Chương 4: Người cảm ứng
Tần Tâm Quan không biết quỷ đã thật sự thấy bọn cô chưa, bản năng vẫn thúc cô chạy lên tầng.
Rõ xui, Tần Tâm Quan liếc mắt. "Quỷ" biết toà A nằm một góc phía sân trường! Phía sau bên phải đều là tường rào, bên trái còn có khe hở, nhưng bên đó lại là hố cát!
... Được rồi, "Quỷ" chắc biết thật.
"Vậy bây giờ làm sao đây?" Bạch Trầm An dựa bên tường thở hổn hển.
Bọn họ bây giờ đang trên tầng năm, bên trái là khúc ngoặt cầu thang, Tần Tâm Quan nhìn chằm chằm cầu thang, còn đầu bên kia hành lang là Bạch Trầm An. Bất luận "Quỷ" xuất hiện từ bên nào, dù lộ ra một góc áo thôi bọn họ cũng có thể chạy từ phía ngược lại.
Thần trí Tần Tâm Quan căng thẳng, não nhanh chóng vận hành.
Giờ nghĩ lại, yếu tố bất lợi nhất của "Quỷ" chính là người cảm ứng. Tương tự, ưu thế lớn nhất của "Quỷ" cũng là người cảm ứng!
Nếu lúc ấy thật sự là "Quỷ" nói cho cô vị trí Bạch Trầm An, rốt cuộc là bởi do "Quỷ" ám Mộc Ân nên từ đó Mộc Ân biết được, hay "Quỷ" phát hiện trước đó rồi?
"Chờ lát, có phải trước đó cô nói, Mộc Ân nói với cô "Quỷ" đang tiến đến chỗ người phổ thông?" Tần Tâm Quan thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy, nên tôi qua nhắc bọn họ." Bạch Trầm An cũng lại gần, thấp giọng trả lời "Tôi không muốn thêm một người vô tội nữa chết, chết quá nhiều người rồi."
Đang đến gần? Rốt cuộc là trùng hợp hay còn điều gì uẩn khúc. Tần Tâm Quan ổn định lại hô hấp của mình, để bản thân tỉnh táo lại. Mọi người tập trung, người có năng lực đặc thù chỉ có mình và Mộc Ân, nhưng chỗ mình không xảy ra chuyện gì, Mộc Ân lại bị "Quỷ" ám lên người. Mình liệu có giống Mộc Ân? Không, hay mình không giống những người chơi khác.
Người phổ thông cảm ứng được manh mối, Mộc Ân có thể cảm ứng vị trí, chỉ cô hiểu được thế giới này, hoàn toàn không phải năng lực cảm ứng! Không sai, chính là cảm ứng! Tần Tâm Quan thấy mình cách chân tướng ngày một gần.
Màu sắc? Biến sắc? Lập tức cô nghĩ ngay đến lời Bạch Trầm An nói với mình, ngữ khí dồn dập hỏi "Sao cậu biết manh mối ở chỗ nào.
"Màu đỏ. Dù ở xa vẫn thấy manh mối tản màu đỏ quang." Bạch Trầm An nhìn xuống chân chép miệng nói "Ừ, ngay tại tầng ba."
"Thế sao lúc chạy trốn cậu không kéo tôi qua đó luôn đi!" Tần Tâm Quan sững sờ, đè xuống âm thanh có hơi hung dữ nói.
Bạch Trầm An trợn to hai mắt vội vàng khoát tay, có chút ủy khuất nói: "Nhìn thấy "Quỷ" đầu cũng trống rỗng, chỉ mải chạy theo cô, nào có chú ý được nhiều đâu, đến lúc nhận ra thì chạy quá mất rồi..."
"Vậy sao cậu không mang manh mối theo luôn?"
"Manh mối trên tấm bảng đen..."
"Có nhớ không?!"
"Giống vẽ bùa, không, không nhớ..."
"###!" Vậy cậu có tác dụng gì!
"QAQ" Đúng vậy, thật xin lỗi!
Tần Tâm Quan tức giận nắm tay thành quyền, chỉ muốn ném Bạch Trầm An xuống lầu.
"A!!!" Lúc cô đang nghĩ xem có nên mạo hiểm xuống tầng không, một tiếng hét chói tai từ tầng dưới vọng lên, đột nhiên truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn từ cầu thang bên phải truyền đến.
Hỗn loạn xảy ra bất ngờ làm tất cả lỗ chân lông trên người Tần Tâm Quan nở ra, Bạch Trầm An thấy một người chạy đến từ phía cầu thang bên phải, hoảng sợ không biết làm sao.
"Tổng cộng năm người, đều là người phổ thông!" Hiển nhiên Bạch Trầm An nhận ra bọn họ, mà bọn họ cũng nhớ Bạch Trầm An, hướng về phía này chạy cứ như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, vì muốn sống mà chạy tốc độ nhanh hơn.
Tần Tâm Quan nhíu mày, đứng ở khúc quanh cầu thang bên trái, vừa đi xuống vừa nhìn, vừa nhìn sang một cái, thấy một người đàn ông mặc âu phục, đứng ở tầng bốn đang hướng lên tầng năm, gương mặt mỉm cười.
"Soạt." Giầy da đạp lên bậc thứ nhất, hắn ngẩng đầu vừa vặn đối mặt Tần Tâm Quan.
Mới vừa rồi cô định liều mạng chạy xuống tầng dưới, có khi đâm thẳng vào người hắn cũng nên.
Hắn là "Quỷ"! Mắt Tần Tâm Quan trợn trừng, cứng người nửa giây, trong nháy mắt chạy ngược lên. Bạch Trầm An tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng kịp phản ứng chạy theo Tần Tâm Quan về phía cầu thang bên phải. Năm người định chạy về phía họ cũng đoán được tình huống, vội vàng quay đầu chạy nhưng không kịp. Bất ngờ quá khiến họ chậm chân một nhịp.
"Một người chết, còn 22 người, tiếp tục cố gắng nhé!~" Giọng bình tĩnh qua loa vang lên.
"Cộp cộp soạt." Tần Tâm Quan nghe được tiếng giầy da của "Quỷ" cách đó không xa, da đầu tê dại, tốc độ chân nhanh hơn, gió bên tai phần phật, trong đầu toàn "Chạy nhanh chạy nhanh!" Tầng bốn... Tần ba...
"Một người nữa chết, còn 21 người, cố gắng nữa lên~" Tầng hai... Tầng một...
Lúc "Quỷ" bắt hai người kia khiến hắn chậm mấy hai ba giây, dù ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho bọn Tần Tâm Quan, bọn họ xông thẳng vào đám NPC đang khởi động, nhìn lại cũng không thấy "Quỷ" nữa.
Tần Tâm Quan, Bạch Trầm An ba người còn lại như vừa trải qua cuộc thi chạy điền kinh, so với mấy người bên này vừa hoàn thành phần thi chạy bộ 3000m tranh giải, trông còn khoa trương hơn bọn họ nhiều. Bọn họ trốn ở đây, "Quỷ" se đến, nhưng sẽ không lập tức tìm được họ ngay.
"Một người chết, còn lại 20 người, tiếp tục cố gắng nhé~!" Vừa qua khốn cảnh, loa lại vang lên.
Tần Tâm Quan khiếp sợ vô cùng, nhìn phía ba người kia, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin.
"Tôi nghĩ... Mọi người toàn bộ đã tập trung tại tầng năm rồi." Một nam sinh vóc dáng cao chống đầu gối, lắc đầu, vẻ mệt mỏi cộng bi thương nói: "Một số người chỉ muốn lẩn trốn, không đồng ý chạy cũng chúng tôi."
"Có... Bao nhiêu người?" Bạch Trầm An sững sờ hỏi một câu.
"Cụ thể không rõ, ít thì có mười..." Cô gái tóc xoăn bên cạnh cau màu suy nghĩ nói.
"Nhưng hắn sẽ không tìm được họ đúng không! Một số người trốn rất kỹ." Một cô khác buộc tóc đuôi ngựa vội nói.
"Tại sao người chơi đều tập trung ở đó?" Tần Tâm Quan cau mày hỏi.
"Màu đỏ quang phát sáng ở đó như ngọn hải đăng vậy, hấp dẫn chúng tôi..." Cô gái tóc xoăn ngồi nghỉ trên ghế nói.
Quả thật... Muốn giết "Quỷ" thì phải tích cực đi tìm đầu mối, gan nhỏ hơn, cũng sẽ có một bộ phận hội họp cùng những người chơi khác, chỉ số ít người một mình.
Mười...
Nhưng chỉ Tần Tâm Quan biết, "Quỷ" có chút năng lực cảm ứng, lẩn trốn cành có khả năng bị bắt được lớn!
Tình huống sẽ ngày cành tệ hơn...
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tần Tâm Quan, loa một lần nữa phát thanh. "Một người nữa chết, còn 18 người, gay cấn rồi đây~"
...
"Thêm một người chết, còn 12, tình hình nguy cấp nha~"
Năm người ngồi trầm mặc.
Xem mặt Tần Tâm Quan thờ ơ, Bạch Trầm An đứng ngồi không yên quan sát tứ phía, còn lại ba người ngơ ngác nghe loa phát thanh, sắc mặt hai nữ sinh ngày một trắng.
Bọn họ vốn có thể khuyến khích những người còn lại trốn đi, chạy đi chắc sẽ không chết... Vốn là sẽ không chết, rõ ràng nửa tiếng trước bọn họ còn cùng nhau nghiên cứu manh mối.
Năm phút, đã năm phút loa không phát gì thêm. Thời gian "Quỷ" săn mồi kết thúc.
Màu sắc, cảm ứng. Màu đỏ, biến sắc.
Mấy chữ này trong đầu Tần Tâm Quan quanh quẩn. Lúc trước cùng Mộc Ân có nói qua công bằng và sự ảnh hưởng lần nhau là hai quy tắc bị che dấu, nếu có công bằng, vậy "Quỷ" một phe, người đuổi quỷ và người phổ thông một phe, vậy mới công bằng.
Nhưng người cảm ứng không cùng phe nào, lại không công bằng...
Cho nên, người cảm ứng phe trung gian?!
Mộc Ân nói thời gian không còn nhiều, là do cô ta phát hiện, "Quỷ" không hề đi lung tung, hắn càng gần về phía người chơi, cho nên cô ấy mới kêu cô rời khỏi đấy. Không chỉ bởi lo sợ cô bị "đồng hoá", mà để nhắc nhở cô một khả năng!
Mộc Ân nhắc Tần Tâm Quan, cô ta cũng ít nhiều hoài nghi năng lực cảm ứng của mình!
Người cảm ứng trong phạm vi nhất định biết ai là "Quỷ", ai là người đuổi quỷ, ai là người phổ thông, ai là NPC. Nếu người cảm ứng không cùng phe "Quỷ" thì chỉ cần cảm ứng vị trí của "Quỷ" là được, cần gì năng lực phân biệt người phổ thông, NPC, thậm chí còn biết ai là người đuổi quỷ nữa.
Song khi cô ta vừa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, muốn nói cho Tần Tâm Quan biết, phòng tuyến thứ nhất bị phá bỏ, cô ta bị "Quỷ" ám. Từ đó, lần đầu tiên "Quỷ" thấy được phân bố manh mối.
Sau khi thấy Mộc Ân hành động quỷ dị, có lẽ đó là hành động giãy giụa của cô ta!
Nếu trò chơi nhấn mạnh tính công bằng. Người cảm ứng có năng lực mạnh, không chỉ giúp những người chơi khác, còn có thể bị khống chế, trở thành trợ giúp cho "Quỷ".
Đây là do quy tắc che dấu số hai ảnh hưởng lẫn nhau. Tần Tâm Quan trao đổi cùng NPC nhiều, tư tưởng hành động cũng sẽ bị đồng hoá. Mà ý chí của người cảm ứng không kiên định, không tránh khỏi cô ta thường chú ý hành tung "Quỷ".
Nếu nói người cảm ứng không giống những người chơi khác, theo số lần "cảm ứng" "Quỷ", "Quỷ" cũng dần dần thông qua người cảm ứng cảm ứng được sự tồn tại của những người chơi khác! Mộc Ân chắc cũng đoán được điểm này nên mới nói với cô thời gian không còn nhiều.
Quả thật, thời gian kéo càng dài, càng bất lợi với người phổ thông. "Quỷ" chỉ cần một lần cảm ứng có thể biết được đại khái vị trí lớn người chơi. Thời gian trò chơi càng dài, "Quỷ" tìm người càng dễ! Dù bây giờ hắn không còn cảm ứng được nhưng cũng đã biết đại khái vị trí người phổ thông.
Thời gian của bọn họ không còn nhiều!
Người cảm ứng về sau chính là đồng loã của "Quỷ"!
Ừm... Trong quy tắc trò chơi... Tần Tâm Quan đột nhiên nghĩ ra một ý, ý nghĩ này làm tóc gáy cô dựng đứng.
"Chết tiệt!" Nam sinh cao cao nện một đấm lên tường. Cắt ngang dòng suy nghĩ của cô và cũng phá tan sự yên ắng đè nén bầu không khí.
Ừ, còn chuyện quan trọng hơn. Tần Tâm Quan chậm rãi thở ra một hơi, dùng thanh âm có hơi lãnh đạm hỏi: "Ai có thể vẽ lại manh mối?"
"Cô là?" Cả ba người há hốc mồm, như đoán được gì, mắt trợn to, trên mặt đè nén kích động.
"Không phải cô là!!" Cô gái tóc đuôi ngựa lập tức đứng lên.
"Người đuổi quỷ." Tần Tâm Quan vừa gật đầu vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro