Chương 12:《Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận》(8)
Chương 12 hắn lại không phải người
Tạ Tiểu Chu trở lại lớp học.
Các khách mời trong phòng học thấy có người đã trở lại, đầu tiên là kích động, sau đó nhìn đến người trở về là Tạ Tiểu Chu, trên mặt lại không giấu nổi vẻ thất vọng.
Dẫu sao thì tấm thẻ vô dụng của Tạ Tiểu Chu quá chấn động lòng người, bọn họ đều cảm thấy cậu còn sống đến bây giờ thì đã may mắn lắm rồi.
Hoa Khôi hỏi: "Anh Trần đâu?"
Tạ Tiểu Chu bối rối hỏi: "Trần Lê cũng ra ngoài à?"
Cậu thật sự không gặp Trần Lê.
Các khách mời liếc mắt nhìn nhau một cái, quyết định chờ Trần Lê trở về lại nói chuyện khác.
Nhưng bọn họ đợi hơn nửa giờ, mắt thấy đã sắp đến chạng vạng mà vẫn không thấy thân ảnh Trần Lê đâu, chỉ có thể lại nhìn Tạ Tiểu Chu.
Học bá khoa học nói: "Chúng tôi đã tìm thấy một vài thứ trong lớp học."
Năng lực của Học bá khoa học là có thể tìm thấy những chi tiết mà người khác không thể tìm thấy. Nhờ khả năng dễ dàng tìm ra manh mối này, hắn dễ như trở bàn tay mà tìm được đồ bị giấu trong phòng học.
Tạ Tiểu Chu: Càng thêm chứng minh thẻ của cậu là thứ pháo hôi.
Tạ Tiểu Chu hỏi: "Các người tìm được cái gì rồi?"
Học bá khoa học lấy ra một lá thư.
Tin này bọn họ đều đã xem qua, cho nên liền trực tiếp đưa cho Tạ Tiểu Chu.
Giấy viết như bị vò thành một cục, khi mở ra thì đầy nếp gấp, có lẽ là đã lâu rồi, nét chữ trên các góc đã ố vàng cũng sắp phai màu.
Tạ Tiểu Chu cẩn thận phân biệt, miễn cưỡng có thể thấy được đây là một từ thông báo, tin cuối cùng còn viết, hẹn người nhận tin lúc chạng vạng sau tan học hãy đến hồ ngắm cảnh ở trường học để gặp mặt, nhưng cũng không có ghi chú rõ là ai gửi tin tới.
Hoa khôi giải thích nói: "Chúng tôi nghe loa nói, nhiệm vụ kế tiếp là phải tiêu trừ oán hận của Bút Tiên, lá thư này có lẽ có quan hệ với Bút Tiên......"
Có qua có lại.
Tạ Tiểu Chu cũng lấy ra một phần hồ sơ, chia sẻ tin tức: "Đây là Bút Tiên. Cô bị người khác phát hiện là chết ở trong hồ ngắm cảnh."
Học bá khoa học do dự một hồi: "Chúng tôi muốn đi đến hồ ngắm cảnh, cậu có muốn đi cùng không? "
Ba khách mời này kỳ thật cũng không muốn đi điều tra, bọn họ chỉ muốn sống đến cuối cùng. Nhưng hiện tại đã thông báo nhiệm vụ chính, bọn họ cũng không thể không hành động.
Vì để an toàn, tự nhiên càng nhiều người đi thì càng tốt.
Tạ Tiểu Chu gật đầu: "Được. Đi xem đi."
Tần Nguyên cũng không có ý kiến, đi theo phía sau Tạ Tiểu Chu.
Phú nhị đại cứ như mới phát hiện ra Tần Nguyên tồn tại, kinh ngạc hỏi: "Đây là ai? Chắc không phải khách mời của tiết mục đâu nhỉ?"
Phú nhị đại vừa nói như vậy, những người khác cũng chú ý tới.
"Đây là......" Tạ Tiểu Chu không biết nên như thế nào cho tương đối tốt, có chút khó xử.
Học bá khoa học nhíu nhíu mày: "Sao lại mang theo NPC?" Nhưng rất nhanh hắn đã nghĩ thông suốt, "Cậu là muốn mang NPC đi dò đường à?"
Điều này cũng rất tốt.
Dùng NPC đi chịu chết có thể loại bỏ một ít nguy hiểm, hơn nữa sẽ không có gánh nặng tâm lý —— dù sao thì NPC cũng không phải người thật, chỉ là công cụ hình người thôi.
Học bá khoa học nhìn Tạ Tiểu Chu tán thưởng một chút.
Tạ Tiểu Chu sửa đúng: "...... Ừm, cậu ấy là bạn tôi."
Những người khác: "?"
Vẻ mặt của Hoa khôi phức tạp: "Đã là lúc nào rồi cậu còn muốn kết bạn? Có ích lợi gì sao?"
Tạ Tiểu Chu chớp mắt, vẻ mặt đúng lý hợp tình mà nói: "Không có gì đáng dùng, nhưng cậu ta lớn lên rất đẹp nha."
Nghe được lời này, hoa khôi liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái.
Tần Nguyên da rất trắng, đây là thứ mà người Châu Á khó mà có được, giống như chưa bao giờ tiếp xúc với ánh sáng vậy, tinh xảo đến không chân thực, đặc biệt là cặp mắt xám xịt kia, lúc đối diện thậm chí khiến người sinh ra một cảm giác sợ hãi không rõ.
NPC lớn lên lại đẹp trai thì làm sao chứ, cũng không phải người thật.
Hoa khôi thu lại ánh mắt, nghĩ thầm, đã đến lúc nào rồi còn nghĩ NPC đẹp hay không đẹp. Phải biết rằng, đây là 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》, chứ không phải trò chơi luyến ái gì đó đâu nhé.
Nhưng hoa khôi cũng không nói gì nữa.
Cô cho rằng, khách mời ngốc bạch ngọt như vậy không thể sống đến cuối cùng, vừa lúc Tạ Tiểu Chu mang theo tên NPC này, đến lúc đó cứ cho làm pháo hôi dò đường đi.
Cô thả chậm một bước, nhỏ giọng mà nói: "Đến lúc đó chúng ta......" Kế tiếp cũng không cần phải nói, những người khác đều có thể hiểu rõ ý của cô.
Ba khách mời ngầm giao lưu ánh mắt một chút, quyết định lúc cần thiết cứ cho Tiểu Chu cùng tên NPC này ra chịu chết là được.
Bọn họ tự cho rằng mình đã diễn rất tốt, trên thực tế, tính kế đầy mặt thế kia, tất cả đều phóng đại trên màn hình, người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra rồi.
Tần Nguyên cũng cảm nhận được ác ý này, đôi mắt hơi run lên một chút, ánh mắt hờ hững mà đảo qua.
Nhưng hắn cũng không để ý.
Những người này so với hắn, cứ giống như con kiến cùng con người vậy.
Không có con người nào để ý đến chuyện con kiến sẽ làm gì.
[Châm nến, tôi cảm thấy kể từ khi xem tiết mục này, nến của tôi đã không đủ dùng]
[Châm nến châm nến]
[Rốt cuộc có bao nhiêu mắt què mới nhìn BOSS thành pháo hôi vậy]
[Kỳ thật bọn họ mới là pháo hôi đó ha ha ha ha]
[Lầu trên, tui nhớ rõ, kim cương nhà ngươi đâu, muốn quỵt nợ? Cẩn thận buổi tối ta dùng mặt quỷ đến tìm ngươi!]
***
Cả nhóm rời khỏi tòa nhà dạy học và đến hồ ngắm cảnh.
Như trên bản đồ, hồ ngắm cảnh nằm ở phía Nam của trường, tiếp giáp với khu nhà thí nghiệm và hoa viên nhỏ.
Đi dọc con đường đá, có thể nhìn thấy hàng liễu bên hồ, đung đưa theo gió.
Hồ có kích thước không lớn, nhìn từ xa mặt hồ phẳng lặng, điểm xuyết một ít rong biển xanh thẫm.
Hoa khôi không dám lại gần hồ ngắm cảnh, cầm chặt áo khoác, hỏi: "Chúng ta đi qua xem sao?"
Không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý hay không, sau khi biết hồ nước này từng có người chết thì bọn họ luôn cảm thấy nó trông rất kỳ lạ và u ám.
Những bóng đen đung đưa dưới mặt nước, như đang cất giấu thứ gì đó.
Tạ Tiểu Chu đi tới bên hồ, phát hiện những bóng đen đó đều là cá chép trong hồ, cũng không sợ chết mà nhìn bọn nó bơi lội. Cậu nửa ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát một chút, phát hiện vảy cá chép rất đẹp, tựa như nhiễm máu vậy.
Phú nhị đại tùy tiện mà mở miệng: "Cậu nhìn thấy gì rồi?"
Tạ Tiểu Chu lắc đầu: "Không có gì, nhưng tôi phát hiện một vấn đề......"
Phú nhị đại: "Cái gì?"
Tạ Tiểu Chu một tay chống cằm, nghi hoặc mà chớp mắt: "Nếu Mao Y Đồng là chết đuối ở trong hồ ngắm cảnh thì cô phải là biến thành quỷ nước mới đúng, sao lại biến thành Bút Tiên nhỉ?"
Phú nhị đại: "......"
Làn đạn cũng lâm vào trầm tư:
[Tôi cảm thấy cậu ta nói rất có lý]
[Quả thực, quỷ nước cùng Bút Tiên không có dính dáng gì tới nhau mà]
[Có lời giải thích nào cho sự xuất hiện của Bút Tiên không? Nói có thể hay không đi]
[Tôi đi hỏi bạn của Bút Tiên trước đã ——]
Tạ Tiểu Chu đứng lên: "Cho nên, tôi cảm thấy nơi này có lẽ không phải hiện trường vụ án."
Trinh sát xuất sắc!
Học bá khoa học suy nghĩ một lúc, lại sử dụng kỹ năng của mình. Hắn nhìn xung quanh nhưng lại không thấy manh mối nào.
Hắn hỏi: "Vậy cậu cảm thấy nơi nào là hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án?"
Tạ Tiểu Chu cũng không biết.
Cậu nghiêng nghiêng đầu, đưa ra kiến nghị: "Cậu hỏi tôi, không bằng đi hỏi Bút Tiên liền sẽ biết cô ấy chết như thế nào."
Học bá khoa học: "......"
Còn dám nói, đi tìm Bút Tiên hỏi ả chết như thế nào, đây chẳng phải là đang ngại mình sống chưa đủ lâu sao?
Tạ Tiểu Chu đứng lên, ngồi xổm khá lâu, chân có chút tê dại, thân thể cũng loạng choạng một chút.
Một bên, Tần Nguyên vẫn luôn không có động tĩnh gì vươn tay, yên lặng mà đỡ lấy Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu cười với hắn.
Tần Nguyên dừng động tác, thu tay.
Hoa khôi không hề nương tay mà chen vào ánh mắt đưa tình của hai người, hỏi: "Hiện tại chúng ta phải làm sao đây?"
Tạ Tiểu Chu nhìn quanh bốn phía nhìn một vòng: "Ê, hay là đi nhà ăn đi."
Học bá khoa học như bừng tỉnh: "Cho nên, nhà ăn có thể là hiện trường vụ án? Chúng ta đi nhà ăn liền có thể tìm được dấu vết hung thủ để lại."
Tạ Tiểu Chu: "Không phải, ý là tôi đói, tôi đói bụng, muốn ăn một chút."
Học bá khoa học: "?"
Tạ Tiểu Chu đi tới chỗ nhà ăn, thuận miệng hỏi một câu: "Các người muốn đi không?"
Các khách mời khác đều đứng im tại chỗ, do dự một chút, vẫn là quyết định đi theo.
Dẫu sao thì con người cũng có tâm lý nghe theo đám đông, người nhiều thì sẽ không thấy sợ nữa.
Các khách mời khác tuy rằng đều đi theo Tạ Tiểu Chu, nhưng trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ, nếu Trần Lê ở đây thì tốt rồi.
Trần Lê đã từng tham diễn qua một tiết mục, kinh nghiệm phong phú, so với bọn họ hiện tại không mục đích mà chạy loạn lên thì tốt rất hơn nhiều.
Đáng tiếc bọn họ không biết là, Trần Lê mà bọn họ tâm tâm niệm niệm giờ đã biến thành vật trưng bày của bác bảo vệ rồi, đầu trang trí trên vách tường, vĩnh viễn không thể nhúc nhích.
***
Nhà ăn trường học sáng ngời sạch sẽ.
Có lẽ không phải giờ cơm nên bên trong không có học sinh nào, chỉ có chỗ ngồi trống rỗng, phía sau cửa sổ đang bày ra từng món ăn, tản ra hương thơm ngào ngạt.
Các khách mời từ đêm qua đến nước cũng chưa động đến, trước đó thần kinh vẫn luôn bất giác căng chặt, hiện tại nhìn nhiều đồ ăn như vậy, đói khát bị xem nhẹ liền dũng cảm xông lên.
Bọn họ ấn dạ dày, chỉ cảm thấy vị chua chát ở trong bụng, đã đói muốn chết rồi.
Muốn ăn.
Đói......
Trong tâm trí mỗi người đều là suy nghĩ như vậy.
Học bá khoa học tiến lên một bước, nhưng lý trí còn sót lại nói hắn biết, nhà ăn này không đơn giản như bề ngoài.
Trong bóng tối, có xúc tu vặn vẹo đang mấp máy.
Trên trần nhà, từng tròng mắt giống như quả nho treo ở nơi đó.
Nhưng mà......
Rất đói.
Mâm đồ ăn được bày ra ở đó, màu sắc tươi đẹp, thơm ngon ngào ngạt.
Học bá khoa học có chút ghét năng lực quan sát ngạy bén của mình.
Hắn nuốt nước miếng: "Ai đi thử đi ——"
Hoa khôi và phú nhị đại liều mạng lắc đầu, không dám đi lên thử.
Dù sao thì đói bụng cũng sẽ không khiến người chết, nhưng nếu đụng phải thứ gì đó không nên chạm vào thì rất có thể sẽ chết không toàn thây.
Học bá khoa học đem ánh mắt hướng về phía Tần Nguyên.
Dù sao chỉ là NPC.
NPC lại không phải người, chết liền chết, không sao.
Học Bá Khoa học duỗi tay đẩy đi, ra lệnh nói: "Cậu qua đó mang cho tôi một phần cơm đi."
Tần Nguyên trốn cũng không trốn đã bị bắt đi làm tay chân sai vặt.
Có lẽ là dọc theo đường đi tới Tần Nguyên không nói gì, vẫn luôn an tĩnh mà đi theo Tạ Tiểu Chu nên Học bá khoa học nghĩ rằng tên NPC này không có tính nguy hiểm gì.
Hắn thô lỗ mà bắt lấy ống tay áo Tần Nguyên, muốn đẩy người về phía trước: "Cậu nhanh qua đó đi ——"
Vẻ mặt Tần Nguyên vẫn đạm mạc như cũ, cho dù bị đối đãi như vậy cũng không tức giận.
Vẫn là Tạ Tiểu Chu phản ứng trước kéo Tần Nguyên khỏi tay Học bá khoa học, chắn phía trước hắn: "Cậu muốn làm cái gì?"
Tròng trắng mắt Học bá khoa học hơi đỏ lên: "Tôi hỏi cậu đang làm gì mới đúng! Một tên NPC mà thôi, hắn cũng không phải người! Bảo vệ hắn như vậy làm gì chứ?"
Tạ Tiểu Chu lạnh mặt: "Liên quan đến cậu?" Cậu nghiêng đầu, hỏi người phía sau, "Cậu không sao chứ?"
Tần Nguyên không sao.
Hắn chỉ là có chút tò mò.
Người này nói không sai, hắn không phải người, là dị loại, là tồn tại đáng sợ.
Nhưng Tạ Tiểu Chu lại không sợ hắn, còn sợ hắn bị thương, giống như hắn thực sự rất yếu ớt.
Cảm giác xa lạ này ... thật tốt.
Tần Nguyên nói: "Không, sao."
Tạ Tiểu Chu nhìn thoáng qua.
Tần Nguyên lẳng lặng mà đứng ở nơi đó, áo khoác đồng phục đã lộn xộn hết cả lên, nhăn nhó dúm dó.
Tạ Tiểu Chu thấy rất chướng mắt liền giúp hắn sửa lại một chút.
Mà ở một bên, dưới sự tác động của đói khát Học bá khoa học đã hoàn toàn đánh mất lý trí, mạnh mẽ vọt tới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro