CHƯƠNG 11 - NGÔI NHÀ BỎ HOANG GIỮA RỪNG SÂU

Hai người chạy không ngừng cho đến khi rừng tối dày đặc như một tấm màn nuốt trọn ánh sáng phía sau , Chạy tới khi không còn nghe thấy tiếng chân , tiếng sột soạt của lá khô . Hơi thở họ hòa vào sương lạnh.

Cuối cùng, họ nhìn thấy một nơi trú ẩn:
Một căn nhà gỗ cũ kỹ, chìm trong rêu phong và bụi thời gian.

William kéo Est vào bên trong. Căn nhà trống rỗng nhưng khung chắc chắn, đủ để họ nghỉ tạm.
William kiểm tra toàn bộ căn nhà.
"Chúng ta không thể ở lâu, nhưng tạm thời được vài giờ."

Est ngồi xuống ghế gỗ, thở mệt nhọc, mắt dán vào William. Anh đi đi lại lại, lặng lẽ quan sát từng âm thanh xung quanh.

Trong ánh trăng nhạt, William rút con dao găm đôi ra khỏi túi áo, đặt cạnh tay Est:
"Nhìn đi... thứ này nhắc anh về ngày xưa."
Est nắm dao, mỉm cười nhẹ:
"Vẫn là chúng ta, dù thế giới có quay lưng."
William quay sang nhìn Est, giọng trầm nhưng khẽ run:
"Anh không dám mơ ngày nào mình sẽ đứng bên em như thế này, mà không sợ mất nhau."
Est nghiêng đầu, giọng ấm áp:
"Chúng ta sống sót tới giờ là nhờ nhau. Dù mọi thứ có đổ vỡ, chúng ta vẫn còn nhau."

William cúi xuống băng lại vết xây xát trên tay Est.
Est nhìn gương mặt anh trong khoảng cách gần như vậy, lòng bỗng lạ lắm. Chưa bao giờ họ gần nhau như lúc này.

Khi William lần nữa cúi xuống siết lại băng, Est đặt tay lên má anh.
"William."
"Ừ?"
"Cảm ơn vì đã không bỏ em lại."

William ngẩng lên, bàn tay anh nắm tay Est, siết thật chặt.
"Anh sẽ không bao giờ bỏ em. Dù tổ chức, dù cả thế giới quay lưng. Anh vẫn đứng bên em."

Est khẽ nghiêng người, dựa trán vào trán anh.

Không khí như ấm lên , khiến Est tạm thời quên đi tình cảnh hiện tại . Giờ đây chỉ có cậu và anh ấy , hay để họ tận hường giây phút hiếm hoi hạnh phúc này .
Trái tim họ, dù cố che giấu bao nhiêu năm, giờ đây không thể giấu thêm được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro