Q.2 - C24.2 - LÃO PHU NHÂN XẢY RA CHUYỆN

"Vận Trinh quận chúa, thần nữ vẫn chưa từng chúc mừng quận chúa, nghe nói Vận Trinh quận chúa cùng Tương Bình vương thế tử tâm đầu ý hợp, nghĩ rằng chắc không lâu nữa bệ hạ sẽ chỉ hôn cho quận chúa, đến lúc đó quận chúa không chỉ là thế tử phi cao cao tại thượng, tương lai còn sẽ làm vương phi!" Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, đầu tiên Mạnh Dao che miệng cười, đem tin đồn vừa nghe vài ngày trước cố ý nói vặn vẹo! Cùng là tướng phủ đích nữ, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh nàng đã nhìn không quen bộ dạng cao cao tại thượng kia của nàng ta.

"Mạnh tiểu thư cứ nói đùa!" Nạp Lan Tĩnh nhợt nhạt cười, âm thanh mang theo chút nặng nề, nàng biết được khi gặp các nàng khẳng định không thể thiếu được một hồi tranh đấu võ mồm, An Ảnh Lệ còn chưa dám nói ra cái gì, còn Mạnh Dao này thật có thể đổi trắng thành đen! "Không biết Mạnh tiểu thư đã nghe lời đồn đó từ đâu, lời này nói ở trong này thì không sao, nếu truyền ra ngoài chẳng phải làm cho người khác chê cười sao, nếu làm cho người khác cũng như Nhị hoàng tử hiểu lầm thì có thể không tốt lắm đâu!" Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng nói, lại nói thẳng vào điểm yếu của Mạnh Dao, nói thật Mạnh Dao là loại người chỉ biết thống khoái trước mắt mà không lo đến kết cục sau này, nói trắng ra là loại người không có đầu óc!

"Ngươi!" Mặt Mạnh Dao ửng hồng, nói không ra lời, ngày ấy nhị hoàng tử nhục nhã mình trước mặt mọi người, lại bị Kiếm Hồn đánh, làm hại nàng nhiều ngày cũng không dám xuất môn, chỉ sợ có người cười nhạo nàng, hôm nay thật vất vả mới xin được Đoàn thị chạy ra ngoài này, không ngờ tới bị người nhắc lại chuyện xưa, làm sao có thể không tức giận!

"Quận chúa không nên tức giận, nhị muội nói lời mà chẳng suy nghĩ, vạn mong quận chúa chớ nên trách tội!" Bạch y nữ tử dịu dàng đứng dậy, phúc người, khăn che mặt vì cúi mặt xuống hay vì nguyên nhân gì đó mà rớt xuống. Thế này Nạp Lan Tĩnh mới nhìn thấy dung nhan nàng kia, sợ là mỹ từ trên thế gian cũng không cách nào hình dung được một phần dung nhan của nàng, mặt như được tạc, thắt lưng nhỏ xinh, cổ cao thanh tú, dung mạo như tiên, duyên dáng hơn hoa. Nàng này bất đồng với Thu Nguyệt, Thu Nguyệt có dung nhan tuyệt sắc nhiếp hồn người, nhưng lại ẩn giấu bên trong thần thái bình thường! Mà nữ tử trước mắt, ánh mắt của nàng giống như ngọn núi này, phiêu miểu bẩm sinh, như thần linh chỉ làm cho người ta nguyện cúng bái từ xa.

"Mạnh tiểu thư quá lời! Dù sao chúng ta cũng chỉ nói vài câu chuyện phiếm mà thôi!" Nạp Lan Tĩnh thu thần, nếu nàng đoán đúng, bạch y nữ tử này nguyên chính là đích nữ hữu tướng Mạnh Vi, nghe đồn trên mặt có vết bớt dài cực kỳ xấu xí, cả ngày đều phải mang mạng sa che mặt, không muốn xuất môn! Nay nhìn đến tin đồn cũng không phải sự thật!

"Đại tỷ, tỷ không cần đối với nàng như vậy, dù sao cũng chỉ là nhảy một vũ khúc liền được thái hậu nương nương để tâm, vũ cơ trong phủ chúng ta vũ nghệ đều không kém, nếu xuất thân bọn họ tốt, chẳng phải bọn họ cũng đều là quận chúa sao!" Mạnh Dao nhìn thấy Mạnh Vi rớt khăn che mặt mà không khỏi đắc ý, dung nhan mỹ mạo của Mạnh Vi bên trong kinh thành này, nếu nói nàng xếp thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất, chỉ là nàng chung quy không rõ, vì sao phụ thân cứ bắt tỷ che mặt không cho người ngoài nhìn thấy!

Nạp Lan Tĩnh buồn cười nhìn Mạnh Dạo, nàng quả nhiên không nhìn sai, cơ hồ đều là ánh mắt sùng bái, nhưng trong lòng Nạp Lan Tĩnh lại không rõ, Mạnh Vi không tầm thường, Mạnh Dao một bên đắc ý cái gì! "Lời nói này của Mạnh cô nương làm người ta nghe không hiểu, nghe nói lúc trước thái hậu nương nương cũng nhất vũ khuynh thành, từ đó về sau vinh sủng hậu cung, nếu Mạnh cô nương có ý kiến, vậy thì..." Nạp Lan Tĩnh cười không nói, nhưng ý tứ trong lời nói ai nghe cũng đều hiểu được!

"Ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ, ta không có ý này!" Nhất thời Mạnh Dao cứng họng, nàng không nghĩ tới Nạp Lan Tĩnh lại bắt qua Thái Hậu, nếu để người ngoài biết được, dù nàng có mười cái đầu cũng không đủ chém!

"Làm càn, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao, còn không mau lui qua một bên!" Mạnh Vi nhíu mày, lớn tiếng với Mạnh Dao, chính là trong lúc giận dữ, lệ khí cả người đột nhiên tăng cao, Nạp Lan Tĩnh chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào trên người lại nặng lệ khí như vậy!

"Quận chúa thứ lỗi, nhị muội không tốt, thần nữ nhất định bẩm báo với phụ thân nghiêm khắc quản giá nhị muội, nơi này thần nữ thay mặt nhị muội tạ lỗi quận chúa, mong ngài đừng so đo cùng nàng!" Âm thanh Mạnh Vi rất êm tai, không phải thanh thúy, không phải trầm thấp, không phải dịu dàng, cũng không phải là tiểu tiết gì, nhưng là một loại âm thanh có thể khiến người ta say mê!

"Mạnh nhị tiểu thư nhanh mồm nhanh miệng, cũng không phải chuyện gì sai, nhưng nếu chỉ dựa vào tin đồn phố chợ liền nói ra ý như vậy, rốt cuộc cũng nên quản, tránh làm cho người ta cảm thấy phủ hữu tướng cũng không có gì hơn!" Nạp Lan Tĩnh cười, liền vịn tay Lưu Thúy đứng lên, Mạnh Vi này thật ra là người thông thấu, một mặt xin lỗi mình, nếu lại dây dưa chỉ sợ mất phong độ, hơn nữa nàng cũng nói nhất định bẩm báo hữu tướng quản giáo Mạnh Dao nhiều hơn, nếu mình nói cái gì nữa, ngược lại thành không buông tha cho người ta!

Nạp Lan Tĩnh nhìn Mạnh Dao ở bên cạnh bởi vì câu nói của Mạnh Vi nhưng giận mà không dám nói, đột nhiên cảm thấy phủ hữu tướng thực có ý tứ!

Nạp Lan Tĩnh ra cánh rừng kia, vừa vặn đụng phải Cung thị, chỉ thấy mắt nàng có chút hồng, tựa hồ là đã khóc, nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh nhanh chóng lau lau khóe mắt, thay vào miệng một nụ cười! Lòng Nạp Lan Tĩnh căng thẳng, nhưng rốt cuộc cũng không hỏi cái gì, có một số việc chắc Cung thị cũng không nguyện ý nói cho nàng biết!

Thời điểm trở về phủ dĩ nhiên là buổi chiều, Cung thị đi đưa cho lão phu nhân túi phúc đã xin được, Nạp Lan Tĩnh trở về sân mình, Thu Nguyệt từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một bộ tranh, là do Vận Ninh quận chúa đưa đến, Nạp Lan Tĩnh cho người canh giữ ngoài cửa, nhốt mình trong phòng, chậm rãi mở bức họa kia ra.

Vẽ trên tranh là một nữ tử mặc trang phục dị tộc, mặc dù không phải là nhân vật gì, nhưng mặt mày kia lại mang theo một loại mị sắc có thể câu lòng người, bộ dạng nàng trốn trong bụi mẫu đơn cười duyên lại làm cho người ta có thể dại ra một lát, cái gọi là người có thể đẹp hơn hoa chính là nữ tử này, đây chính là quý nhân nhất thời được sủng năm đó, Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, mặc dù ngày thường Tam di nương không trang điểm, nhưng cùng nữ tử trong tranh này không có nửa điểm tương đồng, đến tột cùng là sai lần chỗ nào!

"Tiểu thư!" Nạp Lan Tĩnh xem đến nhập tâm, liền nghe được Lưu Thúy bên ngoài cửa kêu một tiếng

"Chuyện gì!" Nạp Lan Tĩnh cuộn tròn bức họa giấu dưới giường của mình, đáp lời!

"Tiểu thư, phu nhân mời ngài đi đến viện lão phu nhân, nói là lão phu nhân xảy ra chuyện!" Lưu Thúy đi vào hành lễ, ánh mắt có chút lo lắng

"Có biết chuyện gì không?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, liền chỉ ngưng mấy ngày, trong phủ liền xảy ra chuyện, cũng sắp đến năm. Trong nhà nay liên tiếp gặp chuyện không may, xem ra qua tuổi không tốt!

"Lý ma ma đến vội vàng, vẫn chưa nói thêm cái gì!" Lưu Thúy nói xong, liền lấy áo choàng đến cho Nạp Lan Tĩnh, giờ đã đến lúc lên đèn, thời tiết có chút lạnh nên cần mang theo ấm lô trên người!

"Gần đây bên Niệm Nô có động tĩnh gì không?" Nạp Lan Tĩnh cầm ấm lô trong tay, xảy ra chuyện thì trước tiên nghĩ đến đó là Niệm Nô, không biết có phải nàng ta lại làm ra chuyện gì nữa hay không!

"Thật ra cũng không nghe nói cái gì, hiện tại lão gia hàng đêm đều ngủ lại viện nàng ta, bọn hạ nhân tự nhiên không dám chậm trễ, nghe nói Tứ di nương cùng Lục di nương trước sau đều đi qua sân của nàng, nhưng cũng không nghe qua chuyện gì!" Lưu Thúy sửa sang thỏa đáng cho Nạp Lan Tĩnh, liền cùng Thu Nguyệt đi theo phía sau Nạp Lan Tĩnh, hướng đến viện lão phu nhân

Không biết vì sao Nạp Lan Tĩnh nghĩ đến nữ tử trên bức họa, Tam di nương đừng nói là tuyệt sắc gì, nhiều nhất cũng chỉ thể xem là không xấu thôi, Nạp Lan Diệp Hoa là tướng gia cao quý, vì sao cố tình thiên vị đối với nữ tử tướng mạo bình thường như vậy, vì Tam di nương từng là nữ nhân hoàng đế sao? Nhưng nàng ta cùng với vị quý nhân với bộ dáng kia trên bức họa, nhất thời Nạp Lan Tĩnh lại nghĩ không ra!

"Tham kiến mẫu thân!" Đến phòng lão phu nhân, Nạp Lan Tĩnh liền nhìn thấy Cung thị ngồi ở chỗ kia, sắc mặt có chút khó coi! "Mẫu thân có chuyện gì xảy ra?" Trong lòng Nạp Lan Tĩnh căng thẳng, nhanh chóng hỏi.

"Con đã đến rồi, mau ngồi đây, tổ mẫu con đột nhiên đau bụng khó chịu, đại phu vừa mới vào xem, cũng không biết vì sao lại bị như vậy!" Cung thị thở dài, từ lần trước lão phu nhân trước mặt mọi người gọi nàng một tiếng Hinh nhi, Cung thị lại đối với lão phu nhân vô cùng cung kính, mỗi ngày đều hầu hạ bên cạnh!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro