Chương 44: Về nhà với Hình Chiến

Dù giải đấu liên trường đã kết thúc và các đội viên chủ chốt đã lần lượt trở về, nhưng các buổi giao lưu vẫn không hề bị gián đoạn. Ngoài những người bận rộn như Hình Chiến và Cố Khâm, thì mọi người vẫn thường xuyên tụ tập, liên lạc để gắn kết tình cảm, trao đổi kinh nghiệm học tập, và đương nhiên, không thể thiếu những cuộc trò chuyện đầy bí ẩn! Về những tin đồn xoay quanh cặp tình nhân "hoàn hảo" mà mọi người đồn thổi, nhóm Alvin chỉ cười mà không lên tiếng. Họ biết sự thật, nhưng cũng chẳng muốn làm gián đoạn không gian để mọi người thoái mái tưởng tượng.

Chân tướng là, trước đây hiệu trưởng đã hứa sẽ cho Cố Khâm miễn tham gia kì sát hạch đầu tiên, cộng với việc kì nghỉ định kì sắp tới, nên Cố Khâm đã xin phép được tự sắp xếp chương trình học cho mình trong thời gian này. Vì vậy, hắn không ngừng lao vào giai đoạn huấn luyện thể chất để tranh thủ nâng cao thể lực. Mỗi ngày đều vắt kiệt sức, cố gắng hết mình, khiến cho thời gian dành cho việc bồi dưỡng tình cảm với Hình Chiến ngày càng ít đi.

Nỗ lực của hắn chắc chắn không uổng phí. Nhờ vào sự tích lũy trong suốt mấy tháng qua, ngay trước khi kì nghỉ bắt đầu, cấp bậc thể chất của Cố Khâm cuối cùng cũng đã đột phá lên D+, tiến gần hơn một bước tới mục tiêu.

Hôm đó, sau khi hoàn thành buổi luyện tập và tắm rửa, Cố Khâm chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn nhắm mắt, nằm ngửa trên giường, kéo chăn che kín nửa người dưới rồi mới uể oải lên tiếng.

"Vào đi."

Dù các thiết bị trong phòng y tế có thể hồi phục cơ thể, nhưng lại không thể giúp xua tan sự mệt mỏi tinh thần.

Hình Chiến vừa bước vào, ánh mắt ngay lập tức bị thu hút bởi hình ảnh Cố Khâm chỉ đắp chăn nửa người, che đi những phần nhạy cảm. Cảnh tượng 'đàn tỳ bà che nửa mặt' càng tăng thêm phần huyền ảo, như một bức tranh sống động đầy sức hấp dẫn cuốn hút. Y có thể dễ dàng hình dung ra Cố Khâm mệt mỏi đến mức không còn sức để mặc đồ, chỉ đơn giản là ngã lên giường. Nếu không phải y gõ cửa và bước vào, có lẽ cái chăn kia cũng chẳng được đắp.

Cố Khâm vốn nghĩ mình đã mệt đến mức có thể ngủ ngay lập tức, nhưng ánh mắt của Hình Chiến quá sắc bén, lại ẩn chứa một sự nóng bỏng khó nói thành lời, khiến hắn không khỏi rùng mình, không thể không nhìn về phía đối phương. Hắn hơi khẽ mở mắt, lên tiếng.

"Có chuyện gì không?"

Cố Khâm mở mắt nhìn. Lúc này, Hình Chiến đã đứng bên giường, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống hắn.

Âm thanh của Cố Khâm mang vẻ lười biếng, nhưng lại ẩn chứa một sự mê hoặc kỳ lạ. Hình Chiến nheo mắt, lên tiếng.

"Ngày mai theo tôi về nhà."

Cố Khâm mất một lúc lâu với hai từ "về nhà" và "ngày mai", cuối cùng mới nhớ ra Hình Chiến từng nói có thể giúp hắn nâng cấp thể chất lên cấp B trong hai tháng. Hắn lại nhắm mắt và hỏi.

"Ngày mai nghỉ?"

Do nhắm mắt khiến các giác quan của Cố Khâm trở nên nhạy cảm hơn. Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng hắn cảm thấy ánh mắt của Hình Chiến dường như chứa đựng một ý nghĩa nào đó, và cảm giác đó càng lúc càng rõ ràng.

"Đúng rồi."

Cố Khâm cảm thấy bên cạnh mình hơi lún xuống, là Hình Chiến ngồi xuống bên cạnh.

"Xuất phát thì gọi tôi."

Cố Khâm giơ tay lên, chính xác túm lấy bàn tay của Hình Chiến đang mò về phía mình.

"Tôi buồn ngủ, không tiễn."

Nói xong, hắn đẩy nhẹ đối phương, rồi kéo chăn quấn chặt quanh người, suốt từ đầu đến cuối mắt vẫn không mở.

Hình Chiến cúi đầu và ghé sát tai Cố Khâm thì thầm một câu nhẹ nhàng.

"Ngủ ngon."

Giọng nói trầm ấm, khàn khàn, đầy mê hoặc, như len lỏi vào tận sau thẳm trong lòng. Thấy lỗ tai Cố Khâm khẽ run, y mới đứng dậy và rời đi.

Cố Khâm trở mình rồi gãi nhẹ vào lỗ tai, một lúc sau mới dần bình tĩnh lại. Cảm giác buồn ngủ bỗng chốc kéo đến, hắn nhanh chóng thiếp đi.

Sáng hôm sau, người đầu tiên gọi cho hắn lại chính là cha của hắn, Cố Hoằng.

"Khi nào con về nhà?"

Vào tối hôm Cố Khâm nhận giải quán quân, Cố Hoằng đã chúc mừng hắn bằng vài lời khen ngợi khô khan, nhưng cách nói lại lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm giác như họ không phải cha con, mà là những người xa lạ mới gặp. Dù vậy, Cố Khâm hiểu rõ tính cách của cha mình; việc ông có thể chủ động khen ngợi đã điều rất hiếm hoi rồi.

Cố Khâm hỏi ngược lại.

"Thế khi nào cha về nhà?"

Như dự đoán, bên kia im lặng một lúc lâu. Cố Khâm cười nhạt, thản nhiên nói.

"Quên đi, con hiểu cha bận mà. Kì nghỉ này con sẽ không về, con sẽ tới nhà Hình Chiến."

"Giờ con đã muốn chuyển đến sao? Hai đứa còn chưa kết hôn mà."

Cố Hoằng nhanh chóng đáp lại,  cảm giác bất an dâng lên, như thể con trai mình sẽ bị người khác chiếm tiện nghi.

"... Cha đang nghĩ gì vậy? Con đến nhà Hình Chiến là để nhanh chóng nâng cao thể lực thôi mà."

Cố Khâm không ngờ người cha vốn bảo thủ và cứng nhắc của mình lại có những suy nghĩ như vậy.

"... Dục tốc bạt đạt, con không cần vội vã như vậy, con vẫn còn hơn ba năm thời gian."

Mặc dù hiểu rằng con trai đang tiến bộ là điều tốt, nhưng Cố Hoằng lại cảm thấy mâu thuẫn. Con trai đang tiến bộ, càng ưu tú, Cố Hoằng càng cảm thấy xấu hỗ. Những năm qua, hắn ít quan tâm đến con trai, đến mức không nhận ra khi nào con mình đã thay đổi, thậm chí phải nhờ vào lời miêu tả của người khác mới biết được thực lực thực sự của con.

Không, thời gian đã không còn nhiều. Cố Khâm cắn chặt môi, im lặng không nói gì. Hình Chiến đã thẳng thắn nói với cha lớn và cha nhỏ về việc sống lại. còn Cố Khâm thì không thể nói ra, vì hắn không tin mình có thể giúp gì cho cha. Giờ có Nguyên soái làm chỗ dựa, thì càng cảm thấy không cần thiết phải mở lời. Nói đến đây thì cũng thật mỉa mai, bất kỳ khi nào gặp khó khăn hay nghi vấn, hắn luôn nghĩ đến Nguyên soái hoặc Hình Chiến đầu tiên, chứ không phải cha mình. Có lẽ hắn quá lý trí, hoặc đơn giản là trong tiềm thức, hắn không tín nhiệm cha.

Cố Hoằng suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Cha sẽ để Trăn Bá đi cùng con, dù sao cũng không phải ở nhà mình. Có chuyện gì con cứ nói với Trăn Bá, đừng làm phiền người khác."

"Vâng."

Cố Khâm qua loa đáp một tiếng, sau đó hai người không còn gì để nói, cuộc trò chuyện liền kết thúc.

Buổi sáng này thật bận rộn. Chẳng bao lâu sau, Cố Khâm nhận được liên lạc từ Mina.

"Đại thần Thương Lang, ông nội bảo tôi thông báo với các anh là qua một tháng nữa có thể nhận cơ giáp chuyên dụng rồi! À, còn nữa, tôi vừa giành giải quán quân trong cuộc thi chế tạo cơ giáp toàn năng hạng mục cá nhân, tôi sẽ cùng gia nhập quân đội giống các anh đấy! Nếu cơ giáp của các anh cần bảo dưỡng, nhất định phải gọi tôi nhé!

Mina vỗ vỗ ngực.

"Tôi vẫn theo ông nội nên hiểu rất rõ về cơ giáp của các anh. Kinh nghiệm của tôi tuy chưa nhiều, nhưng kỹ thuật thì tuyệt đối đảm bảo!"

"Được, tôi tin cô."

Đó là lời hứa của đại sư cơ giáp tương lai, Cố Khâm làm sao có thể từ chối được.

"Tu sữa cơ giáp cả đời cho các anh nhé!"

Trước khi kết thúc liên lạc, Mina gửi hắn một nụ hôn gió.

Ngay sau đó là Alvin đến.

"Cố Khâm, ngày mai là nghỉ rồi, đừng nói là cậu vẫn còn định tiếp tục huấn luyện nhé? Kì nghỉ này cậu và Hình Chiến có kế hoạch gì không? Có muốn đến nhà tôi chơi không? Bọn Roger cũng sẽ tới, dự tính sẽ ở vài ngày rồi đi thăm nhà mọi người, đi một vòng khắp nơi đấy!"

"Không được, kì nghỉ này tôi sẽ ở với Hình Chiến, tập trung nâng cao cấp bậc thể chất."

Cố Khâm nghiêm túc nhắc nhở.

"Các cậu đừng có đắc ý, việc ra tiền tuyến học kỳ sau không phải chuyện đùa đâu. Hãy cố gắng hết sức cải thiện bản thân, tích lũy thêm kinh nghiệm bảo vệ mạng sống. Dù sao, trên chiến trường thực sự, không ai có thể đảm bảo mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ."

Khi nghe Cố Khâm nói sẽ về nhà cùng Hình Chiến, Alvin cảm thấy sự tò mò đang dân lên, nhưng ngay sau đó, cảm giác ấy nhanh chóng lắng xuống. Hắn hiểu Cố Khâm không phải người hay nói phóng đại.

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nhắc nhở mọi người. Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng!"

"Đến lúc đó bị tôi, người có thể lực cấp D vượt qua, xem các cậu sẽ giữ thể diện thế nào."

Cố Khâm lại tiếp tục khiêu khích Alvin.

"Chắc chắn không đâu! Cứ chờ xem, kì nghỉ này tôi nhất định sẽ nâng thể chất của mình lên cấp C!"

Alvin đầy khí thế bắt đầu xây dựng kế hoạch huấn luyện.

Hình gia tọa lạc trên tinh cầu thủ đô. Sau bữa trưa, Hình Chiến và Cố Khâm lên tàu huyền phù về nhà. Hình gia rất rộng lớn, với vẻ ngoài như một trang viên cổ kính. Trước cổng sắt lớn, có một người đứng chờ đón bọn họ — bóng dáng mà Cố Khâm vô cùng quen thuộc, đó là người máy trí năng quản gia Trăn Bá.

"Thiếu gia, tôi đã mang hành lý của cậu đến."

Trăn Bá nói xong, liền khom người trước Hình Chiến và giới thiệu.

"Cô gia, tôi là người máy trí năng quản gia của thiếu gia, nếu có gì cần, ngài cứ sai bảo tôi."

"Anh gọi cậu ta là gì?"

Cố Khâm bất ngờ quay lại, suýt nữa đã bị sái cổ.

"Không phải cô gia? Vậy là... thiếu phu nhân?"

Trăn Bá hơi do dự, nhìn sắc mặt Cố Khâm rồi lại liếc nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Hình Chiến. Theo thông tin hắn có, gọi Hình Chiến là cô gia là không sai mà. A! Có phải thiếu gia đang cảm thấy ngại ngùng không? Dù sao thì họ chưa chính thức kết hôn, tạm thời không nên dùng cách xưng hô đó. Trăn Bá nhanh chóng điều chỉnh và cung kính gọi.

"Hình thiếu gia."

Cố Khâm hừ một tiếng, không nói thêm lời nào.

Hình Chiến dẫn họ đến phòng khách. Căn phòng chủ yếu sử dụng các gam màu nhạt, vsạch sẽ và sáng sủa, mang lại cảm giác thư thái và yên bình. Thấy vẻ hài lòng của Cố Khâm, Hình Chiến nói.

"Phòng của tôi ở ngay sát vách. Cậu nghỉ ngơi trước, tôi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ giới thiệu phương pháp huấn luyện cho cậu."

"Ừ, cậu đi đi."

Cố Khâm gật đầu đáp.

Nhìn Hình Chiến rời đi mà không chút lưu luyến, Trăn Bá thầm than, cô gia này quả thật không phải kiểu chủ nhân biết quan tâm hay lãng mạn. Người đã về đến nhà rồi, vậy mà lúc này không cùng thiếu gia đi dạo, bồi dưỡng tình cảm, lại chỉ nói đến huấn luyện, chẳng hề có chút quan tâm nào.

Cố Khâm cũng không cảm thấy có gì không hợp lý. Hắn đi ra ban công để tận hưởng không khí trong lành. Đây là tầng ba, từ đây có thể nhìn xuống một khu vườn rộng lớn, với đủ loại hoa cỏ sắc màu đua nhau khoe sắc, thu hút không ít bươm bướm xinh đẹp.  Xa hơn nữa là một hồ nước trong vắt, trên mặt hồ, một con chim trắng không rõ tên bay đến, nô đùa một lúc rồi lại bay lên trời. Cảnh vật nơi này thanh tịnh và đẹp đẽ, mọi thứ đều nhẹ nhàng, ôn hòa, Cố Khâm nghĩ rằng nếu sống ở đây lâu dài cũng không tệ.

Hít một hơi không khí trong lành, Cố Khâm quay lại phòng. Trên giường, một bộ quần áo được sắp xếp ngay ngắn, Trăn Bá giải thích.

"Kỳ nghỉ này, thiếu gia không cần mặc đồng phục nữa, nên có thể thay bộ quần áo khác để thay đổi tâm trạng."

Trăn Bá hiểu rõ sở thích của Cố Khâm, vì vậy quần áo hắn mang đến đều đơn giản, nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy những chi tiết tinh tế như hoa văn ở cổ áo, ống tay áo và cúc áo, không quá nổi bật nhưng vẫn rất thanh nhã, không quá xa hoa nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái.

Cố Khâm liếc nhìn một chút rồi nói.

"Không cần thay, mặc lúc huấn luyện sẽ không tiện."

Trăn Bá thầm cảm thấy tiếc nuối. Tính cách cô gia đã lạnh lùng như vậy, mà sao đến cả thiếu gia cũng không nhận ra chút ý tứ, chẳng phải 'không là người một nhà thì không vào cùng cửa' sao! Là quản gia, Trăn Bá tất nhiên không thể nói thẳng ra, chỉ đành tận tình khuyên nhủ.

"Thiếu gia, đây là lần đầu tiên cậu đến nhà người ta, không thể quá tùy tiện. Dù sao cũng phải giữ chút quy củ, để chủ nhà có ấn tượng tốt về cậu."

Phiền phức quá, Cố Khâm nhăn mặt, nhưng cuối cùng vẫn đành nghe lời Trăn Bá.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro