.”
Pond nhìn thấy nước mắt của Phuwin, lòng anh chợt mềm lại. Anh không muốn thấy cậu khóc, dù cho sự tức giận vẫn còn đó. “Được rồi, em đừng khóc,” anh nhẹ nhàng nói. “Chúng ta có thể nói về điều này.”
Phuwin ngước nhìn Pond, thấy ánh mắt anh đã không còn giận dữ nữa. “Em hứa sẽ không để bất kỳ ai khác động vào em nữa,” cậu thì thầm. “Em sẽ cố gắng để anh không cảm thấy bất an.”
Pond thở dài, chầm chậm bước lại gần Phuwin, ôm lấy cậu trong vòng tay ấm áp của mình. “Anh chỉ muốn em hiểu rằng anh yêu em rất nhiều, và anh không thể tưởng tượng nổi cuộc sống này mà không có em.”
Phuwin gật đầu, nước mắt vẫn còn đọng lại trên má. “Em yêu anh, Pond. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, em hứa.”
“Đúng vậy,” Pond nói, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. “Chỉ cần em ở bên anh, mọi thứ sẽ ổn.”
Cuộc tranh cãi dần lắng xuống, thay vào đó là không gian ngọt ngào giữa hai người. Pond kéo Phuwin lại gần hơn, đặt một nụ hôn lên trán cậu. “Và nếu có ai dám đụng vào em lần nữa, hãy để anh biết. Anh sẽ không ngần ngại bảo vệ em.”
“Em sẽ,” Phuwin nói, lòng tràn ngập hạnh phúc. “Em sẽ luôn ở bên anh.”
Hai người đứng trong vòng tay nhau, cảm nhận tình yêu và sự tha thứ lấp đầy khoảng trống mà cơn ghen đã tạo ra. Cảm giác an toàn và ấm áp lại trở về, khiến cả hai hiểu rằng, dù có khó khăn đến đâu, tình yêu của họ vẫn sẽ vững bền.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro