Chương 5: Y lại bị bỏ rơi rồi
Màn đêm buông xuống, những ngôi sao trên bầu trời mờ dần, ánh trăng nhạt lấp lánh. Khương Tử, sau một ngày dài làm việc vất vả, trở về căn phòng nhỏ của mình. Y mở cửa và bước vào, cảm giác im lặng kì lạ bao trùm lấy không gian quen thuộc.
Nhưng hôm nay, có gì đó khác lạ.Y tháo giầy vào chiếc sofa tìm bé rắn đen, nhưng trái lại với sự mong chơ đó là một cái ghế trống không. Y gọi khẽ:
" Há Cảo ? Bé rắn nhỏ ? "
Im lặng. Không có tiếng đáp lại, không có hình bóng quen thuộc của con rắn đen nhỏ có cặp sừng đỏ mà y đã nuôi dưỡng trong những tháng ngày qua. Khương Tử bối rối, cảm giác lo lắng dâng lên. Y bước nhanh vào phòng, mở cửa từng ngóc ngách, nhưng không hề tìm thấy Há Cảo đâu.
Lòng y bắt đầu lo sợ, đôi tay run rẩy khi kiểm tra lại từng góc tối của căn phòng. Vẫn không có gì.
Khương Tử đứng lặng người giữa căn phòng trống rỗng, trái tim như ngừng đập. Y không thể tin vào mắt mình. Bé rắn ấy, Há Cảo, bé rắn đã cùng y trải qua những tháng ngày khó khăn, là bé rắn đã cho y thấy thế nào là niềm vui nhỏ, giờ đã biến mất.
Y đưa tay ôm lấy mặt, như muốn ngăn mình không khóc.
" Tại sao... tại sao lần nào cũng thế? Tại sao lần nào người bị bỏ rơi cũng là tôi ? "
Những kỷ niệm ùa về trong tâm trí anh, quá khứ đau buồn không bao giờ nguôi ngoai. Khương Tử nhớ lại khi mình mới chỉ là một đứa trẻ ba tuổi. Mẹ ruột y đã vứt bỏ y tại một cô nhi viện, không lời giải thích, không một cái ôm tạm biệt.
Những ngày tháng đó, y chỉ có thể tự mình ôm lấy nỗi đau, nhìn những đứa trẻ khác được cha mẹ đến nhận nuôi, còn mình mãi là đứa trẻ không nơi nương tựa.
Khương Tử không kìm được nữa từng giọt nước mắt như giọt nước tràn ly, những ký ức tuổi thơ mà y không bao giờ quên được. Đến năm bảy tuổi, có một gia đình nhận nuôi y, nhưng sau một năm, họ cũng trả y về cô nhi viện.
Và rồi lại là một gia đình khác, họ cũng yêu thương y trong một thời gian ngắn, nhưng cuối cùng cũng bỏ y lại. Quá nhiều lần bị bỏ rơi, khiến y dần trở nên lạnh lùng với mọi người. Từng lời động viên, từng cử chỉ yêu thương, Khương Tử đã chẳng còn tin vào chúng nữa.
Y đã không còn mong chờ gia đình hay tình thương của ai nữa. Tình yêu là thứ gì đó quá xa xỉ đối với y.
Lớn lên, y đã có thể tự lập, tìm được công việc và sống một cuộc sống ổn định. Nhưng tình yêu của y cũng chưa bao giờ được trọn vẹn. Cô bạn gái, người mà anh tin tưởng và yêu thương trong suốt bốn năm, cũng bỏ y đi để chạy theo một người đàn ông khác, một người có thể mang đến cho cô ta mọi thứ mà y không thể.
Khương Tử gần như suy sụp. Y đã từng nghĩ rằng, có thể cô ấy là người duy nhất yêu y thật lòng. Nhưng cuối cùng, cô cũng ra đi như tất cả những người khác. Y đã đứng trên bờ vực của sự trầm cảm, suýt nữa đánh mất chính mình.
Cho đến khi bé rắn xuất hiện.
Con rắn ấy, Há Cảo, tuy là một sinh vật kỳ lạ, nhưng lại mang đến cho anh cảm giác an toàn, một cảm giác mà anh chưa từng có trong suốt cuộc đời mình. Hắn là một sự hiện diện bất ngờ trong cuộc sống của anh, giúp anh tìm lại được một chút niềm vui, sự tin tưởng vào cuộc sống. Nhưng giờ đây, hắn lại rời đi.
Y bần thần nhìn vào không gian trống trải trong phòng, trái tim thắt lại, nghẹn ngào.
" Có phải... tôi luôn là thứ dễ vứt bỏ nhất không?" Khương Tử thì thầm, tiếng nói khản đặc vì nỗi đau.
" Làm sao tôi có thể sống một mình thêm lần nữa? Làm sao tôi có thể đối mặt với cuộc sống này khi mọi người đều bỏ tôi đi?"
Những câu hỏi cứ quay cuồng trong đầu, không có lời giải đáp. Y ôm lấy đôi chân mình và nằm cuộn người trên sàn nhà, nước mắt không ngừng rơi.
Khương Tử không ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra với mình, về những người đã bỏ rơi y, về Há Cảo - con rắn nhỏ mà y đã yêu thương và coi như một người bạn, một người thân.
Tiếng nấc nghẹn ngào của y vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, giữa bóng tối của đêm khuya. Tất cả những gì còn lại là nỗi cô đơn vô cùng, như thể y đã đánh mất tất cả, kể cả chính mình.
Y cảm thấy mình chẳng còn gì, nhưng vẫn giữ trong lòng một hy vọng nhỏ nhoi rằng, một ngày nào đó, Há Cảo - bé rắn nhỏ của y sẽ quay lại, và y sẽ không phải cô đơn nữa.
-------------------
Vương đô của Xà tộc – Đế thành Hắc Xà
Một cơn gió lạnh quét qua bầu trời đêm. Trên đỉnh cao nhất của hoàng cung, một bóng hình cao lớn đứng lặng, đôi mắt đỏ rực phản chiếu ánh trăng máu. Hắn khoác trên mình một bộ chiến giáp đen tuyền, hoa văn uốn lượn như vảy rắn bao phủ khắp cơ thể. Trên đầu hắn, cặp sừng đỏ sậm giờ đây tỏa ra một khí tức mạnh mẽ và áp bức.
Bên cạnh hắn, một thanh niên trẻ tuổi vận áo choàng xanh thẫm như đại sương đứng nghiêm nghị—Người em trai nuôi trung thành nhất của hắn.
" Caca, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi .! "
Hắn không đáp ngay. Hắn nhắm mắt, để cơn gió đêm lướt qua làn da lạnh lẽo.
Sẵn sàng sao?
Không.
Hắn có thể chiến đấu. Có thể giành lại ngôi vương. Có thể lật đổ kẻ đã truy sát hắn.
Nhưng hắn không sẵn sàng để xa Khương Tử.
Bởi vì, ngay lúc này đây, hắn có thể cảm nhận được y đang đau khổ.
Hắn biết.
Dù khoảng cách giữa hai thế giới là vô tận, sợi dây liên kết giữa hắn và y vẫn còn đó. Cảm giác đau đớn, cô đơn, tuyệt vọng mà y đang trải qua, hắn đều cảm nhận được rõ ràng.
Nhớ lại đêm ấy, cái đêm trước khi hắn phải rời đi.
Hắn đã nằm bên cạnh, nhìn y ngủ say, bàn tay khẽ run rẩy.
" Hãy chờ ta. Chỉ một chút nữa thôi. "
Hắn đã nói như vậy. Nhưng y không nghe thấy.
Hắn đã tự nhủ rằng, hắn sẽ trở về.
Nhưng lúc đó, y có tin hắn không? Hay chỉ nghĩ rằng hắn cũng như bao người khác, vứt bỏ y không chút lưu luyến ?
Ý nghĩ đó khiến lòng hắn thắt lại.
“ Ta nhất định sẽ quay về.”
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, sát khí bùng lên mạnh mẽ.
Hắn quay sang nhìn em trai mình, giọng trầm thấp nhưng kiên định:
" Bắt đầu đi."
Đêm nay, hoàng cung sẽ đổ máu.
-------------------
Thế giới của Khương Tử
Đã một tuần trôi qua kể từ khi Há Cảo biến mất.
Khương Tử vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày, đi làm, về nhà, ăn uống, ngủ nghỉ. Nhưng có vài đồng nghiệp cũng nhận ra, y đã có chút thay đổi.
Ánh mắt y trống rỗng hơn, giọng nói nhạt nhẽo hơn, và nụ cười gần như biến mất hoàn toàn. Họ chẳng biết tại sao y lại như vậy.
Chỉ có y hiểu rằng, mất đi một con rắn nhỏ lại có thể khiến lòng y trống rỗng đến thế nào.
Y đã cố gắng tự nhủ rằng, đó chỉ là một con rắn, một sinh vật nhỏ bé không quan trọng. Tuy y không biết rằng, Há Cảo không đơn thuần chỉ là một con rắn.
Nhưng bé nó lần đầu tiên khiến y cảm thấy rằng, y không cô đơn.
Vậy mà bé rắn nhỏ cũng rời đi.
Lại một lần nữa, mình bị bỏ lại.
Đêm đó, Khương Tử ngồi trên giường, ôm lấy chiếc chăn mỏng mà bé rắn thường cuộn tròn trong đó. Cảm giác trống trải siết lấy tim y.
Y chạm vào gọng kính, tháo xuống, rồi vùi mặt vào chiếc chăn nhỏ đó.
" Mày lại như thế rồi, Khương Tử."
Y lẩm bẩm với chính mình, cười khẽ, nhưng trong mắt lại ngân ngấn nước.
" Lúc nào cũng vậy. Mày đáng thương đến mức ai cũng có thể dễ dàng rời bỏ. Mày có gì đáng để mọi người ở lại chứ ?"
Nước mắt rơi xuống, thấm vào chiếc chăn mềm.
Y không nhớ mình đã khóc bao lâu. Chỉ biết rằng, khi y ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe, cổ họng khô khốc.
Y không biết mình còn có thể tiếp tục như thế này bao lâu nữa.
Nhưng ngay lúc đó—
Gió khẽ lay động.
Một hơi lạnh quen thuộc lướt qua làn da y.
Khương Tử giật mình, quay phắt đầu lại.
Không có ai cả.
Nhưng... tại sao y lại cảm thấy có người đang nhìn mình?
Một cảm giác ấm áp kỳ lạ tràn ngập trong tim, như thể có ai đó vừa thì thầm bên tai y:
" Chờ ta."
Khương Tử mở to mắt.
Lồng ngực y bỗng nhiên siết chặt. Một cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong lòng—một thứ gì đó mà y không thể gọi tên.
" Há Cảo..."
Y khẽ gọi, giọng nói run rẩy.
Nhưng đáp lại y, chỉ có màn đêm tĩnh lặng.
Dù vậy, trong thâm tâm, một tia hy vọng nhỏ bé bắt đầu nhen nhóm.
Có lẽ…
Có lẽ bé rắn chỉ đi lạc thôi, nó thực sự sẽ quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro