Chương 218
Đại hội cổ đông của Mộ thị
Nếu vụ kiện của Mộ Tiếu Vân và Mộ Hữu Thành trở thành đề tài của những người trong giới thượng lưu thì trong những cổ đông của Mộ thị cũng là một đề tài khẩn trương.
người lãnh đạo thay đổi thì suy nghĩ của mọi người cũng sẽ khác nhau, mọi người chỉ là đang tập trung chờ đợi cũng không có đưa ra lời khuyên gì. Đang lúc mọi người đang thả lỏng tâm tình thì chuyện Diêu Tinh Tinh từ chứ lại làm dấy lên ngọn sóng mới.
Mà lúc này, gọi là họp cổ đông chính là công khai những sự việc này.
Lý Đức Quân thông báo cho tất cả mọi người đến đông đủ. Trong công ty đều tung tin quan hệ cho con Mộ Tiêu Vân đang rất gay cấn, cho nên lúc Mộ Tiêu Vân cùng Lý Đức Quân bước vào cùng nhau cho dù xuất phát từ ý gì thì cũng có người hoài nghi, Lý Đức Quân ủng hộ Mộ Tiêu Vân lên chức là vì muốn khống chế cậu. Nhưng bọn họ cũng xem nhẹ đám người ở sau Mộ Tiêu Vân
Lúc Mộ Tiêu Vân tiến vào, tất cả mọi người đều đứng lên.
Trong căn phòng hội nghị lớn như vậy cũng chỉ có Mộ Hữu Thành là ngồi.
Ánh mắt của Mộ Tiêu Vân không có dừng lại trên người Mộ Hữu Thành chỉ là quét qua một chút nhưng cậu phát hiện Mộ Hữu Thành nhìn mình.
" Mọi người cứ ngồi, không cần khách khí". Mộ Tiêu Vân đi đến vị trí chủ đạo, trước kia đây là vị trí của Mộ Hữu Thành.
"Ta nghĩ mọi người cũng không xa lạ, đây là tân tổng tài của chúng ta, Mộ Tiêu Vân. Mộ tổng tôn kính Mộ đổng sáng lập ra Mộ thị, hơn nữa còn đem quy mô phát triển đến ngày hôm nay, cho nên theo ý Mộ tổng đã nói vị trí chủ tịch này trừ bỏ Mộ đổng thì không ai có thể đảm nhiệm". Lý Đức Quân một bên thay Mộ Tiêu Vân nói lời hay, bên kia lại gián tiếp tỏ vẻ chức vị chủ tịch của Mộ Hữu Thành chỉ là hữu danh vô thực.
Tiếng vỗ tay nhanh chóng vang lên.
Lý Đức Quân duỗi duỗi tay: "Trước tiên, để cho Mộ tổng chúng ta nói vài câu."
Tiếng vỗ tay lần nữa vang lên.
Mộ Tiêu Vân ngồi ở vị trí chủ thượng, cũng không cần phải đứng lên như Lý Đức Quân, làm lãnh đạo của công ty thì khí tràng rất là quan trọng. Tuy rằng Mộ Tiêu Vân mới 18 tuổi nhưng không thể không nói, chỉ cần cầu ngồi đó cũng có một khí tràng của lãnh đạo xuất hiện. Diện mạo anh tuấn làm cho mọi người không xem thường cậu, ngược lại ở tuổi của cậu mà lại có thể lộ ra khí chất tổng tài, lại có quan hệ rất tốt với Hạ gia nên làm mọi người rất là chờ mong.
" Lần đầu tiên đứng ở chỗ này có chút khẩn trương, so với lúc ta lên đài lãnh thưởng ở trường học còn khẩn trương hơn". Mộ Tiêu Vân nửa đùa nửa thật nói, thanh âm thiếu niên thoải mái phát ra hàm chứa ý cười nhàn nhạt rất dễ nghe. " Mọi người có biết vì sao không?"
Trong nháy mắt mọi người hai mặt nhìn nhau, nhìn tới nhìn lui không biết trả lời như thế nào.
Mộ Tiêu Vân cũng chỉ cười cười, sau đó nói: "Ở trong trường học, tôi chỉ cần có trách nhiệm với bản thân mình nhưng đứng ở vị trí này tôi phải có trách nhiệm với mọi người."
Không nói đến lời của Mộ Tiêu Vân có bao nhiêu chân thành nhưng những lời này xác thật cũng làm cho mọi người cảm động. " Các người yên tâm, tất cả mọi người đều từng đi theo Mộ đổng cho đến khi phát triển như ngày hôm nay, tôi sẽ không vì muốn an bài người của mình mà khai trừ các người. Đối với tôi mà nói chỉ cần là việc làm vì công ty, vì tôi thì có phải người của tôi hay không cũng không quan trọng".
Nghe cậu nói, trong lòng mọi người ở đây đều hiểu được.
Trong lòng mọi người âm thầm phỏng đoán vị tổng tài trẻ tuổi này sợ là so với Mộ Hữu Thành chính là một nhân vật lợi hại. Nhưng cũng có một số người bị lợi ích che mắt nên căn bản nhìn không ra điều đó giống như Lý Đức Quân.
Cũng vì Lý Đức Quân bị những mơ mộng của mình che mắt, lại là người không có trí tuệ cho nên trong kế hoạch của Mộ Tiêu Vân mới có ông ta
"Một công ty muốn tiếp tục phát triển hơn nữa không ngừng mở rộng thì phải thực hiện cải cách mọi người có đồng ý không?".
" Đồng ý ".
"Cải cách để phù hợp với hiện đại hóa phát triển là phải thực hiện."
"Mộ tổng nói có đạo lý."
Những lời này, không chỉ là phù hợp với Mộ Hữu Thành, ít nhất đó cũng là tiếng lòng một nửa người ở đây. Mọi người cao tầng của Mộ thị làm việc thời gian cũng không ngắn, phúc lợi ở Mộ thị phi thường tốt, lão bản sẽ không dùng các loại lý do mà khấu trừ tiền lương công nhân, nhưng tác phong của Mộ thị cũng tương đối bảo thủ.
Giống như, vấn đề công ty tổ chức du lịch thì Mộ thị so ra lại không bằng những công ty niêm yết. Cho dù không niêm yết nhưng Mộ thị cũng đã kiếm ra được rất nhiều tiền, hơn nữa công ty cũng lớn, nhưng từ trước đến nay lại không có một lần tổ chức cho nhân viên du lịch.
Đối với công nhân mà nói, một chút như vậy cũng đã hơn tiền thưởng.
" Trước tiên tôi có một phân đoạn quan trọng cần thay đổi chính là thưởng phạt phân minh. Tôi đã xem qua chế độ trước kia của công ty, phải nói chế độ ở vị trí này có thưởng phạt phân minh, nhưng tôi đã qua hỏi Lý thúc, chế độ này không có tác dụng, giống như chưa từng có người bởi vì công lao không ban thưởng mà những người sai lầm cũng không có trừng phạt gì đúng hay không?"
Điều này...... lời nói của Mộ Tiêu Vân làm cho mọi người khẩn trương.
Mộ Tiêu Vân cười khẽ vài tiếng: "Mọi người không cần khẩn trương, nói như vậy, trước mắt tôi muốn vì mọi người mang đến một tin tức tốt."
"Tin tức tốt?" Mọi người không hiểu.
Lý Đức Quân nghi hoặc nhìn Mộ Tiêu Vân, ông ta cũng không hiểu.
Mộ Hữu Thành vẫn luôn nhíu mày lại, cho dù từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, ông rõ ràng nhìn thấy Mộ Tiêu Vân biểu hiện xuất sắc, nhưng căn cứ những chuyện phía trước thì ông cảm thấy những lời Mộ Tiêu Vân nói ra bất quá chỉ là lý luận suông.
"Đúng, tin tức tốt. Tôi cảm thấy một công ty quan trọng nhất chính là nhân viên tuyến đầu. Lấy bộ máy cấu thành công ty chúng ta mà nói chính là công ty tự tiếp nhận, sau đó mới cho người làm kế hoạch, kế hoạch làm ra tới lúc sau mới bắt đầu quảng cáo tuyên truyền, rồi mới đến mua vật liệu kiến trúc. Nhưng về kiến trúc lại yêu cầu tài chính mà chưa từng được minh xác, nên tôi yêu cầu thêm một số ngạch."
Cái gì?
Nếu hạn chế tài chính, như vậy toàn bộ kiến trúc không thể âm thầm đem tiền dư nuốt. Điều này đối với phòng kiến trúc thì tuyệt đối không phải là tin tức tốt.
Nhìn sắc mặt của giám đốc phòng kiến trúc, Mộ Tiêu Vân liền biết trong lòng ông ta rất khó chịu.
Giám đốc phòng kiến trúc này, đời trước Mộ Tiêu Vân đã từng cùng ông ta giao thủ. So với Lý Đức Quân thì người này cũng là một nhân vật lợi hại. Hơn nữa mấy năm nay đã lén nuốt bao nhiêu tiền, sơ sơ cũng cao hơn tiền lương giám đốc mấy chục lần.
Đời trước Mộ Tiêu Vân biết, nhưng còn chưa kịp thực hiện thì cậu đã chết, đời này, cậu sẽ có đủ thời gian.
Hồi tưởng đến sự tình đời trước, Mộ Tiêu Vân cảm thấy buồn cười, đời trước kế hoạch cải cách Mộ thị bất động sản cũng là khi cậu tiếp nhận mới bắt đầu thực hiện, mà lúc ấy tới nhận lời mời chính là ông ta.
Mộ Tiêu Vân đột nhiên ý thức được, trở lại đời này cậu không hề đem ý hận đối với Mộ Tiêu Lâm để vào trong lòng, liên quan đến người kia cậu cũng không quan tâm.
Về người kia, hình ảnh đã có chút mơ hồ, trong đầu có thể rõ ràng xuất hiện chính là bạn bè thân thuộc.
Hiện tại cậu đã đem toàn bộ kế hoạch trước kia thực hiện.
" Như vậy, nếu chúng ta trãi qua tính toán thật kĩ, nếu hoàn thành công trình cần 5 trăm triệu, như vậy chờ sau khi công trình hoàn thành mà chỉ dùng 4 trăm triệu, vậy thì dư lại 1 trăm triệu, tôi tính toán dùng để chia cho toàn bộ công nhân làm tiền thưởng.
Cái gì?
Lời nói của Mộ Tiêu Vân làm cho mọi người một lần nữa kinh ngạc.
"Mộ tổng, ta có một nghi vấn." Giám đốc phòng kiến trúc mở miệng.
"Mời nói."
" Công nhân phòng kiến trúc chúng ta mỗi hạng mục đều có tiền thưởng làm ta thật cao hứng, ta thật sự cao hứng, công ty nào mà không có phúc lợi, làm bên kiến trúc chúng ta vẫn luôn bị người đạp dưới lòng bàn chân, bởi vì kiến trúc đa số là công nhân, mà nhân công chúng ta trước nay đều bị xem thường, cho nên hôm nay công nhân của chúng ta có thể đứng trên đỉnh nên ta thật sự vui mừng. Cảm ơn ngài". Giám đốc phòng kiến trúc đứng lên gật đầu với Mộ Tiêu Vân sau đó nói tiếp, " Chính là về vật liệu kiến trúc toàn bộ đều là mua sắm, nói cách khác về phần tiết kiệm cũng không phải là chúng ta có thể khống chế. Nếu vật liệu dùng hai ngàn vạn mua cũng đủ thì mua nguyên bộ ba ngàn vạn như vậy không phải lấy tiền thưởng của chúng ta đi lãng phí sao?"
"Lời này của ngươi là có ý gì, nói chúng ta mua sắm là lãng phí sao?" Lý Đức Quân là người đầu tiên nhảy ra phản bác.
"Ta không phải nhằm vào bất luận kẻ nào, mong Lý tổng không cần để ý, ta chỉ là cho ví dụ, cũng đều không phải là nhằm vào ai." Giám đốc phòng kiến trúc nói lời xin lỗi cũng nói thật công bằng.
"Lý thúc không cần khẩn trương, Trương tổng nói rất đúng, cho nên ta thu hồi lời nói mới rồi, làm một công trình cần rất nhiều khoản cho nên bên kiến trúc cùng bên mua vật liệu sẽ cùng chung tiền thưởng."
Cái gì?
Lần này người ngây người là Lý Đức Quân.
Nếu để cho phòng kiến trúc cùng phòng mua vật liệu đồng tiền thưởng như vậy ngược lại, phòng mua sắm vì tiết kiệm tiền đương nhiên sẽ không lãng phí tài chính. Nhưng như vậy cũng có thể phòng ngừa phòng mua vật liệu hối lộ.
Thời điểm mọi người còn đang trầm mặc, Mộ Tiêu Vân lại mở miệng: "Vì tạo phúc cho mọi người, cũng vì phòng ngừa vật liệu kiến trúc xảy ra vấn đề, Lý thúc à, tôi sẽ cho phòng mua sắm một người mới rất tốt."
Sao?" Lý Đức Quân nheo lại mắt, ông ta cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng mà ông ta lại đoán không ra. Mộ Tiêu Vân an bài người vào phòng mua sắm vật liệu? Điều này không phải có nghĩa là ông ta sẽ không thể tự tại mà tung hoành sao?
"Hắn là nhị công tử của thị cục chúng ta, Trần Cảnh Văn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro