Chương 13: Một bước ngập ngừng

Trưa hôm sau, ánh nắng trải xuống mái ngói phủ Đông, rọi qua hiên nhà tạo nên từng vệt sáng chập chờn. Vũ ngồi lặng một lúc, cân nhắc mãi trong đầu, cuối cùng khẽ quay sang ông Tín đang đứng canh ngoài cửa, giọng dè dặt:

"Ông Tín, tôi muốn ra ngoài làng một chuyến. Chỉ dạo quanh thôi, cũng là để đổi gió"

Ông Tín cau mày ngay lập tức, bước vào, chắp tay nghiêm nghị:

"Mợ... không được. Cậu Hách dặn tôi tuyệt đối không để mợ rời phủ. Nếu người có cần đổi gió, trong vườn cũng đủ cảnh rồi

Vũ thoáng chột dạ, ngón tay vô thức siết vào vạt áo. Em cúi đầu một chút, giọng nhỏ nhẹ nhưng vẫn kiên nhẫn:

"Tôi biết ông lo, nhưng cứ quanh quẩn mãi trong phủ cũng ngột ngạt lắm. Tôi chỉ muốn đi bộ một lát, rồi quay về ngay. Không xa đâu"

Ông Tín vẫn giữ vẻ cứng rắn, lắc đầu:

"Xin mợ chớ khó xử tôi. Nếu mợ xảy ra chuyện gì, tôi chẳng còn mặt mũi nào gặp lại cậu"

Hai người nói qua nói lại, một bên cương quyết, một bên mềm mỏng. Cuối cùng, trước ánh mắt kiên định nhưng cũng đầy ngây thơ của Vũ, ông Tín thở dài một hơi, nhượng bộ:

"... Nếu mợ thật sự muốn đi, vậy tôi sẽ đi theo. Nhưng xin mợ đừng trách, tôi chẳng dám rời khỏi mợ nửa bước"

Vũ nghe vậy thì hơi bối rối. Em gật đầu, nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi ngổn ngang: nếu ông Tín cứ đi kè kè như vậy, làm sao có thể lén chuyển thư cho người ngoài cổng làng như lời bà Thôi dặn? Dù vậy, em không tiện nói thêm, chỉ âm thầm tính toán, đến lúc ra ngoài, nhất định phải tìm cách tách riêng.

Hai người rời phủ, đi bộ dọc theo con đường lát đất dẫn ra phía làng. Mùi rơm khô thoảng trong gió, vài tiếng gà gáy vọng xa xa, cảnh vật bình yên như chẳng hề chứa đựng hiểm ý. Vũ đi trước, áo dài phấp phới, còn ông Tín lặng lẽ theo sau, mắt không ngừng quan sát xung quanh.

Trong lòng Vũ, mỗi bước đi lại nặng nề thêm một chút, vừa lo lắng, vừa phân vân: liệu có nên làm theo lời bà Thôi, hay tìm cách thoái thác?

Tới gần cổng làng, dòng người qua lại đông hơn. Vài gánh hàng rong, vài xe chất đầy củi, tiếng người rao gọi hòa với mùi khói bếp đưa theo gió, tạo nên khung cảnh nhộn nhịp.

Vũ cố ý bước chậm, rồi khẽ cúi người như định chỉnh lại dải thắt bên áo. Lúc ngẩng đầu, ánh mắt em chạm phải một bóng người đang đứng nép sau lùm tre gần cổng làng dường như đang chờ đợi điều gì.

Vũ khẽ hít một hơi, rồi giả vờ dừng bước, đưa mắt nhìn quanh như vừa sực nhớ ra điều gì.

"Ông Tín," giọng em cất lên nhẹ nhàng, xen chút ái ngại "tôi chợt nhớ, hình như sáng nay lúc đi vội, cửa hiệu thuốc ở đầu chợ có gửi ít dược liệu sang mà chưa kịp nhận. Nếu tiện, ông giúp tôi ghé qua lấy, kẻo để lâu họ phiền lòng"

Ông Tín chau mày ngay, lắc đầu dứt khoát:
"Mợ cứ về phủ, chuyện đó tôi sẽ sai người khác làm. Không cần mợ phải bận tâm"

Vũ thoáng cụp mắt, nén một tiếng thở dài, rồi cố đổi giọng khẩn khoản hơn:
"Nhưng ông cũng biết hiệu thuốc kia chỉ tin giao cho Hách và người trong phủ. Nếu không phải ông, e người khác họ không chịu đưa. Tôi đứng ở ngay đây thôi, chẳng đi đâu cả. Ông đi một lát rồi quay lại, tôi chờ ở cổng"

Ánh mắt ông Tín thoáng ngập ngừng. Cậu Hách đã dặn kỹ, tuyệt đối không để mợ rời tầm mắt. Nhưng nhìn dáng điệu Vũ vừa dịu dàng vừa thành khẩn, lại thêm lý do đưa ra quá hợp tình, ông cũng khó mà bác bỏ mãi.

"Mợ... thật sự không định đi đâu chứ?" giọng ông thấp xuống, xen chút dò xét.

Vũ khẽ cười, đôi mắt sáng lên vẻ chân thành, gật đầu chắc nịch:
"Tôi chỉ đứng đây, ngay dưới tán tre này thôi. Ông yên tâm"

Một khoảng lặng ngắn. Cuối cùng, ông Tín đành thở dài, cúi đầu đáp:
"Vậy xin mợ đứng yên chờ. Tôi đi rồi sẽ quay lại ngay. Nếu có chuyện gì, mợ chỉ cần gọi lớn"

Ông quay lưng bước đi về phía chợ, bóng dáng hòa dần vào dòng người.

Chỉ còn lại một mình, Vũ đứng im vài nhịp, tim đập nhanh, bàn tay vô thức siết lấy tay áo, nơi cất phong thư. Rồi em chậm rãi tiến về phía lùm tre gần cổng làng, nơi bóng người kia vẫn lặng lẽ chờ đợi.

Vũ bước về phía người kia. Ánh mắt người đàn ông vội vàng trao ra, bàn tay run run giấu một bức thư trong tay áo. Chỉ cần thêm một khắc thôi, mọi sự sẽ trọn vẹn.

Ngay khi đầu ngón tay Vũ vừa chạm đến mép giấy, một tiếng la the thé vang dội từ phía xa:

"Ơ kìa, chẳng phải mợ cả nhà Phác tướng quân sao? Mợ ở đây làm gì vậy? Người này là ai thế? Hai người lén lút sau lưng tướng quân à?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ruhends