CHƯƠNG 3 - NHỮNG ĐỨA TRẺ TÀN TẬT CẢM XÚC

Thời gian ở WES không được tính bằng ngày hay tháng.Nó được tính bằng những vết thương đã khép miệng,bằng những đứa trẻ đã biến mất,bằng số lần sống sót sau các bài kiểm tra tử thần.

Est và William cũng lớn lên như thế — từ hai đứa trẻ sợ hãi, thành hai cái bóng lặng lẽ, luôn kề cạnh nhau như bản năng sinh tồn.

Khi Est 11 tuổi, cậu phải trải qua buổi "giác ngộ cảm xúc" — thực chất là buổi xóa sạch phần người của những đứa trẻ.

Quản giáo dẫn Est vào một phòng tối, bật một ngọn đèn huỳnh quang lạnh lẽo.Trước mặt cậu là một bàn kim loại, trên đó là một con thỏ trắng bị trói.

Quản giáo đặt dao mổ vào tay cậu:
"Giết nó. Nếu ngươi còn biết thương hại... ngươi sẽ bị trừng phạt."

Est sững lại, bàn tay nhỏ run rẩy.
Con thỏ vùng vẫy yếu ớt, đôi mắt đỏ hoe như cầu cứu.
Ngay lúc Est sắp buông dao—

Cửa bật mở.

William bị hai quản giáo giữ chặt, mặt mũi bầm dập.
Một quản giáo cười lạnh:
"Nếu thằng này không giết, thì giết thằng kia. Đơn giản thôi."

Est giật bắn người, cả cơ thể đông cứng.
William bị ép quỳ xuống sàn, một khẩu súng dí vào đầu.

Quản giáo nhắc lại:
"Giết con thỏ. Hoặc chúng ta bắn William."

Est nhìn con thỏ.
Rồi nhìn William.
Bàn tay cậu run đến mức lưỡi dao chạm vào tay, rướm máu.

William hét lên, lần đầu tiên Est nghe anh gào lớn như vậy:
"Est! Nhìn tớ! Làm đi! Tớ không sao! Cậu không được chết vì tớ!"

Nhưng Est không thể kìm được nước mắt.
Cậu cúi xuống thì thầm với con thỏ:
"...xin lỗi."

Một đường dao ngắn.
Con thỏ ngừng thở.

Est chết lặng.
Cậu cảm giác như mình vừa giết một mảnh tâm hồn của chính mình.

Quản giáo gật đầu, hài lòng.
"Được. Nó sẽ sống."

Nhưng điều họ không biết là Est đã mất đi thứ quan trọng nhất: cảm xúc trong sạch cuối cùng.

Khác với Est, William luôn nổi bật trong các bài kiểm tra thể lực và cận chiến.Anh học nhanh, thích nghi nhanh, và đặc biệt — không bao giờ giết người vô tội.Điều đó khiến cấp trên không hài lòng.

Một đêm, William bị lôi ra sân, trói vào cột.
Est lén chạy theo nhìn.

Mười roi da được quất xuống lưng William — mỗi roi đều quấn kim loại sắc nhọn, xé thịt anh ra. Máu anh chảy xuống ướt đẫm cả áo .

Nhưng William không kêu một tiếng.
Không cầu xin.

Anh chỉ nhìn thẳng về phía Est đang giấu sau tấm lưới thép, đôi mắt xanh kiên định:
"Đừng ra đây."

Est cắn môi đến bật máu, nắm chặt song sắt đến khi tay tứa máu theo.

Trong bóng tối, William vẫn cố mỉm cười với cậu.
Nụ cười đó khiến Est muốn khóc—nhưng cậu đã bị huấn luyện để không được phép khóc.Thế là đôi mắt bạc chỉ đỏ lên, nhưng nước mắt không rơi được.

Sau khi bị đánh gần ngất xỉu, William được thả xuống. Họ đưa anh về lại phòng .

Est lao đến đỡ anh, áp vai anh lên vai mình.
"William... có đau không?"

William mấp máy môi:
"Tớ quen rồi... Est này... đừng để họ phá cậu, được không?"

Est run lên.
Những lời nói ấy — ở trong nơi này — như một điều cấm kỵ.

William lại nói:
"Cậu chỉ cần nhớ... có tớ. Chỉ cần thế thôi. Mọi chuyện cứ để tớ gánh hết cho "

Lời nói ấy như đinh đóng sâu vào tim Est.
Từ khoảnh khắc đó, cậu biết:

William không chỉ là bạn.
Không chỉ là đồng đội.
Anh là lý do duy nhất khiến cậu còn sống.

Nhưng sự khốc liệt vẫn chưa dừng lại .

-------

Ở WES, có một bài kiểm tra đặc biệt:
hai người bị xếp thành cặp, và phải bảo vệ nhau trước một đội sát thủ thực thụ trong vòng 30 phút.

Nếu một người chết, người còn lại cũng bị thủ tiêu.
Est và William tất nhiên được xếp chung.

Khu kiểm tra đèn đỏ vang lên, báo hiệu cuộc săn người bắt đầu.Những sát thủ trưởng thành từ từ bước ra từ bóng tối.

William nhìn Est:
"Bám sát tớ."
Est gật mạnh.

Người thứ nhất tấn công.
William đỡ đòn, nhưng mục tiêu của hắn là Est — một đứa có vẻ yếu hơn. Hắn ta lao đến , vượt qua William , giơ dao hướng về Est

Nhìn thấy lưỡi dao sắp xuyên vào bụng Est, William hét lên:
"KHÔNG!"

Anh xoay người, lấy thân mình che Est.
Lưỡi dao cắm vào vai anh.

Est như phát điên, lao lên tấn công tên sát thủ bằng tất cả bản năng sinh tồn.
Cậu đá, cắn, đấm...
William cũng hỗ trợ bằng tay còn lại.
Cuối cùng họ hạ gục được sát thủ thứ nhất, rồi thứ hai, thứ ba...

Đến phút thứ 28, William gần như không đứng nổi.
Est kéo anh dựa vào tường, tay run vì sợ:
"Cậu... đừng chết, William..."

William thở dốc, nhưng vẫn cố nói:
"Tớ chưa chết được... Còn phải bảo vệ cậu..."

Hai phút cuối cùng trôi qua.
Khi còi kết thúc vang lên, Est ngã quỵ bên cạnh William, ôm lấy anh.
Est thở run rẩy:
"Tớ tưởng cậu sẽ chết..."

William đặt tay lên đầu Est — một hành động đầy dịu dàng hiếm hoi giữa tổ chức tàn nhẫn này.
"Tớ hứa rồi mà... Tớ không để cậu lại một mình."

-------

Tối hôm đó, khi William được băng bó sơ, Est ngồi cạnh anh, lặng lẽ nhìn từng vết thương.

Một quản giáo đứng ở cửa, nói một câu khiến cả hai như bị sét đánh:
"Hai đứa quá gắn bó. Sau này, chỉ một trong hai được sống.
Nhớ lấy điều đó."

Cánh cửa đóng sập.
Est lạnh toát sống lưng.
William lặng người, nhìn sang Est.
Họ không nói gì.

Nhưng cả hai đều hiểu:
Tổ chức đã bắt đầu để ý.
Một ngày nào đó, người này sẽ bị lệnh giết người kia.

Và từ giây phút đó—
nỗi sợ mất nhau len vào tim họ.
WES đã dạy họ giết để tồn tại.
Nhưng không ai dạy họ phải làm gì khi trái tim bắt đầu biết đau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro