Chương 1: Tổ trọng án
Mùa đông ở Seoul vẫn lạnh lẽo như cái cách mà thành phố này thể hiện, lạnh đến mức tưởng chừng có thể xé nát tâm can một người.
Trong phòng họp của tổ trọng án thành phố Seoul. Đội trưởng Park ByungEun ngồi lặng nhìn bảng trắng trước mắt, nơi thi thể nạn nhân được phác hoạ lại bằng bút dạ đen, lạnh lẽo cùng cực.
Một bác sĩ giải phẫu thần kinh bị giết hại tại nhà riêng.
Không có dấu vết nào cho thấy sự đột nhập, nhân chứng lại càng không có. Hung khí cũng chẳng có vết máu nào.
Gương mặt của nạn nhân úp xuống bàn ăn, giống như một bàn tiệc cái chết của quỷ dữ.
Đội trưởng Park tay cầm bút, khẽ run.
Không phải do anh sợ hãi trước nó, mà vì ký ức.
5 năm về trước.
Trong đêm mưa đó, người yêu của anh, Kim Hwanil đã bị một tên sát nhân hàng loạt giết chết. Cậu ta bị sát hại dã man trong chính căn nhà mà anh và cậu ta từng xem là nơi an toàn, ấm áp nhất họ từng có.
Park ByungEun sống sót, nhưng lại chẳng còn nguyên vẹn. Lưỡi bị cắt, che giấu đi sự thật ẩn khuất trong bóng tối. Không một ai biết hung thủ, chỉ duy nhất anh nhớ rõ nụ cười ghê tởm, đáng chết đó.
Nhưng thật lòng mà nói, gương mặt ấy ra sao, anh lại không nhớ được...
--
" Đội trưởng Park! ".
Một giọng nói khàn đặc, trẻ trung vang lên cắt đứt dòng hồi tưởng bi thương. Jo InSung, cậu là điều tra viên mới được điều từ phòng nội vụ qua. Cậu cao 1m88, ánh mắt sáng lạnh, già đời tuy chỉ mới 25 tuổi. Cậu đặt báo cáo lên bàn, ngón tay lướt qua hồ sơ như đã đọc nó cả ngàn lần vậy.
Anh gật gật đầu, ra dấu cảm ơn với cậu. Cậu đáp lại anh bằng nụ cười thoáng nhẹ qua, không quá mức gần gũi, cũng chẳng quá xa cách.
Trong mắt của những người xung quanh, Jo InSung là một cảnh sát đầy triển vọng, cậu thông minh, sắc bén và tận tụy. Cậu hiểu rất rõ cách mà những kẻ sát nhân đang suy nghĩ, đôi khi nó lại quá mức rợn người.
" Không có vết máu nào rơi trên sàn nhà, nhưng ga giường lại có dấu hiệu giặt sơ, nước giặt mùi bạc hà, loại này đã bị ngưng bán cách đây hai năm rồi. Hung thủ có thể là người từng sống ở đó, hoặc rất thân thuộc với nơi đó ".
Cậu nói một cách chậm rãi, mắt nhìn thẳng vào ảnh hiện trường, ngữ điệu cậu không khác gì bác sĩ đang đọc báo cáo mổ xác. Rất lạnh, chính xác, không một chút cảm xúc nào. Nhưng ánh nắt cậu lại dán chặt vào tấm ảnh của Hwanil, phút chốc loé lên điều gì đó, khó có thể nói được thành lời.
Có thể là tiếc nuối, cũng có chút thương hại, hoặc có lẽ là một điều sâu thẩm hơn, giống như một vực thẳm không thấy đáy, chứa nhiều điều chưa thể lý giải, một mảng đen của bí ẩn.
Park ByungEun không hề nhìn thấy.
--
Tối đó cậu chủ động đưa anh về nhà.
Jo InSung bước sau anh 5 bước, dáng đi vững chãi. Cậu mặc chiếc áo hoodie đen rộng thùng, mũ kéo thấp. Trông cậu như những người gác cổng ở địa ngục... Nơi chỉ có kẻ chết mới quay đầu lại.
Bằng một cách nào đó, trong thế giới không còn tiến nói của mình, Park ByungEun cảm thấy bình yên khi ở gần cậu. Cảm giác như thể có ai đó đang giữ hộ tiếng nói đã mất của anh.
Nhưng anh lại chẳng hay biết rằng, một sự thật nực cười đến điên rồ.
Jo InSung chính là kẻ đã cướp đi giọng nói của anh.
Cướp luôn cả người bác sĩ Kim Hwanil, người anh yêu suốt ngần ấy năm.
Và lần này, cậu trở lại, không phải vì để giết anh.
Mà muốn chính tay mình có thể giữ anh bên cạnh, đến khi chết đi... Cũng không muốn buông.
__
2 giờ 47 phút sáng.
Thành phố Seoul.
Cảnh sát đã có mặt tại hiện trường vụ án, là một studio nghệ thuật bỏ hoang giữa quận Mapo. Că. Phòng tối om chỉ có một dãy đèn vàng hắt xuống, làm rõ những vệt máu kỳ dị kéo dài từ tường xuống nền gạch lạnh buốt.
Nạn nhân mà một người phụ nữ, được treo ngược từ trần nhà, cơ thể uốn cong theo dáng múa ballet, máu đông lại thành từng đường cong tựa như được vẽ lại bằng con mềm.
" Không có dấu hiệu bị đột nhập, ở nơi này không có camera. " Kwon TaeJu, điều tra viên phụ trách pháp chứng thì thầm, mắt không rời xác nạn nhân. " Hung thủ, có vẻ là người hiểu giải phẫu cơ thể người rất rõ... "
Đội trưởng Park đứng yên giữa không gian lặng như tờ, mắt anh ánh lên vẻ trầm mặc. Ngón tay lướt nhẹ lên vêt máu đông trên sàn.
Từ đằng sau, một giọng nói thân thuộc cất lên, trầm ấm có phần trêu ghẹo: " Giống như triễn lãm nghệ thuật hơn là hiện trường của một tội ác, đúng không, đội trưởng? "
Jo InSung nheo mắt lại như đang cười, nhưng nụ cười đó chỉ thấp thoáng ở khoé môi, không thể hiện quá rõ ràng. Cậu bước đến cạnh ByungEun, đứng sát đến mức vai chạm vào nhau.
Đôi tay đút vào túi áo bomber, lưỡi dao nhỏ trong túi áo chạm nhẹ vào da, nơi giắt huy hiệu cảnh sát.
Park ByungEun không quay lại nhìn cậu, nhưng anh gật nhẹ đầu, trông rất tin tưởng Jo InSung.
Vì trong suốt thời gian qua, cậu luôn là đội viên anh thích nhất, nhanh nhạy nhưng yên tĩnh, và luôn luôn có mặt đúng lúc.
Không ai hay biết, cũng chẳng ai nghi ngờ.
Trong góc phòng, ánh đèn vàng phản chiếu lên mảng máu loang. Một dòng chữ được viết bằng máu nhỏ như sợi chỉ, nơi mél khung vẽ đổ nát.
" Silence. "
Park ByungEun sau một lúc ngẫm nghĩ, quay lại nhìn cậu. Trong đôi mắt không lời ấy, có một tia tin tưởng nhưng lại mơ hồ. Jo InSung mỉm cười, không phải là kiểu cười hả hê, mà là một nụ cười dịu dàng, vừa đủ để người ta nghĩ cậu là người cảnh sát gương mẫu, đáng tin cậy.
--
Phòng họp tổ trọng án, 3 giờ 34 phút sáng.
Trên màn hình lớn, hình ảnh thi thể từ hiện trường được chiếu lên: Người phụ nữ chạc 30, không giấy tờ tùy thân, móng tay đã được cắt sạch, dấu vân tay thì bị thiêu mờ. Trên bước tườnh phía sau, có một dòng chữ được viết bằng máu: " Sự sống không đẹp bằng cái chết. "
Park ByungEun ngồi đầu bàn, ngón tay chạm vào viền của tập hồ sơ như thể đang viết nên một bản nhạc câm, dị thường đến rợn người.
Jo InSung tựa lưng vào ghế, ánh mắt liếc ngang những tấm ảnh. " Thủ pháp rất tinh tế, không có yếu tố nào cho thấy sự oán hận, giận dữ. Gã này không giết người vì thù hận, mà hắn đang thưởng thức từng giai đoạn một. "
Một nữ cảnh sát trẻ lên tiếng: " Dựa vào thời gian đông máu và độ phân hủy, nạn nhân chết cách đây khoảng 36 tiếng. Không có dấu hiệu bị trói hay kháng cự, có thể là bị chuốc thuốc. "
Đội trưởng Park dùng ký hiệu ngôn ngữ, thay lời nói, một chữ: " Diễn. "
Jo InSung đọc to, cậu bật cười. " Đúng, là một vở diễn... Gã có khả năng là biên kịch, đạo diễn và cũng là hoạ sĩ, chung quy lại hung thủ có thể là người làm nghệ thuật. "
Ánh mắt của Park ByungEun chậm rãi liếc nhìn cậu, như muốn tìm trong từng biểu cảm kia một chút gợn sóng của sự dối trá. Nhưng tiếc là khuôn mặt ấy vẫn bình thản. Cậu thậm chí còn không nhìn thẳng vào thi thể trong ảnh, giống như cậu đã chứng kiến quá nhiều cái chết để lại ám ảnh.
--
Sau đó bản báo cáo pháp y được đưa vào. Đội trưởng Park lật trang đầu, đột nhiên sững người.
Một chi tiết nhỏ, bên trong lồng ngực nạn nhân được giấu kỹ giữa các cơ liên sườn, chính là một mảnh gương vỡ.
Anh nhìn mảnh gương vỡ đó thật lâu. Trong đầu là tiếng thủy tinh vỡ, máu và cả nụ cười đó, cái nụ cười đã bám theo anh suốt 5 năm qua.
Jo InSung đứng lên, tiến lại gần, cố ý để gương mặt mình áp sát Park ByungEun.
" Có khi nào... " Cậu thì thầm sát bên tai anh. " Hắn để lại gương là để chú soi thấy mình? "
Ngày khoảnh khắc đó, ByungEun cảm thấy gáy mình lạnh buốt. Không phải do lời nói của Jo InSung, mà vì... Giọng nói ấy quá gần, gần đến mức gợi lại một điều gì đó từ đêm câm lặng năm xưa.
__
Trong căn hộ cũ của Park ByungEun, hiện trường vụ án từnh bị đóng băng cách đây 5 năm, đội pháp chứng đang rà soát lại từng dấu vết cũ.
Jo InSung bước qua ngưỡng cửa, tay vẫn đút vào túi áo bomber, mắt đảo một vòng căn nhà. Phong cách mang vẻ cổ điển, sàn gỗ tối màu, tường treo tranh in ảnh trắng đen, vài quyển sách đặt hờ trên ghế bành. Không có gì lộn xộn, không giống như một nơi từng xảy ra án mạng cho lắm.
Anh không bước vào mà chỉ đứng ngoài hiên, mặt khựng lại ở ô cửa sổ nơi ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm. Gió thổi qua, và trong khoảnh khắc đó, mùi máu như trở lại.
Mặn, sắt, ngập trong cổ họng của anh.
__
5 năm trước.
3 giờ 30 phút chiều, mưa nhẹ. Kim Hwanil mặc áo sơ mi trắng, tay áo sắn lên khuỷu, đứng trong bếp chuẩn bị bữa tối. Cậu ta hay nghiêng đầu khi nêm nếm, nụ cười nhàn nhạt như thể mọi thứ đều được sắp đặt đúng vị.
Anh khi ấy vẫn còn nói được. ByungEun ngồi trên sofa, nhìn Kim Hwanil bằng ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.
" Khi nào em dọn về đây ở hẳn? Cứ đi đi lại lại thế này. " Park ByungEun chống tay lên cầm, nói với giọng điệu hờn dỗi.
Hwanil đáp: " Lúc chú bớt cứng đầu. " Hwanil mỉm cười, đặt đĩa salad xuống bàn. " Em đùa thôi, sau khi lo cho thực tập sinh kỳ này xong, em sẽ dọn qua. "
Một tiếng ' ting ' vang lên, là chuông cửa.
Park ByungEun bước ra mở cửa.
Nhưng sau đó, tất cả trong mắt anh mờ dần đi. Anh không bao giờ nhớ lại được ai đã đứng trước cửa. Chỉ nhớ rằng sau khi tỉnh dậy, anh đã nằm bất động trên sàn nhà, lưỡi đã bị cắt mất, máu trào ra từ miệng.
Và Kim Hwanil đã chết trước mắt anh.
Không bị đâm, không bị đánh đập. Chỉ là... Trái tim cậu ta bị moi ra, đặt trên đĩa sứ trắng được lấy từ bàn ăn.
Cạnh bên là cây nến đỏ đã cháy gần tàn, một mảnh khăn thệ tay, thấm máu, viết bằng mực đen: " Bữa tối cuối cùng. "
__
Trở về thực tại.
Jo InSung đi ngang qua góc bàn ăn của ngôi nhà, chạm nhẹ vào bàn gỗ.
" À, tôi nghe nói cái chết của bác sĩ Kim bị đánh giá là ' phi thực tế '. "
Một pháp y gật đầu. " Ừm, hung thủ không để lại dấu vết gì, cũng không có dấu vân tay. Nhưng hắn sắp xếp thi thể như một bàn tiệc, khiến người ta tưởng... Hắn đang tôn thờ cái chết. "
InSung quay đầu nhìn ra cửa sổ, nơi đội trưởng Park đang đứng, lặng thinh.
Cậu không cử động, chỉ nhìn, tựa như đang thưởng thức bức tranh máu năm xưa chưa phai.
_Chương1_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro