Chương 16: Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh

(*Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh: Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt).

Tô gia là một gia tộc lớn nắm giữ quân mã, phàm là những đại quan nắm giữ binh khí, lương thảo, quân mã, dường như luôn cao hơn người khác một bậc.

Địa vị của Tô gia trong lĩnh vực quân mã rất nổi bật, từ khi Minh Tề lập quốc đến nay, không ai không phục tùng.

Bình Nam bá Tô Dục cũng vậy. Trong mắt ông, Tô gia rực rỡ như hoa, chắc chắn sẽ kéo dài mãi mãi. Có lẽ trung thần đều có suy nghĩ như vậy, chỉ cần trung thành làm việc, hoàng gia nhất định sẽ không bạc đãi ông.

Chỉ là từ xưa đến nay, đi cùng vua như đi cùng hổ, chuyện đời này, ai có thể nói rõ được chứ?

Tô Dục đã ngoài bốn mươi, tình cảm với phu nhân cũng rất tốt, tuy có vài phòng thiếp thất, nhưng thiếp thất sinh ra con gái. Tổng cộng chỉ có hai đích tử, vì vậy việc giáo dục con trai luôn nghiêm khắc hơn người khác.

Con trai trưởng Tô Minh Phong tuổi còn trẻ đã làm quan, vẫn giống như ông nắm giữ quyền lực trong quân mã, thậm chí nửa năm nay còn làm tốt hơn Tô Dục.

Thời gian trước, Tô Minh Phong cùng các thú y của Thái Y viện bàn bạc cải cách một số quy định về quân mã, vậy mà số lượng quân mã chết vì dịch bệnh hàng năm giảm đi một nửa, đây là một công lớn. Chỉ cần tháng sau triều đình thống kê phản hồi về quân mã, chắc chắn sẽ vì việc này mà ban thưởng cho Tô Minh Phong.

Ban thưởng là chuyện thứ yếu, chủ yếu là đại diện cho vinh quang. Tô Dục đã ngoài bốn mươi, bây giờ Tô Minh Phong vừa đúng tuổi, là lúc nên nối nghiệp, mở rộng danh tiếng.

Nếu Tô Minh Phong xuất sắc hơn nữa, có lẽ sẽ trở thành nhân tài tâm phúc cho trữ quân đời sau.

Con trai trưởng xuất sắc như vậy, Tô Dục đương nhiên rất vui mừng, nhưng con trai thứ lại khiến ông đau đầu. Đứa con trai thứ Tô Minh Lãng là do phu nhân của ông lúc đã có tuổi mới sinh được, phu nhân rất yêu thương Tô Minh Lãng, vì vậy đã nuông chiều hắn thành tính. Đừng nói là xuất sắc như con trai trưởng, ngay cả trong đám bạn cùng trang lứa cũng thường tỏ ra thua kém hơn một chút.

Vốn dĩ Tô Minh Lãng không phải con trưởng, đương nhiên không cần kế thừa vị trí Thế tử, vì vậy ngốc nghếch một chút cũng không sao. Nhưng Tô Dục là người tính cách kiên cường, sao có thể dung túng cho con trai mình.

Vì vậy mỗi lần Tô Minh Lãng từ Quảng Văn Đường trở về ông đều kiểm tra bài vở, con trai thứ bị mắng là chuyện bình thường, phu nhân bênh vực con cũng là chuyện thường, thực sự là gà bay chó sủa.

Hôm nay, Tô Dục đang bàn bạc công việc với Tô Minh Phong trong thư phòng. Hai cha con có vô số đề tài để nói chuyện.

Tô lão gia rất đắc ý, sinh được một đứa con trai xuất sắc như vậy, còn gì không hài lòng nữa chứ. Còn chưa nói đến chuyện Tô Minh Phong sắp được ban thưởng vào tháng sau.

"Theo ta thấy, bệ hạ lần này chắc chắn sẽ phong quan. Chuyện châu báu ban thưởng tạm thời không nói, phụ thân chỉ mong con đường làm quan của ngươi vững vàng hơn. Bây giờ Hung Nô đang rục rịch, sức mạnh của quân mã càng cần được coi trọng. Minh Phong à, chỉ cần ngươi được bệ hạ coi trọng, sau này Tô gia chúng ta chỉ có thể càng ngày càng thăng tiến. Đệ đệ ngươi còn nhỏ, Tô gia, vẫn cần ngươi gánh vác đại cục."

Tô Minh Phong gật đầu đồng ý.

Hắn đang ở tuổi thiếu niên, giữa lông mày cũng có chính khí lẫm liệt. Nhưng trong ánh mắt cũng không khỏi lộ ra vài phần đắc ý, tuổi trẻ tài cao là lúc thích tranh giành nhất. Huống hồ đây lại là sự khẳng định từ phụ thân mình, dù hắn luôn trầm ổn trong cách làm việc, lúc này cũng nở hoa trong lòng.

Hai phụ tử đều có tâm trạng tốt, liền nghe thấy thuộc hạ ngoài cửa nói:

"Lão gia, Nhị thiếu gia về rồi."

Đúng lúc Nhị thiếu gia Tô Minh Lãng tan học. Mỗi ngày Tô Minh Lãng tan học, đều sẽ bị gọi đến thư phòng của Tô lão gia để kiểm tra bài vở một phen, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tô lão gia có chút đau đầu xoa trán, nhìn đứa con trai trưởng xuất sắc như vậy, rồi nhìn đứa con trai thứ ngốc nghếch như này, thực sự có chút buồn cười. Mỗi ngày Tô Minh Lãng đến thư phòng, cuối cùng chỉ khiến Tô Dục tức giận đến lật bàn.

Hôm nay cũng vậy.

Tô Minh Lãng chậm rãi bước vào thư phòng, bĩu môi, gọi một tiếng:

"Phụ thân, đại ca."

Hắn giống như một quả bóng da tròn vo, ngốc nghếch đáng yêu. Tô Minh Phong cười xoa đầu đệ đệ nhà mình:

"Minh Lãng, hôm nay ở học đường thế nào?"

Tô Minh Lãng mím môi, không nói gì. Mỗi lần hắn làm vậy, có nghĩa là, không tốt, một chút cũng không tốt. Bị tiên sinh trách mắng rồi.

Tô lão gia mặt mày nghiêm nghị, nói với Tô Minh Lãng:

"Giơ lòng bàn tay ra."

Tô Minh Lãng rụt người lại, ấm ức giơ tay ra, liền thấy trong lòng bàn tay trắng nõn, có mấy vệt đỏ chói mắt, chẳng phải là dấu vết bị đánh bằng thước sao?

Vẻ mặt của Tô lão gia như đã đoán trước, Tô Minh Phong lại có chút đau lòng cho đệ đệ, hỏi:

"Tiên sinh này sao lại đánh nặng tay vậy, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ."

"Chính là do các ngươi ngày ngày nuông chiều như vậy nên mới làm hư nó!"

Tô lão gia nghe vậy liền nhảy dựng lên, giận dữ nói:

"Hôm nay lại gây ra chuyện gì?"

Tô Minh Lãng nhỏ giọng ngập ngừng nói:

"Tiên sinh bảo ta viết bốn chữ 'thỏ tử hồ bi', ta không viết được... ."

"Ta biết nói gì với ngươi nữa đây!"

Tô lão gia vẻ mặt đau khổ:

"Ngươi đến viết chữ còn không viết được, nhìn xem mấy thiếu gia bằng tuổi ngươi kìa, có ai giống như ngươi không. Đại ca ngươi lúc bằng tuổi ngươi, đã bắt đầu học binh pháp rồi. Mặt mũi Tô gia sắp bị ngươi làm mất hết rồi!"

Tô Minh Phong đang định khuyên nhủ, liền nghe thấy đệ đệ mình sụt sịt nói:

"Ta tuy không viết được bốn chữ 'thỏ tử hồ bi', nhưng ta viết được sáu chữ 'giảo thố tử tẩu cẩu phanh', nói ra còn nhiều hơn hai chữ đấy. Dù sao cũng cùng một ý nghĩa, chẳng phải viết 'giảo thố tử tẩu cẩu phanh' cũng giống nhau sao?"

"Nói bậy."

Tô lão gia thực sự không biết nói gì cho phải. Tô Minh Phong cười nói:

"Nhị đệ, hai câu này không cùng một ý nghĩa."

"Vậy là ý gì ạ?"

Tô Minh Lãng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.

"Ý của 'thỏ tử hồ bi' là thỏ chết rồi, cáo cảm thấy mình có cùng số phận nên buồn bã. Còn ý của 'giảo thố tử tẩu cẩu phanh' là thỏ chết rồi, con chó săn dùng để bắt thỏ cũng không còn giá trị, nên bị nấu chín. Muốn nói đến việc một khi không còn giá trị lợi dụng, không thể mang lại lợi ích nữa, thì những công cụ đó sẽ bị vứt bỏ. 'Giảo thố tử tẩu cẩu phanh' có chút giống với 'qua cầu rút ván'."

Tô Minh Phong là một huynh trưởng tốt, cũng kiên nhẫn trả lời câu hỏi của đệ đệ mình.

Nhưng Tô Minh Lãng lại lắc đầu, vẫn vẻ mặt khó hiểu:

"Đều là chuyện xảy ra sau khi thỏ chết, chẳng phải đều giống nhau sao? Dù sao thì thỏ cũng chết rồi."

Tô Minh Phong đang định giải thích, liền thấy phụ thân mình đột nhiên khựng lại, nhẹ nhàng lặp lại:

"Thỏ chết rồi?"

"Đúng vậy"

Tô Minh Lãng xòe lòng bàn tay ra, khuôn mặt tròn trịa vẫn ngây thơ và bướng bỉnh:

"Dù sao thì thỏ cũng chết rồi. Ý của những từ này chẳng phải là nói, chỉ cần thỏ chết, cáo và chó đều sẽ gặp xui xẻo sao? Mọi người đều sẽ gặp xui xẻo, vậy thì ý nghĩa của những từ này chẳng phải là giống nhau sao?"

Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh, đương nhiên đều là quy luật. Ngụ ngôn sở dĩ là ngụ ngôn, vì chắc chắn có đạo lý lớn lao thể hiện trong đó.

Thỏ chết rồi, cáo thông minh hơn chó một chút, có lẽ có thể thấy được kết cục của mình. Nhưng, ai mới là con chó săn kia? Con chó giúp chủ nhân bắt được thỏ, lại có kết cục gì?

Vẻ mặt Tô Dục dần dần trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro