Chương 50: Chuẩn bị ra chiến trường
Ngày thứ hai gặp Cố Khâm, Hình Chiến thấy hắn vẫn không thay đổi gì, không biết hắn đã quyết định thế nào. Hình Chiến gọi hắn lại và nói.
"Dù cậu muốn làm gì, đừng tự mình gánh vác, cậu vẫn có tôi bên cạnh."
Cố Khâm ngẩn người một chút, rồi lập tức cười và nói.
"Thôi đi, tôi đâu phải trẻ con nữa, đã nhiều năm rồi, tôi biết mình cần làm gì lúc nào. Hơn nữa giờ cha tôi cũng không gặp nguy hiểm gì."
Tình cảm của Cố Khâm đối với cha mình khá phức tạp, không thể gọi là yêu thương, mà chỉ có thể xem như một mối ràng buộc huyết thống. Lý do hắn quan tâm đến sự hi sinh của cha mình như vậy, ban đầu là vì không thể tin và muốn tìm ra sự thật, nhưng dần dần, nó trở thành một khúc mắc trong lòng hắn. Nếu không giải quyết, hắn sẽ không bao giờ cảm thấy yên ổn. Điều này không liên quan đến việc hắn thất vọng hay yêu thương cha đến mức nào, mà chỉ đơn giản là một thứ chấp niệm khó thể buông bỏ.
"Ừm."
Ánh mắt Hình Chiến nhìn hắn đầy quan tâm.
"Cậu không cần phải làm một mình, tôi sẽ luôn đồng hành cùng cậu."
Cố Khâm khẽ cười.
"Vậy cậu đã nghĩ đến chưa? Nếu sau này cả hai đều trở thành Tướng quân, chúng ta sẽ không thể ở chung một quân đoàn, lúc đó chúng ta sẽ làm sao ở bên nhau?"
Với năng lực của Hình Chiến, không trở thành Tướng quân quả thật là một sự lãng phí. Cố Khâm không tin đối phương sẽ vì mình mà từ bỏ trách nhiệm và nghĩa vụ của bản thân. Dĩ nhiên, nếu Hình Chiến thật sự chọn từ bỏ, Cố Khâm chắc chắn sẽ là người phản đối đầu tiên. Hắn sẽ lôi đối phương ra và cho một trận, đánh đến khi nào Hình Chiến thấu hiểu được rằng ''Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng'' thì mới thôi. Còn Cố Khâm, hắn cũng không thể để ai cản trở mình. Vì vậy, vấn đề thực tế họ phải đối mặt là, càng lên cao, khả năng chiến đấu cùng nhau sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
"Hiện tại vẫn chưa đến lúc đó."
Hình Chiến tránh đề cập đến vấn đề này. Để đạt được tầm cao đó, dù có nhanh chóng tích lũy công huân đến đâu, cũng phải mất ba, bốn năm.
"Vậy cũng được, trong thời gian này tôi cho phép cậu ở lại bên cạnh tôi."
Cố Khâm mỉm cười. Dù sao thì cảm giác này cũng không tồi, chỉ là không biết sau này khi hai người tách ra, mình còn có thể quen được nữa hay không — nhưng chuyện đó để sau này tính sau.
Hôm nay là ngày quay lại trường để báo danh. Alvin vừa gặp mặt đã cảm nhận được bầu không khí giữa Hình Chiến và Cố Khâm dường như có chút thay đổi, nhưng chưa kịp suy nghĩ kĩ thì hắn đã nhìn thấy thiết bị điều khiển cơ giáp của cả hai.
"Oa! Các cậu đã có cơ giáp của riêng mình rồi à! Khi nào cho tôi xem với! Chắc chắn sẽ rất đẹp!"
Nhắc đến cơ giáp lại khiến Cố Khâm nhớ đến việc hợp thể và những chuyện xấu hổ trước đây. Hắn sờ mũi, ậm ừ một tiếng, không muốn tiếp tục đề cập đến chuyện này.
Cuối học kỳ đầu tiên, một phần ba số tân sinh viên đã bị loại, khiến lớp A cũng mất đi vài người. Nhưng đối với Cố Khâm, người không có nhiều mối quan hệ với bạn cùng lớp vì bận tham gia giải đấu liên trường hai ba tháng trước, hắn đã sớm quên đi những gương mặt đó.
Tiết học khai giảng đầu tiên, Angus yêu cầu mọi người đăng nhập vào mạng chiến đấu để kiểm tra, nhằm xem trong kì nghỉ vừa qua họ có lười biếng hay không. Có thể dễ dàng đoán được, phần lớn mọi người đều dành thời gian đi chơi, nên hầu hết đều chẳng tiến bộ gì, một số người vì hơn một tháng không vận động mà trở nên uể oải, trạng thái rất tệ. Angus lập tức bắt đầu làm nóng cơ thể, chuẩn bị kĩ lưỡng để ''dạy dỗ'' bọn họ.
Tuy nhiên, vẫn có vài người chăm chỉ, như Alvin và Phương Vi Hùng, thể chất của họ đều đạt đến cấp C. Trong giải đấu liên trường, nhờ sự huấn luyện của Hình Chiến, trình độ chiến thuật của Alvin cũng tiến bộ nhanh chóng. Khi kì nghỉ đến, Alvin đăng nhập vào mạng chiến đấu và vào khu chiến thuật luyện tập, thì nhận ra đối thủ trên mạng có vẻ quá yếu so với mình. Không nhận ra lúc nào, mình đã đạt đến quân hàm Tướng quân.
Tuy nhiên, điều khiến Angus ngạc nhiên nhất chính là Cố Khâm và Hình Chiến. Một người từ cấp D vọt lên B-, còn một người đã đạt đến B+. Đặc biệt là Cố Khâm, không biết hắn đã dùng loại linh đan diệu dược nào mà có thể tăng vọt mấy cấp chỉ trong thời gian ngắn như vậy! Chẳng lẽ thể chất yếu kém trước đây của hắn chỉ là giả vờ?!
Cả Alvin cũng ngạc nhiên không kém Angus. Khi nhìn thấy cấp bậc của Cố Khâm, mắt hắn suýt rơi ra ngoài. Hắn còn nhớ trước kỳ nghỉ, Cố Khâm từng nói muốn vượt qua bọn họ, và hắn chỉ nghĩ nếu Cố Khâm có thể đạt đến C- thì đã rất ấn tượng, vì lúc đó đối phương vẫn chỉ ở cấp D! Làm sao mà chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Cố Khâm lại vọt lên B- được? Quả thực không thể tin nổi!
"Rốt cuộc cậu luyện thế nào vậy? Chia sẻ bí quyết đi!"
Alvin tiến lại gần Cố Khâm, khiến cả lớp gần như đều tập trung lắng nghe.
"Chín mươi chín phần trăm là mồ hôi, còn một phần trăm là thiên phú."
ố Khâm trả lời một cách tự nhiên. Khi Alvin thắc mắc vì sao họ cũng cố gắng mà không đạt được kết quả như vậy, hắn chỉ nhún vai và bổ sung.
"Thiên phú rất quan trọng."
Hình Chiến từng nói rằng khả năng cải tạo thể chất của khoang giả lập cũng phụ thuộc vào thiên phú của từng người.
Khi nghe câu trả lời này, mọi người đều cảm thấy Cố Khâm đang chỉ nói cho có, vì nếu thiên phú của hắn thực sự tốt đến vậy, tại sao khi vào trường quân sự Đệ Nhất, thể chất của hắn lại chưa đạt đến cấp D? Cuối cùng, mọi người im lặng và đi đến kết luận: chắc chắn hắn đang giấu giếm thực lực của mình!
Tháng đầu tiên vẫn tiếp tục với các môn thể lực như cũ. Sau kỳ nghỉ dài vui chơi, các học viên bị Angus huấn luyện đến mức kiệt sức, sức lực gần như bị rút cạn. Cố Khâm đương nhiên không vì thể chất đã cải thiện mà buông lỏng, vì mục tiêu của hắn là Hình Chiến, nên hắn không muốn bị tụt lại phía sau.
Trước đây, hắn chủ yếu dùng khoang giả lập để huấn luyện với cường độ siêu cao, nhưng bây giờ quay lại huấn luyện trong thực tế, hắn luôn cảm thấy mỗi buổi tập xong đều không thật sự thỏa mãn. Dù cơ thể đã rất mệt, nhưng tinh thần lại vẫn muốn tăng thêm cường độ, rồi lại thêm một chút nữa. Ngay cả Angus cũng nhận ra vấn đề, nghiêm túc hỏi hắn liệu thể chất tăng nhanh như vậy có phải do huấn luyện siêu nặng không, và cảnh báo hắn đừng vì chạy theo tốc độ mà làm tổn hại đến nền tảng thể chất.
May mắn là có Hình Chiến ở bên cạnh quan sát, chỉ cần thấy Cố Khâm có ý định tự vượt qua giới hạn cơ thể, Hình Chiến sẽ ngay lập tức ngăn cản. Ai lần đầu sử dụng khoang giả lập cải tạo cũng sẽ trải qua giai đoạn lẫn lộn giữa hiện thực và giả lập, nhất là khi cường độ huấn luyện quá cao. Ngoài việc bản thân người đó cần tnawg cường khả năng tự kiềm chế, còn cần có người theo dõi và nhắc nhở liên tục, nếu không rất dễ bị lạc lối, quên mất hiện thực và gây tổn thương cho cơ thể vì tập luyện quá sức. May mắn là tình trạng này không kéo dài lâu, vài ngày sau, Cố Khâm cuối cùng cũng đã điều chỉnh lại được.
Một tháng sau, quân bộ đã đưa ra thông báo chính thức. Vài ngày nữa, các quán quân của Giải đấu liên trường năm nay sẽ lên đường ra tiền tuyến, đối mặt với thử thách của chiến tranh. Để thuận tiện trong việc quản lý, những tinh anh của hai mươi trường quân sự sẽ được tập hợp thành một đội, mang tên "Chó điên", với Thiếu tá Hứa Thiếu Phong làm người phụ trách.
Khi nghe đến cái tên này, Cố Khâm không khỏi nhíu mày. Đây là một đơn vị nổi tiếng với phong cách côn đồ, ban đầu được thành lập để cho những binh lính phạm lỗi có cơ hội chuộc tội. Họ bị tập trung lại và không muốn ngồi tù hoặc bị trục xuất, họ buộc phải liều mạng kiếm công huân. Theo thời gian, đơn vị này hình thành một lối đánh dũng mãnh, bất kể là chỉ huy hay binh sĩ, ai cũng sẵn sàng lao vào trận tuyến. Giống như đám "chó điên", họ gặp ai cũng tấn công, và chỉ cần bị họ chú ý, dù là đối thủ khó nhằn đến đâu cũng có thể bị đánh bại. Nhưng tỉ lệ sống sót của đơn vị này lại luôn đứng đầu trên chiến trường.
Ngược lại, nhờ thực lực mạnh mẽ và chiến công dày dặn, cộng thêm tính cách liều lĩnh, binh lính trong đội "Chó điên" ai cũng rất tự mãn, gặp ai không vừa mắt là lao vào đánh nhau. Họ đặc biệt thích bắt nạt những người yếu hơn mình, luôn chọn những mục tiêu dễ dàng tấn công, và ra tay rất tàn nhẫn. Vì mạng chiến đấu không gây tổn thương thực tế, phương pháp ưa thích của họ là hành hạ đối thủ đến cùng, để lại nỗi ám ảnh trong lòng vô số binh sĩ. Thực lực trung bình của họ luôn vượt trội so với các binh lính cùng cấp bậc, và họ luôn tỏ ra mạnh mẽ trước kẻ yếu, khiến đối phương khó có thể chống lại. Dù đối thủ có cấp bậc cao hơn một cấp, họ vẫn có thể giữ thế chủ động.
Tất nhiên, họ sẽ không bao giờ đi trêu chọc những người có thực lực mạnh, những người có thể dễ dàng áp đảo mình. Bởi vì những người đó sẽ không hạ mình ra tay dạy dỗ họ, dù có thắng đi chăng nữa, cũng bị cho là "kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu". Những người ở vị trí cao thường rất coi trọng danh dự, khác với đám "lưu manh" này, họ không quan tâm đến thể diện, chỉ cần thỏa mãn bản thân là đủ.
Vì không có ai giám sát và cũng không bị ai nhắc nhở, đơn vị này dần trở nên ngang ngược, kiêu ngạo và hung hăng, luôn thách thức các quy tắc, thích lợi dụng những kẻ hở trong những nguyên tắc cứng nhắc của quân đội. Mặc dù có người cho rằng lời nói và hành động của họ thiếu đạo đức nhưng lại không có quy định pháp lý nào rõ ràng yêu cầu phải trừng phạt họ. Vì không thể đánh bại, mọi người đành phải tránh xa. Dù có những ảnh hưởng xấu của họ đối với quân đội, nhưng quân đội lại cần những người như vậy, nên chỉ cần không vi phạm quy định, mọi chuyện đều được bỏ qua.
Thế nhưng, quân bộ lại chọn đơn vị này để đưa các tinh anh từ các trường quân sự vào học tập? Rốt cuộc là có ý đồ gì? Phô trương sức mạnh ngay từ đầu sao? Họ không lo lắng rằng đám tân binh này sẽ bị ảnh hưởng xấu sao?
"Chính những nơi hỗn loạn mới dễ dàng tạo ra cơ hội. Chúng ta cần chính những cơ hội như vậy."
Hình Chiến trả lời.
"Hơn nữa, tỉ lệ sống sót của đơn vị này trên tiền tuyến là cao nhất. Dù Thiếu tá kia có kiêu ngạo đến đâu, thì cũng sẽ không trực tiếp yêu cầu quân giáo sinh ra chiến trường để chịu chết, vì điều đó vi phạm kỉ luật quân đội. Nếu muốn lợi dụng lỗ hổng trong quy định, phải nắm vững quy tắc. Người có thể đạt đến vị trí này chắc chắn hiểu rõ những điều nên làm và không nên làm."
Thông báo vừa được ban hành, và ngày tập trung đang đến gần. Trong số các tinh anh đến từ hai mươi trường quân sự, có bảy người là quán quân thi đấu đoàn đội, không tính các học viên dự bị, bảy người khác là quán quân thi đấu cá nhân, trong đó, Roger và Niên Lăng Húc mỗi người giành được một giải quán quân. Còn lại là sáu người đến từ ngành kĩ thuật cơ giáp. Trong số này, học viên trường quân sự Đệ Nhất chiếm một nửa, điều này cũng bởi vì trường quân sự Đệ Nhất không có chuyên ngành kĩ thuật.
Cuối cùng, các thành viên chủ chốt tham gia thi đấu đoàn đội của giải đấu liên trường lần này đã tụ họp lần thứ hai. Mọi người không ngừng thán phục trước sự tiến bộ vượt bậc về thể chất của Cố Khâm, trò chuyện rôm rả một hồi, thì hiệu trưởng mới đến tiễn họ, nói.
"Có ba điều tôi muốn các trò nhớ kỹ. Một là đoàn kết. Hai là phục tùng mệnh lệnh. Ba là sống sót trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro