Chương 1: Cẩm tú màu thiên thanh
"Hạ Du, chị thích tôi nhiều đến thế sao?"
"Đương nhiên rồi, chị thích cậu như thích cẩm tú vậy ấy!"
Mưa phùn lất phất, không nặng nề đánh vào người nhưng lại mang đến cái lạnh thấu xương. Vậy mà vẫn có một nam nhân đứng lẳng lặng mặc kệ sự lãnh liệt của thời tiết.
Nam nhân ấy rất cao, dáng người thẳng tắp thon dài, bộ tây trang màu đen càng làm nổi bật sự lạnh lẽo vốn có trên người hắn, cũng làm bó hoa cẩm tú màu xanh nhạt trên tay trở nên khác biệt.
"Du, anh đến thăm chị!" Nam nhân cất giọng khô khốc, ánh mắt ôn nhu nhìn cô gái đang cười tươi đối diện. Ôn nhu sủng nịch trong mắt còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời, tựa hồ muốn đánh bại mấy giọt mưa lạnh băng rơi trên đầu tóc.
Cô gái mặc bộ váy màu thiên thanh, đôi mắt sáng long lanh nhìn chăm chú vào nam nhân, nụ cười hạnh phúc trên môi không tài nào che giấu nỗi tâm trạng vui vẻ. Có vẻ cô đang đối mặt với người mà cô thương yêu nhất trên đời.
"Cẩm Tú mà chị thích, anh cũng mang đến rồi! Nhìn xem, rất xinh đẹp, là do chính tay anh chọn, xinh đẹp như chị vậy!" Nam nhân đặt bó hoa xuống nền đá lạnh băng, nặng nề khụy gối, đôi bàn tay to lớn run rẩy chạm vào tấm ảnh của cô gái trên bia mộ, nước mắt đảo quanh hốc mắt hắn, rồi lại bất giác trào ra.
Bàn tay lướt qua bia đá lạnh lẽo, khẽ chạm đến gương mặt xinh đẹp của cô gái trong ảnh, vốn đã run rẩy lại vì khóc nấc mà không ngừng run hơn.
Lần thứ mười chín, Doãn Triết đến thăm mộ Hạ Du.
Mười chín năm, kể từ ngày Hạ Du rời khỏi hắn.
Sáu nghìn ba trăm chín mươi lăm ngày không bị Hạ Du đeo bám...
"Du, anh bỗng nhiên thật nhớ chị. Chị ở nơi đó có nhớ anh không?" Tầm mắt mông lung mơ hồ, nam nhân vẫn cố gượng ra một nụ cười hắn cho là ôn nhu nhất, yêu thương trong mắt cũng đủ để chứng minh những lời thổ lộ vừa rồi.
Nhưng mà, rõ ràng lời thổ lộ ngọt ngào như vậy, vào hoàn cảnh này cứ làm người ta đau lòng...
Người ta nói rất đúng. Có nhiều người, có nhiều thứ, lúc có thì thấy rất phiền phức, đến lúc mất đi mới biết quý trọng. Nhưng mà vật đã vỡ làm sao có thể lành lại, người đã đi mãi mãi làm sao tìm được trở về?
Giống như hắn, từ khi còn là Doãn thiếu bốc đồng cho đến khi trở thành Doãn gia chủ nắm trong tay mọi thứ. Đến ngày hôm nay lại không dám gọi Hạ Du một tiếng vợ.
Mười chín năm trước, Hạ Du luôn miệng ngọt ngào gọi hắn là chồng. Đến mười chín năm sau, Doãn Triết lại không có tư cách gọi cô một tiếng vợ. Một tiếng chị kia, không chừng khi nghe cô cũng không vui.
Người hại cô gái mới hai mươi bảy tuổi phải mất mạng trong tay kẻ ác. Người chồng nhẫn tâm phủi bỏ mọi quan hệ với cô vì cô gái khác. Người đàn ông cô hết mực yêu thương lại lựa chọn hi sinh cô. Hạ Du không hận Doãn Triết, chính bản thân hắn cũng thấy hận mình ngu ngốc.
Yên lặng ngồi xuống bên cạnh ngôi mộ đá lạnh lẽo, từ trong túi lấy ra một bình rượu vang nhỏ chỉ bằng nắm tay. Đôi mắt sắc bén của con người sống mười mấy năm trong chốn thương trường nay lại lặng yên như mặt hồ thu, không chút gợn sóng. Khẽ nhấp một ngụm rượu, hương vị ngọt ngào nồng nàn tràn ngập khoang miệng, thanh thuần thấm nhuần cổ họng khô đắng nghẹn ngào khi nãy.
Đây chính là bình rượu cuối cùng của hãng rượu này, cũng có lẽ là bình rượu cuối cùng của cuộc đời hắn. Cũng tốt, dùng loại rượu ngọt ngào cô ấy yêu thích nhất, kết thúc cuộc đời cô tịch mười mấy năm nay.
Ngửa đầu dốc cạn bình thủy tinh nhỏ, áp chế cơn đau quặn thắt ruột gan, bàn tay thô ráp run rẩy mơn trớn di ảnh trên bia mộ.
Người con gái trong gương, cho dù hiện tại người cô từng yêu nhất sắp chết trước mặt, cô vẫn tươi cười rạn rỡ.
Khóe miệng Doãn Triết khẽ cong, máu đỏ tươi rỉ ra tràn khỏi miệng, một đường rơi xuống thềm bia mộ bằng đá hoa cương giá lạnh. Ánh mắt nam nhân cũng mờ đi dần, bàn tay cầm bình rượu vô lực buông thõng.
Du, đời này là anh nợ em. Nếu có kiếp sau, sẽ dùng cả mạng sống để yêu em.
Du, vợ, chờ anh...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro