Q.2 - C.11 - TAM DI NƯƠNG NGUYÊN LÀ QUÝ NHÂN
"Đại tiểu thư đúng là người hiếu thuận, từ sau khi lão phu nhân bị bệnh, đại tiểu thư một đêm không ngủ, sáng sớm liền vào cung tìm ngự y trị liệu cho lão phu nhân!" Tứ di nương dùng khăn xoa xoa khóe miệng, mắt tựa hồ có chút ý cười!
"Cũng không chỉ như vậy, so với các tiểu thư trong viện, thường ngày cũng là đại tiểu thư biết lễ nhất!" Lục di nương bên cạnh hòa cùng, thế này mới khiến cho không khí dịu đi rất nhiều!
"Hai vị di nương nói quá làm Tĩnh nhi hết sức ngượng ngùng!" Nạp Lan Tĩnh cười, nhẹ nhàng cúi đầu, tẫn hiện hình ảnh nữ tử thẹn thùng!
"Hừ! Có chỗ cho các ngươi nói chuyện sao!" Lão phu nhân nhíu mày, trừng mắt nhìn Tứ di nương cùng Lục di nương, trước mắt là không dám nói Nạp Lan Tĩnh, nhưng rốt cuộc trong lòng cũng có chút khó chịu, từ lúc Nạp Lan Tĩnh tiến vào, liền đoạt hết hào quang, làm tất cả đều vây quanh nàng!
Tứ di nương cùng Lục di nương cúi đầu, liếc mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh chưa nói một lời nào!
"Mẫu thân, qua mấy ngày nữa là mừng thọ tổ mẫu, đến lúc đó, nhất định phải làm thật náo nhiệt!" Nạp Lan Tĩnh làm như không thấy sắc mặt lão phu nhân, miệng cười tươi, lão phu nhân tuy chỉ là bình thê, nhưng lễ mừng thọ hàng năm đều làm rất lớn, mặc dù không hợp quy củ, nhưng rốt cuộc chính thất cũng không ở đây, Nạp Lan Diệp Hoa sẽ vì một chữ hiếu mà cũng không để ý đến những lời đàm tiếu!
"Hừ! Bộ xương già này còn náo nhiệt gì, các ngươi sớm ước gì bộ xương của ta hóa cốt thôi!" Lão phu nhân bĩu môi, chung quy vẫn còn vướng mắc trong lòng, bà không tin Nhị di nương có thể làm ra chuyện này, trong đầu liền đem sai lầm đổ lên đầu Cung thị!
"Tổ mẫu người nói gì vậy? Chuyện Nhị di nương rốt cuộc cũng đã qua rồi, mọi người ở đây ai không mong thân thể tổ mẫu được an khang!" Nạp Lan Tĩnh nhíu nhíu mày, tựa hồ đang tức giận lão phu nhân nói chuyện trào phúng, nhưng trong mắt lại có thêm kế hoạch!
"An khang? Có mẹ con các ngươi ở đây ta sao có thể an khang được chứ?" Cơn tức đang được đè nén của lão phu nhân lập tức bùng phát, vừa rồi còn cố gắng áp chế, nay nghe Nạp Lan Tĩnh lại đem sai lầm đổ lên người Nhị di nương, trong lòng lại càng tức giận, rõ ràng là Cung thị giở trò quỷ làm Nhị di nương chế oan!
"Tổ mẫu sao lại nói vậy? Nhị di nương này trong lòng mang ác ý, may mắn phụ thân đại nhân làm rõ trắng đen, nếu không lại khiến Tam di nương oan uổng rồi, Nhị di nương còn nói là do Tam di nương sai sử nàng làm chuyện này, Tam di nương ngày thường chỉ biết dâng hương kính Phật, làm sao lại có ác ý như vậy!" Nạp Lan Tĩnh cũng không giận, bình tĩnh nói, đem đầu mẫu sự tình chuyển về phía Tam di nương, nhưng đáy mắt lại vô cùng không kiên nhẫn, đến tột cùng là ai hồ ngôn loạn ngữ trước mặt lão phu nhân!
"Nói bậy, Nhị di nương sẽ không có ác ý này!" Âm thanh lão phu nhân nâng cao, nhưng ánh mặt lại nhìn chằm chằm về phía Tam di nương, bà tự nhiên để lời nói của Nạp Lan Tĩnh trong lòng, lúc trước khi Tam di nương vào phủ bà đã không đồng ý, nhiều năm qua nàng ta dốc lòng lễ Phật, bà lại bỏ qua nàng ta lâu như vậy, trong lòng lão phu nhân tự nhiên tin tưởng lời nói của Nhị di nương!
"Tam di nương! Ngươi thật sự rất giỏi!" Quả nhiên, ánh mắt lão phu nhân hung hăng nhìn Tam di nương
Nạp Lan Tĩnh cúi đầu cười yếu ớt, nếu nàng đoán đúng, tất nhiên là có người đã hồ ngôn loạn ngữ trước mặt lão phu nhân, nhưng rốt cuộc cũng không nói rõ ràng, chỉ để một mình lão phu nhân tự suy nghĩ, nay lão phu nhân nghe có liên quan đến Tam di nương, tự nhiên sẽ chuyển đầu mâu về phía Tam di nương!
"Lão phu nhân minh xét, Nhị di nương mới vừa ra khỏi từ đường, thiếp làm sao có bản sự sai khiến Nhị di nương, tất nhiên là có người lợi dụng Nhị di nương hãm hại thiếp!" Tay Nhị di nương lần tràng hạt, có chút ngẩng đầu, thanh âm cực kỳ thong thả, tựa hồ có chút bất đắc dĩ!
Tâm tư lão phu nhân vừa chuyển, cảm thấy Tam di nương nói cũng hợp lý, trong lúc nhất thời không tìm ra chủ ý, Tôn ma ma bên cạnh thấy sắc mặt lão phu nhân có chút mệt mỏi, nhanh chóng đến bên cạnh xoa xoa thái dương lão phu nhân
"Tổ mẫu, Tam di nương nói cũng đúng, phụ thân rốt cuộc cũng đã làm rõ được sai trái, Nhị di nương vừa nói ra Tam di nương, phụ thân liền sai người kéo Nhị di nương xuống, nghĩ chắc tận đáy lòng phụ thân cũng tin tưởng Tam di nương là vô tội!" Nạp Lan Tĩnh cười, nắm chặt khăn trong tay, lời nói này của nàng lại chứa thâm ý, vốn dĩ lời nói Tam di nương là hợp tình hợp lý, nhưng Nạp Lan Diệp Hoa vừa nghe Nhị di nương nói Tam di nương sai sử, liền cho người kéo Nhị di nương xuống, trong đó chắc chắn có thâm ý
"Cái gì mà Nhị di nương, Nạp Lan phủ vốn không có Nhị di nương!" Mọi người đang nói, Nạp Lan Diệp Hoa liền từ bên ngoài tiến vào, sắc mặt có chút khó coi!
"Tham kiến lão gia, tham kiến phụ thân!" Mọi người hành lễ, rồi theo thứ tự ngồi xuống, Nạp Lan Tĩnh âm thầm cười, nay Nạp Lan Diệp Hoa đã vào, bất luận như thế nào thì rốt cuộc Tam di nương nói năng không rõ ràng, lão phu nhân chắc chắn nhận định nàng rồi!
"Khanh nhi hầu hạ ngươi nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều không có đường rẽ gì, nhưng thật ra có người, ngày thường chỉ có bộ dạng lần tràng hạt, nhưng trong lòng lại vô cùng dơ bẩn!" Quả nhiên lão phu nhân vừa thấy Nạp Lan Diệp Hoa vào cửa liền nói như vậy, trong lòng tự nhiên mất hứng, càng cảm thấy việc Nhị di nương vô cùng kỳ quái, ánh mắt liếc qua Tam di nương, người già thường kiêng kị nhất sự tình này, nay lão phu nhân đã nhận định Tam di nương hại bà, tự nhiên khắp nơi nhằm vào nàng ta!
"Nương, chính miệng nàng thừa nhận, con có thể oan cho nàng sao?" Mặt Nạp Lan Diệp Hoa trầm xuống, quét mắt qua mọi người ở đây, không biết người nào lại nói năng lung tung ở đây!
"Nàng còn nói là do Tam di nương, sao Tam di nương lại có thể bình yên ngồi nơi đây!" Lần này lão phu nhân thật sự tức giận, trước đây Nạp Lan Diệp Hoa cũng từng khiến bà phát giận, nhưng rốt cuộc lão phu nhân cũng không bộc phát, nhưng hôm nay lại không giống, Tam di nương thiếu chút nữa là hại mạng bà rồi, Nạp Lan Diệp Hoa lại còn che chở nàng ta như vậy, trong lòng bà hiện tại lạnh băng!
"Nương! Chuyện này cứ trôi qua như vậy đi, Vu cổ thuật này là tội lớn diệt cửu tộc, nếu có người nhắc tới, đừng trách ta vận dụng gia pháp!" Nạp Lan Diệp Hoa hung hăng nói, Tam di nương nheo mắt, lời này của Nạp Lan Diệp Hoa sẽ càng làm cho lão phu nhân hận nàng ta, nhưng nàng ta cũng không thể sửa được lời nói đó, nàng đảo mắt qua nhìn Nạp Lan Tĩnh, trong lòng vô cùng hận
"Được được được! Ta già rồi, tất cả đều mong ta chết sớm mà, đi xuống hết đi, đi hết đi!" Lão phu nhân quýnh lên, chén trà cầm trong tay ném xuống mặt đất, bảo Tôn ma ma dìu vào phòng trong!
"Được, về hết đi!" Trong lòng Nạp Lan Diệp Hoa cũng không vui, hắn biết rõ không thể động vào Tam di nương, nhưng lão phu nhân không hiểu hắn, làm cho hắn vô cùng tức giận, nhất thời giận dỗi, liền làm cho mọi người đều lui xuống!
"Nương, người không sao chứ?" Ra khỏi sân lão phu nhân, Nạp Lan Tĩnh nhanh chóng chạy tới đỡ Cung thị, vừa rồi trong phòng lão phu nhân, thấy Cung thị đều không lên tiếng, trong lòng nàng sợ Cung thị có việc!
"Không sao!" Cung thị thở dài, "Ta cũng không phải sợ lão phu nhân tức giận, ta nếu có việc thì rốt cuộc cũng có nhà ngoại tổ phụ con, lão phu nhân cũng sẽ không làm gì ta, nhưng còn Tam di nương, ta cuối cùng vẫn cảm thấy như có chuyện gì phát sinh!" Cung thị kéo tay Nạp Lan Tĩnh, làm cho bọn nha đầu cách xa phía sau lưng, tựa hồ như muốn nói gì với Nạp Lan Tĩnh.
"Aiz, mẫu thân định không nói chuyện này với ngươi, nhưng hôm nay thấy người trong cung tới, trong lòng ta thật bất an, Tam di nương này cũng không phải người thường, năm đó có công chúa của một bộ lạc Tây Vực đến hòa thân, tiến cung làm quý nhân!" Thanh âm Cung thị chậm rãi, Nạp Lan Tĩnh nguyên lai cũng đã đoán được, nhưng hôm nay chính tai nghe thấy trong lòng cũng có chút rung động, Tây Vực! Tây Vực! Độc mà Anh Đào trúng lúc trước bắt nguồn từ Tây Vực, quả nhiên là nàng ta!
"Trong cung là nơi ăn tươi nuốt sống thịt người, lúc trước Tam di nương là Khưu quý nhân trong cung, cũng từng được sủng ái, sau đó Cung quý phi mẹ đẻ của Nhị hoàng tử tiến cung, lúc đó quý nhân mới thất sủng, nhưng trước mắt nàng cũng có một công chúa, nguyên là Tam công chúa, một ngày nọ trong cung của nàng đột nhiên cháy lớn, cung nhân trong điện không người nào chạy cứu hỏa, mà ngày ấy cũng khéo, nàng bực bội trong lòng mang theo Tam công chúa đi dạo bên ngoài, thời điểm trở về lại thấy công công lén la lén lúc trước cửa điện của nàng, mà người trong điện toàn bộ đều chết cháy! Nhưng đúng ngày ấy Cung quý phi gặp chuyện không may, hoàng thượng chỉ lo cho Cung quý phi, đối với việc điện của nàng bị cháy lớn cũng không quan tâm nhiều, sau lại phân phó phủ nội vụ toàn quyền xử lý!" Nói đến đây Cung thị dừng một chút, rốt cuộc cũng có chút sợ hãi, tranh đấu hậu cung cho tới bây giờ nghe còn vô cùng rợn người, cũng không tưởng tượng nổi, xảy ra chuyện tình như vậy mà người trong điện, không còn một ai sống sót!
"Khưu quý nhân thừa dịp loạn, thay đổi y phục thái giám, đem tam công chúa đặt vào thùng gỗ, vụng trộm ra khỏi cung!" Cung thị nói xong, ánh mắt nhìn về phía xa xa, giống như nhìn về một đoạn bí sử trước kia cất giấu trong lòng nàng bấy lâu nay, "Nàng cuống quít chạy ra cung, trên người không có ngân lượng, lại mang theo một đứa nhỏ, một ngày nọ bị vài hành khất cướp bánh bao trên tay, vừa vặn được ta cứu, lúc trước đã gặp qua nàng nên đem giữ nàng lại bên người, cũng không ngờ lưu giữ sói bên cạnh, vậy mà có thể vào được Nạp Lan phủ!" Cung thị nắm chặt tay Nạp Lan Tĩnh, lúc trước nàng đối đãi với Tam di nương như muội muội ruột, nhưng mà lại chính mắt thấy nàng trên giường của phu quân mình, trong lòng có thể không hận, không giận được sao?
"Mẫu thân, nếu như thế, tam công chúa lúc trước hẳn là tuổi tương đương Thái tử, nhưng hôm nay nhìn thấy cũng chỉ có hơn mười tuổi!" Nạp Lan Tĩnh trầm trầm giọng, đem nghi ngờ trong lòng nói ra!
"Nói đến cũng khéo, tam công chúa này và Thái tử lại sinh cùng ngày, lúc trước hoàng thượng từng nói đùa, nếu sau này Khưu quý nhân có thể sinh hoàng tử, liền thăng phi vị, nhưng rốt cuộc vẫn do ý trời, nàng chỉ sinh được công chúa, sau khi nàng rời khỏi cung, hoàng hậu lại sinh được một công chúa, đó là Tam công chúa hiện nay, hiện tại đã rất nhiều người đã quên Khưu quý nhân kia ra, mà theo trận hỏa hoạn năm đó, Ninh nhi cũng không biết bị bệnh gì, nuôi không lớn nổi, cho nên hiện tại nhìn thấy cũng nghĩ chỉ có hơn mười tuổi, trước kia phụ thân ngươi cũng đã từng tìm đại phu xem qua, nhưng rốt cuộc cũng không nhìn ra bệnh gì, mấy năm nay liền thôi!" Nói đến đây sắc mặt Cung thị mới dịu đi một chút, rốt cuộc là ác giả ác báo, Tam di nương làm ác nên trả trên người Nạp Lan Ninh!
Nạp Lan Tĩnh cùng Cung thị đi một đoạn đường, Cung thị không lên tiếng, Nạp Lan Tĩnh cũng có thể suy nghĩ cẩn thận, nay rất nhiều nỗi băn khoăn trong lòng đều được giải đáp, nàng có chút nhíu mày, nếu lời Cung thị nói là đúng, Khưu quý nhân hẳn là đã bị người đời quên lãng, nhưng ngày ấy Thu Nguyệt rõ ràng nhìn thấy có người giả quỷ hù dọa người, còn chuyện ám vệ hoàng gia, trong này đến tột cùng còn cất giấu sự tình gì!
Thời điểm chạng vạng, Thu Nguyệt mang đến thư của Vận Ninh quận chúa, Nạp Lan Tĩnh xem xong thư không khỏi nhíu nhíu mày, Tôn ngự y sau khi trở về tìm đọc sách thuốc, vết xanh tím trên người Nạp Lan Ninh không phải do người đánh, mà là trúng một loại độc cực hiếm của Tây Vực, có thể làm cho thân thể người ta chậm phát dục, làm cho người khác nhìn không ra tuổi chân thật của người bị trúng độc!
Nạp Lan Tĩnh xem thư xong, đem giấy đốt thành tro tàn, nghĩ đến độc này hẳn là do Tam di nương hạ xuống Nạp Lan Ninh, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu nhẫn tâm mới có thể hạ độc đối với nữ nhi ruột của mình, độc này khó giải, đời này của Nạp Lan Ninh coi như đã hủy!
Chung quy cũng một ngày trôi qua, thời điểm trước kia lúc lão phu nhân không có việc gì thường tìm Cung thị gây phiền toái, nay đã thay đổi người, không có việc gì làm liền cho người mời Tam di nương đi qua, nghe nói có một ngày làm cho Tam di nương quỳ trong việc suốt hai canh giờ!
Nay đã là tháng chạp, cuối cùng lễ mừng thọ của lão phu nhân cũng đến, trong phủ đến cũng không ít người, Cung thị còn vì lão phu nhân dựng một sân khấu kịch trong việc, mời đoàn hát, mọi người dùng xong cơm trưa liền có thể ở trong viện nghe diễn!
Mọi người trước mặt đều thưởng thức trà xanh do Tứ di nương tỉ mỉ bào chế, Nạp Lan Tĩnh cùng Nạp Lan Khuynh, Nạp Lan Ninh ngồi cùng một chỗ, lần trước Nạp Lan Khuynh bị đánh bản, đi đứng có chút bất lợi, vẫn còn khập khiễng, tươi cười trên mặt cũng ít đi nhiều!
"Vị này chắc là Tĩnh quận chúa!" Nạp Lan Tĩnh đang yên lặng nghe diễn, liền thấy một nữ tử, trong lúc mọi người vây quanh Nạp Lan Tĩnh đi tới, ánh mắt mang theo tươi cười không ai bì kịp!
"Đây là nữ nhi của Hữu tướng, Mạnh Dao, vài ngày trước đó mẫu thân nàng được nâng lên làm bình thê, nay cũng được coi là đích nữ!" Vận Ninh quận chúa tiêu sái lặng lẽ đi qua, nói với Nạp Lan Tĩnh, nay các phu nhân đều ngồi ở phía trước cùng lão phu nhân nghe diễn, các tiểu thư ở phía sau liền tùy ý tâm sự!
Nạp Lan Tĩnh cười cười cũng không nói lời nào, nhẹ nhàng nâng chung trà, khóe miệng câu lên, động tác vừa rồi trên tay thị nữ nàng đã nhìn cẩn thận, không nghĩ tới còn có người cũng chú ý tới, nàng nhẹ nhàng nhấp miệng, ý cười phát ra càng thâm!
"Cái giá của Tĩnh quận chúa cũng thật lớn a, ngay cả Mạnh tỷ tỷ nói chuyện cũng không thèm để ý sao?" Nữ tử bên cạnh Mạnh Dao căm giận mở miệng, người này, Nạp Lan Tĩnh biết, nàng là An Ảnh Lệ, đích muội của An Ảnh Nhã, nghĩ đến An Ảnh Nhã còn chưa tỉnh lại, nếu không Kiếm Hồn cũng sẽ không sống yên ổn như vậy được, nhớ tới Kiếm Hồn, Nạp Lan Tĩnh thực đau đầu, hôm nay hắn cũng tới đây, may mắn nam tử đều ở phía trước viện, hắn không vào được, nếu không thật đúng là phiền toái!
Ba, tay Nạp Lan Tĩnh đột nhiên buông lỏng, trên mặt tái nhợt lợi hại!
"Tĩnh nhi!" Vận Ninh quận chúa hô to một tiếng, bất chấp chuyện khác, chạy nhanh đến bảo Thu Nguyệt giúp đỡ!
"Các vị tiểu thư xin thứ lỗi, vài ngày trước tiểu thư nhà ta bị phong hàn, hôm nay chắc ngồi ngoài này đã lâu, nô tỳ xin đỡ tiểu thư trở về, nếu có chỗ nào thất lễ, nô tỳ thay tiểu thư bồi tội cùng các vị!" Lưu Thúy một bên phúc thân, cho Vận Ninh quận chúa một ánh mắt an tâm, mọi người nhìn Nạp Lan Tĩnh như vậy cũng không nói gì nữa, Lưu Thúy liền bẩm báo tới Cung thị một tiếng, rồi giúp Nạp Lan Tĩnh lui xuống! Mà phía sau Nạp Lan Tĩnh cũng có ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng đi ra ngoài, cũng liền lặng lẽ đi theo!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro