Chương 171
Diêu Tinh Tinh ở trong bệnh viện một tuần. Mà trong lúc đó Mộ Tiêu Vân chưa bao giờ nhìn qua một lần, vì thế Mộ Hữu Thành đối với Mộ Tiêu Vân rất bất mãn.
Trước nguyên đán một ngày, Hạ Minh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân vốn là muốn đến nhà Hạ tư lệnh ăn cơm, chính là sau khi Mộ lão thái thái gọi điện thoại, nói là rạng sáng 5 giờ ngày nguyên đán, ở ngoại thành có một viện Bồ Tát phát ra ánh sáng, muốn Mộ Tiêu Vân cùng đi, thứ nhất là vì cầu Mộ Tiêu Vân bình an, thứ hai là đi giải xui.
Lời này nói ra thì cậu biết sự tình Diêu Tinh Tinh sanh non đã bị lão thái thái biết.
Cho nên Mộ Tiêu Vân đáp ứng.
Rạng sáng gần 4 giờ, Mộ Tiêu Vân đến dưới lầu nhà Mộ lão thái thái.
Không thể không nói trù nghệ của lão thái thái quả thật không tồi, chỉ là cháo nhưng so với Lý Ngải Thanh làm còn ngon hơn. Ăn xong bữa sáng hai bà cháu liền đi đến chùa.
Mộ Tiêu Vân đã sống qua hai kiếp nên cậu có năng lực cùng sự chịu đựng nhưng lão thái thái thì không, cho nên khi trong xe trở nên yên tĩnh, bà Mộ mở miệng trước.
" Tiêu Vân à, gần đây con không có đến thăm nội, tâm tình không tốt sao ?" Lão thái thái đã lớn tuổi lại mặc thêm một áo lông đỏ thẫm nhìn qua thực có phúc khí. Chính là lời này của bà như một lưỡi đao.
" Chỗ nào, gần đây con bận rộn với kì thi cuối kì, bà nội muốn gặp thi có bận con cũng sẽ tới mà ?" Mộ Tiêu Vân cười khẽ trấn an Mộ lão thái thái, " Ngược lại tâm tình nội không tốt sao ? "
" Tâm tình của ta là theo các con, các ngươi tốt thì tâm tình của ta cũng tốt ".Bà nội Mộ khẽ thở dài một hơi, " Tiêu Vân à, sự tình của Tinh Tinh ta cũng có nghe nói, mấy ngày nay ta cũng có đến bệnh viện xem cô ta ".
" A? Bà ấy trước mặt ngài có nói gì về con sao ?" Mộ Tiêu Vân dùng giọng điệu trẻ con hỏi. Bà Mộ cố ý nói đến chuyện này.
" Kia cũng không phải. Hài tử không có cũng không thể đổ lên người Tiêu Vân, là Tinh Tinh không cẩn thận, nếu đã mang thai thì cứ an phận ở trong nhà, cả ngày chạy khắp nơi, cô ta cứ hảo hảo đứng trong nhà là tốt rồi, còn làm cái gì xả giao thì đứa nhỏ có thể giữ được sao ?" Lão thái thái kỳ thật cũng không quan tâm đến đứa nhỏ đó có hay không. Mộ Hữu Thành đã có hai đứa con trai, đối với lão thái thái mà nói tôn tử đã có, về phần cháu gái tuy rằng là thế kỉ hiện đại, lão thái thái cũng chẳng trọng nam khinh nữ, mặc khác cũng có cháu gái cho nên đối với bà mà nói Diêu Tinh Tinh có hài tử hay không cũng không hề gì. Cái lão thái thái để ý chính là quan hệ của Mộ Hữu Thành và Mộ Tiêu Vân.
" Bà nội thật sự minh lý ". Mộ Tiêu Vân cười lên tiếng. Thanh âm của cậu vốn rất dễ nghe, tiếng cười trong xe lại phá lệ ôn hòa. Mộ lão thái thái quay đầu nhìn Mộ Tiêu Vân, mặt nghiêng của tôn tử quả rất xuất sắc. Tôn tử này bất luận là học tập hay diện mạo đều là người xuất sắc nhất Mộ gia, lại nói cậu đã từng xuất ngoại cũng khó trách cậu là người lão thái thái thích nhất.
" Nhưng Tiêu Vân, chuyện này vẫn là con sai ". Lão thái thái khuyên bảo.
" Mong bà chỉ bảo, con sai ở điểm nào ? Ngài nói có chỗ nào không tốt con nhất định sẽ sửa ". Mộ lão thái thái thích nhất là nghe lời khuyên tặng.
" Ngươi a, miệng thực ngọt ". Mộ lão thái thái nở nụ cười, " Tiêu Vân à, mặc kệ chuyện này như thế nào, cho dù con bực bội thì cũng đến nơi của ba ba con mà xin lỗi, ít nhất cũng làm lòng của ba con có chút thoải mái. Con và ba con thực giống nhau, thật là bướng bỉnh, nên Tiêu Vân à, hướng người lớn nhận sai cũng không có gì ghê gớm, nếu không con sẽ thua ".
Mộ Tiêu Vân không nói.
Thấy cậu trầm mặc, lão thái thái cho rằng cậu coi trọng mặt mũi, lại nói tiếp :" Tinh Tinh hiện tại xuất viện đang ở nhà tĩnh dưỡng, bà nội lần này đi chùa cũng muốn cầu cho cô ta cái bùa bình an, con cùng bà đi, nói một lời xin lỗi cũng không mất miếng thịt nào mà ?"
Kỳ thật Mộ Tiêu Vân chính là chờ lão thái thái nói, nếu lão thái thái đã nói như vậy thì cậu cũng để cho bà mặt mũi, làm cho lòng bà thoải mái hơn một chút :" Một khi đã như vậy thì nghe lời bà nội an bài đi ".
" Cái này đúng rồi, vậy mới là cháu ngoan của ta ".Mộ lão thái thái đối với lão thái thái nở nụ cười.
Buổi sáng 9 giờ lão thái thái ở chùa thỉnh bùa bình an, cũng quyên một khoản, bà đem một lá bùa đeo trên cổ Mộ Tiêu Vân, nhưng bởi vì bộ dạng Mộ Tiêu Vân rất cao, lão thái thái căn bản đeo không tới, cho nên Mộ Tiêu Vân phải khom lưng xuống. Trong nháy mắt Mộ Tiêu Vân có cảm giác kỳ quái.
Đối với người bà này cậu cũng đã từng oán nhưng sau khi về nước lại càng hiện lên rõ ràng. Cho dù lão thái thái đối với cậu tốt thì cũng mang theo dụng tâm khác, chính là ít nhất dụng tâm cũng mang theo chút chân tâm.
Tựa như hiện tại, nhìn lá bùa trên cổ mình, đáy lòng Mộ Tiêu Vân có chút cảm động.
Bên ngoài có rất nhiều người đi qua cũng có không ít ánh mắt tập trung trên người bọn họ, có người khẽ khẽ nói nhỏ cũng có người khẽ mỉm cười. Ai nấy đê thấy được đây là hai bà cháu, đại khái là bị một màn này của hai bà cháu làm cảm động.
Đến 10 giờ, hai người liền ra khỏi chùa, đi đến cửa hàng, bà Mộ mua một chút tổ yến, tiền là do Mộ Tiêu Vân trả. Sau đó hai người liền đi đến nhà Mộ Hữu Thành.
Lần này đi cũng không giống như lão thái thái đã nói, cậu chính là muốn đi xem Diêu Tinh Tịnh diễn trò, thậm chí Mộ Tiêu Vân còn có chút chờ mong khi nữ nhân kia nhìn thấy cậu sẽ có biểu tình như thế nào.
Tại biệt thự Mộ gia, biệt thự này kiêu ngạo như Diêu Tinh Tinh, rất là xoa hoa.
Cùng Mộ Tiêu Vân đến ăn cơm trưa, Mộ lão thái thái cũng không có thông báo trước, chờ đến khi hai người họ đến, Mộ Hữu Thành có chút ngạc nhiên mà trợn tròn mắt. Bất quá, ông lập tức nhíu mày. Nếu như là bình thường, ông sẽ rất cao hứng vì Mộ Tiêu Vân đến đây, nhưng hôm nay bất đồng. Diêu Tinh Tinh vừa mới phát sinh chuyện tình như vậy, hơn nữa cảm xúc mấy ngày nay của bà cũng không tốt, mỗi đêm Mộ Hữu Thành đều nghe được tiếng bà khóc. Mất đi hài tử Mộ Hữu Thành cũng rất đau lòng huống chi là người làm mẹ như Diêu Tinh Tinh.
Mộ Tiêu Vân từ phản ứng của Mộ Hữu Thành cũng biết được ý nghĩ của ông. Cậu xoay người nói với lão thái thái :" Bà nội, người đã đến nơi an toàn, con đi về trước đây ".
" Đã tới thì ăn chút đi, Hữu Thành, ta khó lắm mới đem Tiêu Vân đến đây ". Thấy Mộ Hữu Thành không nói lời nào, Mộ lão thái thái nhắc nhở.
" Anh ". Hôm nay là cuối tuần, Mộ Tiêu Lâm vốn đang trên phòng làm bài tập, lại nghe được tiếng xe mới từ cửa sổ nhìn ra, kết quả thấy được lão thái thái và Mộ Tiêu Vân từ trong xe bước ra, điều này làm hắn rất cao hứng nên vội vàng chạy xuống lầu :" Anh, sao anh lại tới đây ?" Lời này nếu là người khác hỏi nhất định có ý nghĩa khác, nhưng nhìn bộ dáng hưng phấn của Mộ Tiêu Lâm ai cũng không hoài nghi ý tứ của hắn.
" Tới thăm ngươi một chút ". Mộ Tiêu Vân mỉm cười, " Ta phải đi rồi, bái bai ". Cùng Mộ Tiêu Lâm phất tay.
" Anh ". Mộ Tiêu Lâm lao ra đại sảnh kéo cậu lại :" Ăn cơm chiều rồi hãy đi, em còn có một số bà tập nhờ anh chỉ dạy ".
Thanh âm khẩn cầu của thiếu niên rất chân thành cùng thực chân thành.
Mộ Tiêu Vân nhẹ giọng nói :" Sự tình của mẹ ngươi ta cũng biết, ta nghĩ thời gian này không nên tới, sợ chạm vào miệng vết thương của bà, ngươi hãy hảo hảo mà chiếu cố bà ấy ".
" Anh, không có quan hệ, anh..." Mộ Tiêu Lâm dừng một chút, sau đó hồi tưởng lại lời nói của Mộ Tiêu Vân. Sự tình của mẹ ngươi ta cũng biết, những lời này cũng có ý nghĩa khác. Hắn tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng thực thông minh, từ đời trước có thể thấy được, mà Mộ Tiêu Vân cố ý nói đến đây để cho Mộ Tiêu Lâm suy đoán, từ trên mặt Mộ Tiêu Lâm, Mộ Tiêu Vân biết đứa bé này đã có hoài nghi.
" Làm sao vậy ?" Mộ Tiêu Vân nhìn hắn hỏi.
" Không, không ". Mộ Tiêu Lâm lập tức lắc đầu. Mẹ đã nói là cùng với anh xảy ra tranh chấp sau đó không cẩn thận bị đẩy ngã, nhưng từ ý tứ ca ca là anh ấy rõ ràng không biết chuyện này. Không phải là Mộ Tiêu Lâm không tin mẹ mình, mà là hắn cảm thấy ca ca nếu có thể tiếp thu hắn thì như vậy khẳng định sẽ tiếp thu được hài tử trong bụng của mẹ hắn, cho nên... Mộ Tiêu Lâm không rõ, chẳng lẽ mẹ đang nói dối sao ?
Chính là hài tử trong bụng mẹ chẳng lẽ không có.
Mà trong đại sảnh, Mộ lão thái thái trừng Mộ Hữu Thành :" Ngươi là muốn đuổi lão thái thái như ta ra ngoài luôn sao ?"
" Mẹ, ta không có ý tứ này ". Mộ Hữu Thành giải thích, " Tinh Tinh hiện tại cảm xúc còn có chút kích động, nếu thấy Tiêu Vân..."
" Nhìn thấy Tiêu Vân thì sao? Nhi tử về nhà ăn cơm là chuyện thiên kinh địa nghĩa ". Mộ lão thái thái hừ lạnh.
" Hữu Thành ". Trên cửa thang lầu truyền đến thanh âm của Diêu Tinh Tinh, bà từ trên lầu đi xuống, " Khó có được người một nhà ăn bữa cơm, ông mau gọi Tiêu Vân tới ". Sắc mặt bà có chút không tốt, nụ cười có chút suy yếu. Chính là trong lòng Mộ Hữu Thành có chút cảm động.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro