Chương 42: Váy ngắn

Edit + Beta: Sakura

Giang Tiêu Nhiên: ???

"Chậc chậc chậc." Lý Gia Viên tán khẩu không dừng: "Văn hóa Trung Hoa đúng thật là rộng lớn, phong phú [1] sâu không lường được."

Triệu Gia Ánh: "Cậu im miệng đi, cậu đúng là thích con trai [2]."

Lý Gia Viên: "Con mẹ nó, không phải tớ là bạn trai cậu sao, cậu dám nói tớ thích con trai, vậy cậu là gì?" 

"Tớ cũng là nam mà." Triệu Gia Ánh dường như tìm ra điểm hả giận liền nhìn qua Giang Tiêu Nhiên lên án.

"Cậu không biết ngày đó, cậu ta dùng điện thoại của bạn mình gửi cho mình tin tức gì đâu. Cậu ta mở đầu bằng hai câu: Mạnh mẽ lên! Cố gắng lên, kiên cường lên! Thật có lỗi nếu tớ không phải là nam thì đã không cương được rồi"

Lý Gia Viên: "Anh trai vẫn lên được, khiến cậu chê cười rồi."

Triệu Gia Ánh cười lạnh: "Không cần khách khí đâu, em gái yếu đuối à."

Giang Tiêu Nhiên ở một bên cười đến không thể thở được.

Trên đài còn tiết mục đang biểu diễn, Cố Dư Lâm thờ ơ không chút để ý mà nhìn. Ánh sáng dưới đại sảnh tối đen, trên đài chỉ có mấy cái đèn lớn, Giang Tiêu Nhiên theo góc độ này, có thể nhìn thấy rất rõ ràng đường nét gò má của anh như thế nào, trước mắt anh là một hàng mi mịn màng như cánh bướm, theo cái chớp mắt nhẹ nhàng của Cố Dư Lâm mà run rẩy.

Cảm giác như được Giang Tiêu Nhiên nhìn, Cố Dư Lâm khoanh tay, cười khẽ.

Cô liền xoay người ngồi ngay ngắn, chậm rãi dựa vào, cọ nhẹ lưng vào đệm dựa, đồng thời bả vai cũng nhẹ nhàng cọ đến vai anh.

Cô giật giật bả vai, giống như muốn nhắc nhở anh điều gì đó.

Rất nhanh, anh rất ăn ý hạ thấp bả vai, đem bả vai cùng đầu cô tựa lên vai mình, gần như không phát hiện ra chút hành động nào.

Cô nghiêng đầu, gối trên bảvai phải anh.

Tiếp theo, cánh tay ang cũng hạ xuống bên vai cô. Cô duỗi tay vòng qua vai anh.

Bên kia Triệu Gia Ánh mạnh mẽ đem đầu Lý Gia viên ấn lên cổ mình 

"Đại lão, tớ quá lùn, đau chết tớ......"

"Im lặng, đại lão chính là muốn mạnh mẽ một chút."

"Đại lão."

"Nghe?"

"Ngón tay cậu thật mềm mại."

"......"

Chờ đến kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc thì đã hơn 11 giờ rưỡi

Bốn người thương lượng với nhau một chút, chuẩn bị ở gần phía sau tiệm ăn, sau đó nhìn xem có chỗ nào có thể thư giãn không.

Bốn người Cố Dư Lâm đi ra sau cùng, nhưng ba người ở ngoài cửa đợi anh một hồi lâu.

Lý Gia Viên duỗi thẳng cổ: "Không phải ra cùng lúc với chúng ta sao? Đâu rồi?"

Giang Tiêu Nhiên: "Hình như là đi tìm thầy Đào hỏi chuyện gì đó."

Đợi được một lát, rốt cuộc đã tới.

Giang Tiêu Nhiên phụ trách hướng dẫn, một mực tìm xem có quán nào tốt ở gần đây không, Cố Dư Lâm cũng tìm giúp, nhìn chằm chằm vào di động.

Cuối cùng đại gia quyết định ăn ở một quán món cay Tứ Xuyên.

Cố Dư Lâm mỗi lần ăn đều thong thả ung dung, nhưng hôm nay lại phá lệ ăn với tốc độ nhanh.

Chiêc đũa của Giang Tiêu Nhiên đưa tới miệng anh, anh liền ăn vào miệng rồi đứng lên: "Tớ đi ra ngoài mua đồ một chút, rất nhanh sẽ về."

Lý Gia Viên than: "Làm cái gì vậy, thần thần bí bí."

Triệu Gia Ánh nhìn Lý Gia Viên, anh liền bổ sung: "Vẫn là đại lão nhà ta tốt nhất, tác phong rất mạnh mẽ."

Cố Dư Lâm đi rất nhanh, khoảng mười lăm phút đã trở lại.

Trên tay cầm theo bốn ly nước.

Giang Tiêu Nhiên nhận lấy ly nước, cười hỏi Cố Dư Lâm: " Cậu ra ngoài để mua thứ này à!?"

Anh "ừ" một cái, đầu tóc ướt nhẹp dính đầy mồ hôi, trên mặt, đầu mũi vẫn còn đỏ, hơi thở còn chưa ổn định.

Ăn uống no đủ, một lúc sau, Triệu Gia Ánh bắt đầu xem gần đây có chỗ nào chơi không.

"Này gần đây có quán cà phê  Miêu Miêu, sau đó là  công viên, còn có đài phun nước có nhạc [3]......" Triệu Gia Ánh đề nghị, "Đài phun nước có nhạc cũng không tồi nha, quán cà phê cũng được đó, tớ rất thích mèo, thích đến không tự kiềm chế được ~"

Cố Dư Lâm: "Đi chỗ đài phun nước kia đi, tuy không tính là quá đặc biệt nhưng mà đã hai tháng rồi chúng ta không đi. Còn quán cà phê Miêu Miêu kia thì không được, tớ dị ứng với lông mèo. "

"Được thôi." Triệu Gia Ánh nhún vai: "Vậy thì tớ chịu thôi, chia nhau ra đi, hai người các cậu đi tìm chỗ khác chơi. Tớ nhớ có  khu phố thương mại, các cậu có thể đi dạo, cũng không xa lắm đâu, trong đó có rất nhiều cửa hàng bán quần áo."

"Um." Giang Tiêu Nhiên vui vẻ đáp ứng.

Vui vẻ cho đến khi Triệu Gia Ánh vỗ bả vai Giang Tiêu Nhiên nói: Phấn chấn lên đi cô gái, chúng ta sẽ có mèo."

Tiễn Song Gia xong, lúc sau, Giang Tiêu Nhiên hỏi: "Chúng ta rốt cuộc sẽ đi chỗ nào? Phố thương mại sao?"

Anh cười, trong ánh mắt thế nhưng có hào quang chợt lóe qua, cúi người xuống dưới, nhỏ giọng nói: "Anh có một chỗ rất tốt."

"Chỗ nào?"

"...... Nhà anh."

Đường về nhà thật quá quen thuộc, chỉ là, trừ bỏ nhà cô cùng trường học, nhà Cố Dư Lâm tự nhiên đã trở thành ngôi nhà thứ ba của Giang Tiêu Nhiên.

Giải khóa vân tay, mở cửa.

Giang Tiêu Nhiên đứng ở chỗ để giày nhìn xuống, anh đã chuẩn bị đôi dép cho cô, đợi cô mỗi lần đến.

Đột nhiên cô có cảm giác bản thân đang tự nhảy vào hố.

Mà cảm giác này càng mãnh liệt hơn khi nhìn túi đồ đang cầm trên tay Cố Dư Lâm.

Cô mới đi được hai bước, cả người liền bị anh đưa tay đè lên tường, hơi thở nóng bỏng phả vào làn da mịn màng sau tai cô.

Thứ trong tay anh vẫn chưa lấy ra, để bên trong túi giấy.

Anh cúi đầu, giao túi đồ lên tay cô .

Cô mở túi ra, tay mò xem bên trong có gì.

Tiếp xucs thứ gì đó rất mềm mại, hình như là quần áo.

Một tay cầm túi giấy, một tay đem quần áo kéo ra, đồ vật lộ rõ như ban ngày, làm Giang Tiêu Nhiên không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Trang phục thủy thủ !!!!

Tại sao anh mua trang phụ thủy thủ cho cô!!!!!

Cô cầm bộ đồ trên tay, nhìn thoáng qua, ngay sau đó nhìn xuống phía dưới bộ váy.

Đầu cô xịt khói.

Đây không phải là cái váy lần trước lúc kỉ niệm ngày thành lập trường sao, đây không phải là cái váy ngắn nhất trong đó sao!!!

Anh lại có thể...... Có thể ở đây đợi cô?

Môi anh dán lên vành tai cô, hô hấp nhẹ nhàng, dễ như trở bàn tay, châm lửa lên gỗ làm gỗ cháy. Giọng nói khàn khàn lại nhẹ nhàng, như nắm chắc điều sẽ đạt được , anh thể hiện ý cười trên mặt : "Ngoan, mặc cho anh...... Nhìn xem."

"Oành" cả người Giang Tiêu Nhiên đều bị thiêu thành tro tàn.

"Em......" cô nói nhỏ như muỗi, ruồi kêu, giọng thấp đến nỗi khiến mình xấu hổ như muốn giận giữ tìm chỗ nào đó mà chết: "Đừng, anh đừng đè sát em như vậy...... làm như thế làm sao em có thể thay đồ được......"

Anh nhắm mắt lại, từ chỗ cô không thể nhìn thấy hầu kết của anh, hầu kết chuyển động lên xuống, dừng một chút lại chuyển động tiếp, đến nửa ngày mới nói ra : " Hôm nay... Có phải em không mặc áo lót bên trong, cả quần lót nữa phải không?"

Anh thật sự đã sờ cô đến xuyên thấu.

"Em......" cô cắn cắn môi,  khuất phục mà nói "Ừ......"

Sự ngoan ngoãn đến mềm mại này của cô đúng thật bức điên anh rồi, anh nhẫn nại đến nổi gân xanh, hôn lên cổ cô , ôn nhu nói: "Để anh giúp em đổi."

......

............

..................

Anh thật điên rồi.

Thật là điên rồi.

Chỗ nào nên che thì che đến kín mít, càng che càng khiến người ta muốn xem, xem đến nỗi đầu anh choáng váng.

Đem quần áo trên người cô cởi ra, cả người cô như xuân đến hoa hải đường rũ hạt, kiều diễm đến ướt át.

Cuối cùng, cũng lấy được cái váy từ tay cô .

Anh đem người cô ôm đến trên sô pha, nói: "Nhấc chân."

Dẫn theo đường eo váy, từ giữa chân cô đi qua, ngón tay anh lạnh đến làm người ta sợ hãi, còn đang run rẩy.

Da thịt như có như không mà nhẹ nhàng đụng vào.

Giang Tiêu Nhiên giang chân, cả người đã hoàn toàn phóng túng.

Thân hình Giang Tiêu Nhiên khá nhẹ liền bị Cố Dư Lâm bế lên cái bàn.

Thừa dịp Giang Tiêu Nhiên buông lỏng, Cố Dư Lâm thuận thế đem váy lại hướng lên trên nhất tới, nhất tới eo cô.

Tháo nút thắt, kéo khóa kéo.

Đôi tay chống bên cạnh cơ thể cô, anh lui một chút, ánh mắt cô bắt đầu hiện ra sự kháng cự, một đường chậm rãi  đi xuống  

Quả nhiên, lúc trước không cho cô mặc váy ngắn đứng trước mọi người là đúng.

Chỉ là nghĩ đến cô ở hình dạng này chỉ có mình có thể xem, cả người anh đã bị một loại thỏa mãn được lấp đầy.

Sự chiếm hữu dục vọng trong truyền thuyết, anh đúng thật là cảm nhận được.

"Rất đẹp." Đem cả người cô thưởng thức một lần, lúc sau,  thanh âm anh dần dần trở nên càng thêm khàn khàn, như là giấy ráp qua lại mài giũa quá.

Ngay sau đó,  cả người anh lấy một loại thái độ không thể nghi ngờ, đem cô ôm vào phòng ngủ.

Đi tới trên giường, lúc sau, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Giang Tiêu Nhiên còn thực thẹn thùng, nhìn không rõ anh muốn làm gì, giây tiếp theo, phòng ngủ bị khóa.

—— anh đem cô khóa ở bên trong.

Chỉ một mình cô????.

Giang Tiêu Nhiên gõ cửa: "Cố Dư Lâm?"

 Âm thanh cậu từ bên ngoài truyền tới: "Em đừng ra ngoài, để anh bình tĩnh một chút."

......

Bình tĩnh......

Giang Tiêu Nhiên dựa vào cửa, nửa ngày, ý thức được cái gì, cả người gãi gãi , sau đó một lần nữa ngã vào giường.

Gọi anh cũng khiến bản thân tìm đường chết đi......

Dù sao cùng cô cũng không quan hệ......

Cô đếm đếm ngón tay một hồi lâu mới xuống giường, dựa vào tường hỏi: "Em có thể đi ra ngoài được chưa?"

Bên ngoài không có tiếng động, cả người cô do dự lại phấn chấn, chậm rãi  mà đẩy ra một cái kéo cửa, lại mở một chút, ra bên ngoài thăm dò.

Phòng khách không ai.

Cô liền cản thấy kỳ quái, đi khắp nhà tìm một lần, vẫn là không có người.

Chạy thẳng đến ban công, lúc này mới nhìn đến trong tiểu khu, có người dọc theo vành đai xanh ở chạy bộ.

Cô chống đầu, đột nhiên liền nở nụ cười.

Đức Cao ở kia tràng kỷ niệm ngày thành lập trường thả lỏng lúc sau, không khí thực mau lại lại khẩn trương lên.

Bọn họ là học sinh lớn nhất học sinh lớp 12, đã ở hoàn thành thi đại học trước lễ trưởng thành, lễ thưởng thành cũng là bước chân động viên, sẽ ủng hộ đại gia tiếp tục nỗ lực.

Còn dư lại một hai tháng liền phải thi đại học, tuy rằng lúc này đại gia trình độ đều trên cơ bản định rồi, nhưng là nỗ lực một phen, vẫn là có hướng lên trên hướng hy vọng.

Sáng sớm, Giang Tiêu Nhiên bọn họ đang đi học, liền nghe được bên ngoài có tiếng âm nhạc, còn có các loại đọc diễn văn lời thề......

Với đại đa số người mới tới nói này luôn là hiếm lạ, vì thế một chút khóa, tất cả mọi người đều vây đi ra ngoài xem, ở trên lầu liền nhìn thấy một loạt người macwh trang phục khác nhau bên dưới.

Nam sinh mặc tây trang tương đối nhiều, nữ sinh phần lớn mặc váy, còn rất chính trực.

Giang Tiêu Nhiên hồi tưởng, lễ trưởng thành lúc đó cô cũng mặc chiếc váy trông cũng rất lịch sự, dẫn hai người nhỏ hơn đi cùng. Bởi vì không thích ứng chiều cao, ngón chân còn bị mài vết thương.

Dựa vào lan can , nhìn bản thân mặc giáo phục trên người, cô hỏi Cố Dư Lâm: "Nhìn lễ trưởng thành anh có cảm giác gì không?"

Anh nhìn cô đang cao hứng: "Cảm giác không có gì, hiện tại chỉ hy vọng nhanh lên."

Cô chậm rì rì mà lấy mũi chân nghiền chấm đất: "Thời gian trôi qua không quá lâu, cao trung thực vất vả."

Nói xong lúc sau chính mình lại thở dài, nửa ngày lại nói: "Cố Dư Lâm, chúng ta nhất định sẽ đến thăm trường Tam Trung."

Cố Dư Lâm chưa bao giờ sẽ làm coi thất vọng, bất luận là đời trước vẫn là này một đời, anh vĩnh viễn đều có thể  vượt qua cô, chờ mong giá trị sự tình.

Phân ban khảo thí theo nhau mà đến.

Giang Tiêu Nhiên đứng ở cửa, đang muốn ở một trường xuyến tên bắt đầu tìm kiếm thời điểm, nghe được phía sau có bạn học hỏi.

"Tiêu Nhiên, cậu cùng Cố Dư Lâm lần này khảo thí đến thế nào nha? Còn ở  cũng mọt ban sao?"

[ 1 ] Nguyên văn Bát Đại Tinh Thâm

[2] Nguyên văn Gay gay khí ????? Tiền bối nào đi qua giải nghĩa giúp

[3] nguyên văn thủy thượng nhạc viên

Lời editor: các tình yêu đã thấy sự không trong sáng ở đây chưa 😋

Lời người đăng: thật mệt, do editor dùng cách xưng hô không giống như ban đầu nên mình đã sửa rất nhiều, thiệt tình mình rất cố gắng chỉnh sửa sao cho dễ hiểu nhưng nhiều chi tiết mơ hồ quá, mình không thể sửa được, độc giả thông cảm cho mình nha, mọi người ai hiểu thì giải thích dùm mình. Thật ra mình cũng không định đăng đâu (nghĩ tận mấy tuần lận mới dám đăng á), nhưng nhớ ra là mọi người rất trông chờ nó (xin lỗi khiến mọi người có chút thất vọng vì edit không mượt mà như editor cũ, không có ý chê đâu, mình cũng góp ý cho bn edit mới rồi) mọi người xem xem có những chi tiết nào mà mọi người biết thì cmt cho mình nha, mình sẽ sửa lại cho hoàn thiện, với lại đừng bỏ tụi tui mà, tui buồn lắm nha 😢😢

YÊU MỌI NGƯỜI 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro